Kim Chủ Bao Nuôi Tôi Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 10




36#

Buổi tối ăn cơm xong, dì hai nhất định muốn tôi bưng tới cho Tiêu Miện một bát canh, “Tiêu Miện có thể không thích ứng được với khí hậu, con mau chăm sóc nó đi. “

Tôi lắp bắp nói “Con không đi, anh ấy gần ba mươi rồi, anh ấy có thể tự lo cho mình được.”

Dì hai tức giận nói: “Khương Khương, đừng tùy hứng, nhà trọ của chúng ta có thể mở được là nhờ Tiêu Miện đã giúp đỡ rất nhiều, con không thể đối xử với ân nhân như vậy được. “

“Tiêu Miện giúp gia đình chúng ta mở nhà trọ sao?” Tôi sửng sốt “Tại sao con lại không biết?”

“Tiêu Miện không cho dì nói với con, con đi mau đi.”

Tôi cầm khay, miễn cưỡng đi đến phòng của Tiêu Miện gõ cửa.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Tôi đẩy cửa bước vào, thấy cẩu nam nhân vừa tắm xong còn chưa kịp thay đồ, chỉ mặc mỗi quần lót.

“Tiêu Miện!” Tôi nhanh chóng quay lưng lại tức giận nói “Sao ann lại gọi em vào mà không mặc quần áo?”

Tiêu Miện từ phía sau bật cười “Em trốn cái gì? Cũng không phải là chưa từng thấy qua, em mang cho anh món gì ngon đó?”

“Anh mặc quần áo vào trước đi.”

Có tiếng sột soạt của việc mặc quần áo từ phía sau, “Xong rồi, mang qua đi anh muốn nếm thử.”

Tôi liếc nhìn lại, chắc chắn anh ấy đã ăn mặc chỉnh tề rồi mới bước tới đặt khay lên bàn cà phê “Dì hầm hầm ít nước canh, kêu em mang đến cho ạnh. “

Sau khi đặt xuống, tôi nhấc chân bước đi, vừa ra đến cửa, một cánh tay xẹt qua tai tôi đóng mạnh một tiếng rầm vào cửa

Hơi thở phà vào cổ, tôi quay lại, mũi anh dán lên trán tôi.

“Đến rồi rời đi mà không nói lời nào?”

“Còn có thể nói cái gì? Em đi ngủ tiếp đây!”

“Ngủ ở đó làm gì? Ngủ với anh còn ngon hơn!”

Tôi nhìn anh chằm chằm, “Có gì mà ngon hơn?”

“Hơi ấm của anh, không có anh ba tháng rồi em ngủ không ngon đúng không?.”

“…”

“Anh còn có chuyện tính sổ với em, em không thể rời đi!”

“Tính sổ cái gì?” Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Tiêu Miện đã bế tôi lên ném xuống giường.

Anh gian trá nói: “Ném bạn trai say xỉn của mình cho một người phụ nữ khác, Nghê Khương Khương, em nghĩ sao?”

Bị đè chặt quá, tôi chật vật nói “Em nghĩ sao? Em dã nói với anh rồi Tiêu Miện, đến khi hồi phục được trí nhớ, em chính là người đầu tiên anh phải cảm ơn đó! Em cũng tiếc, lúc đó em nên tận dung thêm cơ hội.”

Anh nhéo mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói “Anh đã nói với em cô ta không phải mẫu người anh thích rồi. Đầu em chứa cái gì vậy hả?”

Tôi đau đớn hét lên hai lần “Anh bị mất trí nhớ rồi, anh không nhớ được!”.

Tiêu Miện mở miệng và cắn một cái về phía xương quai xanh của tôi.

“Nghê Khương Khương, kể cả không mất trí nhớ, anh vẫn chỉ thích em!”

“Đau quá! Cũng không thể thay thế cho việc anh đang mất trí nhớ!”

“Vậy em nghĩ lý do gì mà anh lại đầu tư Tề Xuyên nhiều tiền để phát triển du lịch như vậy? Em nghĩ anh dư tiền sao? Còn không phải vì em! Còn không phải vì em được sinh ra ở này hay sao! “

Tiêu Miện trút giận xong, đứng dậy đi tới sô pha uống canh.

