Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 15: Anh hùng cứu mỹ nhân? Còn dám không! Cho anh trai một cơ hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Nguyện dụ dỗ đe dọa thuận lợi lấy được tin tức mà mình muốn, trong tay nâng hai ly cocktail Depth Bomb, tìm số phòng, trốn vào phòng trống bên cạnh, gửi tin nhắn qua điện thoại ——

"Tiểu Hàn Tử, ra đón đi, tôi đến rồi."

Giang Nguyện mơ hồ nghe được âm thanh chửi rủa hùng hổ trong phòng kia, chỉ một lát sau, Hàn Tử Phong bị đẩy ra ngoài.

Một tên bạch lĩnh* nhìn qua có vẻ vô hại kề dao bên hông cậu, "Ngoan ngoãn một chút, nhìn thấy người thì không được qua, bảo cậu ta lại đây."

*Bạch lĩnh: thành phần trí thức, lao động trí óc. Ở đoạn trên ý nói tên kia bề ngoài trông có vẻ như dân trí thức

Hàn Tử Phong cắn chặt hàm răng, hung dữ lườm gã ta một cái.

Giang Nguyện chờ người đi xa, không nói một lời trực tiếp đổ hai ly rượu lên ngực mình, mở miệng mắng chửi thô tục bằng tiếng địa phương, bất thình lình mở tung cửa phòng riêng.

Người ở bên trong đang cực kỳ lo lắng, đột nhiên đứng lên, Giang Nguyện vẫn bám ở khuôn cửa, mắt say lờ đờ mông lung nói: "Ông đây còn uống được, hức... Còn uống được!"

Người ở bên trong muốn đến gần nhìn cậu, bị mùi rượu nồng nặc làm lui một bước, nhíu mày, "Đại ca, là một con sâu rượu."

"Đuổi tên đó đi, đừng gây cản trở."

"Cút cút cút." Giang Nguyện bị một gã đàn ông cao to vạm vỡ tống ra ngoài.

Giang Nguyện xiêu vẹo đi mấy bước, người phía sau xác nhận không có vấn đề mới một lần nữa đóng cửa lại.

Giang Nguyện chỉnh đốn quần áo tử tế, quay lại đại sảnh, đi đến gần cửa sau vẫy tay với Hàn Tử Phong, "Tiểu Hàn Tử, bên này!"

"Đến đây, đến đây." Giang Nguyện giả bộ không nhìn thấy ám hiệu bằng tay mà Hàn Tử Phong ra hiệu cho cậu.

Người ở bên cạnh không thể làm gì, nhìn thấy bên cạnh Giang Nguyện có người của bọn họ, đẩy Hàn Tử Phong, "Đi, đừng có giở trò gì."

"Xin chào, anh là bạn của Hàn Tử Phong?"

Bạch lĩnh gật đầu, nụ cười hơi gượng gạo.

"Tiểu Nguyện, quần áo cậu làm sao vậy?" Hàn Tử Phong cuối cùng cũng lên tiếng.

"Lúc nãy bị tên sâu rượu đụng ngã, rượu ám lên người." Giang Nguyện nhún nhún vai, "Không phải vừa mới vào toilet sửa sang một chút sao?"

Bạch lĩnh âm thầm gật đầu, điều này có thể giải thích tại sao trước đó không thấy Giang Nguyện ở đại sảnh.

Hàn Tử Phong ghét bỏ khoát tay, "Một thân toàn mùi rượu, cậu lái xe tới à?"

"Ừ."

"Lần trước tôi để lại một bộ quần áo trong cốp xe cậu, câu lên xe thay đồ đi."

"Ừ, được rồi." Giang Nguyện chậm rãi trả lời, đột nhiên kéo tay Hàn Tử Phong, đặt lên bụng mình, "Cậu sờ thử xem, tôi rõ ràng là có cơ bụng nhé, hôm đó ai ấy nhỉ? À đúng, Vệ Hân còn cười nhạo bảo tôi không có cơ bụng chứ."

Giang Nguyện nhìn bạch lĩnh mí mắt không hề nhúc nhích, cũng không tiếp tục thăm dò.

Lúc này, chuông báo động vang lên ầm ỹ.

Có người lao ra la hét, cháy rồi.