Tôi mất một hồi mới hoàn hồn, bật dậy “Anh giúp đỡ nơi này bao lâu rồi?”

“Em muốn biết?”

“Em muốn biết.”

“Từ ngày quen em.”

“Anh không phải là không nhớ gì sao?”

“Không có.” Tiêu Miện lắc đầu “Arao cho anh xem thông tin, vậy nên anh biết rằng nếu có một người phụ nữ khiến anh làm điều này cho cô ấy, anh nhất định là rất yêu cô ấy “

“Nghê Khương Khương, anh yêu em.”

Link phần tiếp:

Kim chủ bao nuôi tôi mất trí nhớ rồi 36-40

36#

Ngày hôm sau, tôi theo đoàn chương trình quay nội dung phúc lợi xã hội.

Trợ lý đã chỉ tôi lịch trình chung.

8:30 Cơm.

9:30 Bẻ bắp.

10:30 Trộm trứng của gà mái.

11:30 Chăm sóc heo nái sau sinh.

……

Phẫn nộ!

Ngày càng quá đáng rồi!

Đạo diễn nói với tôi mặc dù đây chỉ là một chương trình phúc lợi xã hội, nhưng anh ấy muốn quay nó dưới dạng một chương trình thực tế vì mục đích xếp hạng.

Sao nữ xinh đẹp xuống ruộng cấy lúa rồi tự làm bẩn mình sẽ được nhiều người thích thú.

Phẫn nộ!

Con hơn cả chương trình thực tế!

Lần trước tôi vác cây bằng tay không vẫn chưa đủ sao?

Đạo diễn nói cảm hứng mới này đến từ lần xem tôi vác cái cây lớn bằng tay không lần trước.

Hơn nữa, Capital Satellite TV đã thông báo trước rằng tôi sẽ đến tham gia, nếu tôi không tham gia sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp đã gây dựng trước công chúng bao lâu nay.

37#

Tôi tiếc hận ghê gớm, sao lại thành hình tượng can đảm và mạnh mẽ rồi?

Tôi chỉ muốn trở thành một nữ minh tinh xinh đẹp và yếu đuối mà thôi!

38#

Tiêu Miện nói anh ấy cũng sẽ tham gia.

“Khương Khương của tôi có làm da mịn màng, thịt lại mềm như vậy. Cô ấy không thích hợp làm mấy việc này. Tôi sẽ làm thay cô ấy.”

PD ngập ngừng.

“Chương trình phúc lợi xã hội của anh đã thêm yếu tố như một chương trình thực tế, tại sao anh không xem xét thêm yếu tố tình yêu? Nó khá phổ biến hiện nay đó, nhiều người thích ăn cơm chó lắm”

PD nói cũng được.

39#

Tôi:???

40#

Thế là, Tiêu Miện, một bạo chúa có làn da mỏng manh và thịt mềm hơn cả tôi đã làm tất cả công việc đồng áng thay tôi trong suốt một ngày.

Khi màn đêm buông xuống, anh ngồi trên sườn núi bên cánh đồng, nhìn những đám mây trên trời thở dốc.

Tôi đưa một chai nước khoáng cho anh.

Tiêu Miện nhìn tôi cười “Khương Khương, anh không mở nổi nắp.”

Tôi mở nắp chai và đưa qua cho anh.

“Khương Khương, tay bẩn không uống được, em đút cho anh đi.”

Tôi bước đến ngồi cạnh anh, nâng bình nước lên miệng cho anh.

Khi đã uống đủ Tiêu Miện mới thở dài thỏa mãn “Tuyệt quá, nước Khương Khương đút thôi mà cũng ngọt.”

Tôi không nói chuyện, tôi quay đầu nhìn cánh đồng trước mặt.

Bầu trời ở Tế Xuyên đặc biệt đẹp.

Đặc biệt là vào mùa này, mặt trời tuy đã lặn nhưng dư âm còn đọng lại trong không khí nên những đám mây trắng lớn nhuộm màu rất đẹp.

Màu cam, đó là vẻ đẹp mà ở thành phố không thể nhìn thấy.

Tiêu Miện cũng nhìn lên bầu trời.

Thật lâu sau, anh nói: “Khương Khương, chúng mình quay lại nhé!”