Anh trai ở quầy bar còn đang thuật lại sinh động như thật với người khác, vừa nãy có mấy tên xã hội đen cao to đến, đáng sợ đến thế nào, ra tay hào phóng đến mức nào... Trong nháy mắt bị chuông báo động làm kinh sợ, bình rượu trong tay vứt lên quầy bar, trên sàn nhà nổ tung tạo ra tiếng động lớn, trong chốc lát cả quầy bar đều hỗn loạn hết cả lên.

"Cháy, cháy rồi! Chạy mau!" Tất cả mọi người đều chạy ra cửa lớn.

Giang Nguyện thuận thế lôi kéo Hàn Tử Phong chạy ra cửa sau, bạch lĩnh cũng bị sự cố bất ngờ làm sợ ngây người, dao bấm* trong tay rơi xuống đất, trước đó Giang Nguyện đỗ xe ở cửa sau không rút chìa khóa ra, Hàn Tử Phong còn chưa ngồi vững, chiếc xe lao như bay nhanh chóng rời khỏi con hẻm.

*弹簧刀



"Giang, Giang Nguyện?!" Hàn Tử Phong vẫn đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ choáng váng sau khi vừa thoát khỏi nguy hiểm.

"Trước tiên đừng nói gì cả, tôi vẫn còn đang thấy căng thẳng đây, cậu giúp tôi nhìn đường đi."

Giang Nguyện một đường lái xe về công ty, xong mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao cậu biết tôi bị bắt làm con tin?"

Suy đoán của Hàn Tử Phong cuối cùng cũng có kết quả, "Cậu cũng quá mạo hiểm rồi."

"Chẳng lẽ tôi có thể bỏ cậu lại một mình ở kia được sao?" Giang Nguyện dương dương tự đắc nhướn lông mày.

"Tôi tự có biện pháp của mình."

"Cậu có biện pháp nào để đối phó với bọn chúng?"

Hàn Tử Phong nhất thời nghẹn lời.

"Tôi đoán biện pháp của cậu chắc là biện pháp có thể sẽ được lên tiêu đề báo chí luôn."

Hàn Tử Phong nhìn trời.

"Đúng rồi, cậu xem qua video này một chút, tôi có quay được hết không?"

"Video gì?"

"Đây."

Hàn Tử Phong mở ra xem, video rung lắc xiêu vẹo, hẳn là được quay trộm, tuy rằng xem mà váng cả đầu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ người và vật bên trong gian phòng.

"Trên bàn... Đây là... Ma tuý?" Giang Nguyện cũng là lần đầu tiên xem cái video này.

Hàn Tử Phong còn có thể nghe thấy thấp thoáng giọng nói đè thấp của Giang Nguyện, cả tiếng chửi bậy.

"Cậu... Lá gan cậu cũng lớn quá rồi đấy?!" Lần này Hàn Tử Phong phát hỏa thật.

"Tôi ngụy trang mà." Giang Nguyện xắn ống tay áo lên và cởi khuy cổ áo, lộ ra vết sẹo trên người.

"Bọn họ không quen biết tôi..."

"Bọn họ vốn nhắm vào cậu!" Hàn Tử Phong thốt lên, sau khi nói xong tự biết mình lỡ lời.

"Hả?!" Giang Nguyện há to miệng, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Hàn Tử Phong thở dài, "Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi về nhà liền bị người ở quán bar chặn lại, họ bắt tôi hẹn cậu, tôi không chịu, sau đó điện thoại bị cướp, trước đó không phải tôi đã gọi điện bảo cậu không nên tới sao? Sao cậu lại tới đây?!"

"Hàn Tử Phong." Giang Nguyện trầm mặc giây lát, ngẩng đầu nhìn cậu, "Quán bar ở Thành Bắc*, cậu có về nhà từ đâu cũng không đi qua chỗ đó."

*Thành Bắc (tra Google): nhai đạo (một cấp hành chính địa phương, thấp hơn huyện ở Trung Quốc, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam) thuộc Ứng Thành, Hiếu Cảm, tỉnh Hồ Bắc.

Nhưng đọc đến đoạn sau (kể về chuyện của Hàn Tử Phong) thì mình nghĩ nó là phía Bắc thành phố thì đúng hơn. Vì không chắc chắn nên mình cứ để nó là Thành Bắc.

Hàn Tử Phong cắn răng quay đầu sang chỗ khác, "Nếu cậu nghi ngờ, tôi cũng không làm chuyện đó."

"Đánh rắm, chúng ta cũng xem như là anh em cùng chung hoạn nạn, tôi nghi ngờ cậu làm gì?"

Hàn Tử Phong hơi ngẩn người.

"Hàn Tử, cậu nói thật với tôi, chúng ta mới có thể cùng phân tích chuyện gì đã xảy ra, sau cần giải quyết thế nào."

Hàn Tử Phong thả lỏng vai, thở dài một hơi, "Xế chiều hôm nay có người cho tôi tiền, bảo tôi hẹn cậu đến quán bar kia, tôi bảo để tôi suy nghĩ một chút. Cái quán bar kia... trùng hợp lại là do một người chú mà tôi quen biết mở cho nên hôm nay tôi định đi hỏi một chút chuyện gì xảy ra, kết quả là ông chủ không có ở đó, tôi lại bị chặn lại."

"Bọn họ bảo tôi hẹn cậu, tôi không đồng ý. Sau đó chính cậu cũng thấy..."

"Bọn họ muốn làm gì?" Giang Nguyện chạy video một lần nữa, nhìn đống đồ lộn xộn trên bàn, còn có máy quay phim loại nhỏ, sau đó nhìn Hàn Tử Phong khẳng định, "Ma tuý, loạn tính."

"Ừ." Hàn Tử Phong thực sự sợ Giang Nguyện đến đây, chính cậu dù sao cũng có biện pháp thoát thân.

"Cũng may tôi đến, không thì cậu sẽ bị tôi liên lụy mất." Giang Nguyện vỗ vai cậu.

"Cậu có quen biết cảnh sát không?" Giang Nguyện giơ điện thoại lên, bên trong là video quay từ đầu tới cuối, gồm cả hình ảnh Hàn Tử Phong bị kèm hai bên.

Hàn Tử Phong nghĩ tới Lý Tiếu Nhiên, suy nghĩ một chút, "Cậu đưa video cho tôi đi, tôi sẽ xử lý chuyện này."

"Được, tôi sẽ gửi cho cậu. Hôm nay cậu ở lại chỗ của tôi đi." Giang Nguyện không xoắn xuýt chuyện đêm nay nữa, mời cậu, ít ra thì an ninh ở công ty tốt hơn ở bên ngoài nhiều.

Hàn Tử Phong do dự một chút, vẫn đồng ý, "Được."

***

Bản thân Giang Nguyện cũng không quen thuộc với căn phòng này lắm, may là có người định kỳ quét dọn, không thì có lẽ là người sẽ không ở được.

"Ga gối chăn đệm đều là đồ mới, cậu cứ dùng tự nhiên."

"Cậu không ở đây à?"

"Tôi ở tầng trên." Giang Nguyện cười híp mắt chỉ chỉ.

Cũng như Giang Nguyện không hỏi Hàn Tử Phong về người chú mở quán bar kia, Hàn Tử Phong cũng sẽ không dò xét quan hệ thực sự của Giang Nguyện và Khương Kỳ.

Mỗi người luôn có chuyện riêng mà mình không muốn nói ra.

Bạn bè sở dĩ là bạn bè, không phải nhất định là chuyện gì cũng nói hết ra, mà là nói thật.

***

Hai người uống hai chén sữa bò nóng, bình tĩnh lại.

"Cậu tạo ra cái này như thế nào thế?" Hàn Tử Phong thán phục mà chạm vào cánh tay Giang Nguyện.

Giang Nguyện cười hì hì nói: "Dùng bút và đồ trang điểm tô vẽ ra, tôi vẽ không giống thật lắm, trời tối nên cũng không lộ."

Hàn Tử Phong không nhịn được chỉ vào cậu, "Giang Tiểu Nguyện nha, Giang Tiểu Nguyện, cậu không ngoan ngoãn thành thật chút nào."

Giang Nguyện vẻ mặt vô tội nhìn cậu, một lúc sau, hai người đều bật cười.

"Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Cậu có thể tìm người đại diện đăng ký ký túc xá."

Hàn Tử Phong suy nghĩ mấy giây, lắc đầu, "Tôi sống ở đó rất tốt."

"Tùy cậu vậy, chìa khóa để trên bàn. Nếu có lúc nào không thuận tiện đi lại thì cậu đến ở đây cũng được, dù sao thì đây cũng là căn hộ của công ty, để không chẳng ai ở." Giang Nguyện ngày đầu tiên để tạm hành lý ở đây, sau khi gặp lại Khương Kỳ, Khương Kỳ sao có thể để cậu ở một mình.

"Giang Nguyện." Hàn Tử Phong đột nhiên gọi cậu lại, "Cậu... chưa từng hoài nghi tôi chút nào sao?"

"Từng." Giang Nguyện thoải mái trả lời, "Nhưng cậu không làm, không phải sao?"

Khóe miệng Hàn Tử Phong cũng nhếch lên, nhìn đôi tất năm ngón hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đẹp trai anh tuấn của Giang Nguyện, trên mỗi ngón còn có một mặt trời nho nhỏ, cố gắng nhịn cười, giám đốc Khương đây là đang nuôi con?

***

Hôm sau Giang Nguyện bị đánh thức, bàn tay của Khương Kỳ chuẩn xác không lệch chút nào vỗ lên mông cậu.

"Au ——" Giang Nguyện tội nghiệp nhìn Khương Kỳ, nhìn sắc mặt âm u giông bão của Khương Kỳ, bò dậy lập tức muốn chạy.

Kết quả bị Khương Kỳ đè eo xuống ngay tức thì.

"Anh à em sai rồi mà, nhưng lúc ấy em cũng không có cách nào khác."

"Sao không gọi điện cho anh?"

"Không kịp." Giang Nguyện sét đánh không mưa* gào thét.

*Chỉ gào chứ không khóc, không chảy nước mắt

Khương Kỳ kéo cậu lại, hung dữ búng trán cậu, "Bớt đi, chắc chắn em đã sớm cảm thấy bất thường."

Giang Nguyện chột dạ. Cậu vốn đã nghi ngờ từ khi nhận được cuộc gọi của Hàn Tử Phong

"Không phải anh bận à..."

Khương Kỳ nhíu mày, "Em thấy, chuyện của anh quan trọng hơn so với an toàn của em?"

Giang Nguyện nhìn sắc mặt Khương Kỳ, không dám nói tiếp.

"Anh phạt em không phải vì em làm không tốt, mà là em không nên lấy bản thân mình ra mạo hiểm."

"Em làm tốt ha?" Giang Nguyện được đà lấn tới còn muốn cầu biểu dương.

Khương Kỳ ôm cậu, xuất kỳ bất ý* đánh mông cậu lần nữa.

*Xuất kỳ bất ý: bất ngờ, không lường trước

"Không phải anh không cho em quan tâm đến bạn bè, nhưng em cảm thấy không ổn không thể báo cảnh sát sao? Em không thể gọi điện cho anh bảo anh đi cùng em sao?!"

"Làm lớn chuyện sẽ rất phiền phức mà." Giang Nguyện dẩu miệng.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Khương Kỳ chịu thua trước, "Trước đây anh là tấm gương xấu cho em, là anh không đúng."

Giang Nguyện có gắng không để cho mình cười ra tiếng, thế nhưng một giây sau lại thực sự là không cười được.

Khương Kỳ kéo người lại đặt trên chân mình, một phát* —— "Sau này còn dám nữa không."

Giang Nguyện: "..." Sao anh có thể trở mặt như lật sách vậy?

"Hm?" Khương Kỳ nhíu mày.

Giang Nguyện thoải mái nhận sai, "Không dám."

"Sau này có chuyện phải làm gì?" —— hai phát.

Tai Giang Nguyện bắt đầu ửng hồng, "Gọi... gọi cho anh."

"Bất kỳ nơi nào, bất kỳ ai, có ai bắt nạt em thì phải làm gì?" —— ba phát.

"Gọi cho anh." Giang Nguyện cảm thấy quá xấu hổ, không nhịn được muốn giãy dụa bò ra ngoài.

Bốn phát —— "Ngoan một chút."

Giang Nguyện huyết dịch bắt đầu trào dâng lên mặt.

"Em có vừa ý cậu trai nào không?" Tối qua Giang Nguyện báo an xong sau đó gửi tin nhắn thoại kể lại mọi chuyện cho anh, Khương Kỳ bận đến hừng đông sau khi nghe xong sốt ruột phát hỏa, Giang Nguyện miêu tả lại tình tiết sự việc tối hôm qua sinh động như thật, làm anh thấy hơi buồn cười.

"Cậu trai nào?" Giang Nguyện mờ mịt.

Năm phát.

"A, em nhớ rồi." Giang Nguyện nhanh chóng lắc đầu, "Không vừa ý, không vừa ý."

"Uống rượu?"

"Không uống, dính chút rượu thôi." Giang Nguyện nhanh chóng lấy tay che mông, không thể chịu oan thêm một phát.

"Đua xe?"

Lần này Giang Nguyện không nói gì, vậy nên đổi lấy phát thứ sáu.

Lúc này mặt Giang Nguyện đỏ ửng hết cả lên rồi, Khương Kỳ đánh rất có kỹ thuật, âm thanh rất vang, thế nhưng đau thì thực sự là không đau, hiện giờ mông chỉ thấy tê tê thôi.

"Có biết ai ở sau lưng sai khiến không?"

Giang Nguyện lắc đầu. Vì vậy, phát thứ bảy hạ xuống.

"Anh... Đừng, đừng đánh." Giọng Giang Nguyện mềm nhũn.

Tay Khương Kỳ vung lên nhẹ nhàng rơi xuống, "Tiểu Nguyện, anh nghĩ mà sợ."

"Anh biết em quyết định làm như vậy vì em biết mình có thể trở ra toàn thân nguyên vẹn, nhưng chuyện gì cũng có vạn nhất, vạn nhất cái người trong phòng kia nhận ra em, vạn nhất em không làm cho chuông cảnh báo thành công vang lên thì sao? Vạn nhất em không chạy trốn thành công thì sao?"

"Em có chuông báo cháy." Giang Nguyện nhỏ giọng.

Khương Kỳ thở dài, ngón tay luồn qua mái tóc mỏng vì giãy dụa mà lấm tấm mồ hôi của cậu.

"Tiểu Nguyện của anh, biết cạy khóa, biết trèo tường, biết đánh nhau, anh không thấy chuyện này có gì xấu, ít nhất thì những lúc anh thực sự không thể bảo vệ em, em vẫn có thể bảo vệ chính mình. Nhưng ở những nơi anh có thể bảo vệ em, hãy cho anh một cơ hội, được không?"

Giang Nguyện nằm nhoài trên đùi anh, gật đầu, câu "được không?" cuối cùng kia của Khương Kỳ tựa như lời thì thầm tình cảm giữa người yêu, làm Giang Nguyện chợt nhận ra, người vừa đánh mông cậu không chỉ là anh trai cậu, mà còn là người cậu thích, người cậu ái mộ.

Cảm giác xấu hổ trong giây lát quét qua tim.

Cậu mới vừa bị người anh cậu thầm mến, người anh đã nuôi nấng cậu từ nhỏ đánh đòn.

"Tiểu Nguyện?" Khương Kỳ lay lay Giang Nguyện đã im lặng quá lâu, ngón tay vô tình chạm phải khuôn mặt nóng bừng của cậu.

"Tiểu Nguyện, sao vậy?" Khương Kỳ hơi lo lắng, mình không làm đứa trẻ này khóc đấy chứ?

"Anh..." Giọng nói Giang Nguyện có phần luống cuống, ngón tay nắm lấy quần áo Khương Kỳ.

"Sao thế?" Khương Kỳ xoay người lại, nhưng Giang Nguyện hơi cuộn tròn người lại, lông mi ướt nhẹp, vành tai đỏ hết cả lên.

"Đau bụng?" Khương Kỳ nhíu mày, lo lắng sờ, "Dạ dày không thoải mái?"

Mắt Giang Nguyện phủ đầy hơi nước, nắm tay anh di xuống, "Anh... Em khó chịu."

Dưới lòng bàn tay là phần vải vóc phồng lên, lọt vào mắt là đôi mắt ướt nhẹp của Giang Nguyện cùng sự ỷ lại không chút kiềm chế, trong giây lát tựa như có từng chùm pháo nổ tung trong đầu Khương Kỳ.