Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 8: Ra tay trước để chiếm thế thượng phong




Vừa tới Kinh Thành, Phượng Khuynh Thành nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không rảnh để ý, dắt Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ, nam tử kia lại sử dụng khinh công, trong nháy mắt bay tới trước mặt Phượng Khuynh Thành, chặn đường đi của Phượng Khuynh Thành lại, "Mỹ nhân, đừng đi mà! Hôm nay gia, mời mỹ nhân uống một chén được không?"

Vừa nghe thấy giọng điệu lưu manh này, Phượng Khuynh Thành không quan tâm, dù sao nàng cũng đã từng gặp người hèn hạ vô sỉ hơn người trước mắt, nhưng Thiêm Hương, Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm lại bị chọc tức.

Vô cùng tức giận, Phượng Mặc Hàm lại bật cười, "Dạo này, ta cho là chỉ trên đường cái mới có chó điên, nhưng không nghĩ tới trong quán rượu cũng có, quán rượu ở kinh thành thật là loạn!"

"Đúng vậy đó, thật sự rất loạn, hơn nữa, rõ ràng là chó điên, lại mặc xiêm áo của con người, chẳng qua con chó điên này quên mất, chó chính là chó, mặc xiêm áo của con người, cũng không biến thành người được!" Phượng Mạt Vũ tiếp lời.

Thiêm Hương đứng ở phía sau, thiếu chút nữa đã vỗ tay bảo hay rồi.

Phượng Khuynh Thành cười nhạt không nói.

Nam tử mặc áo hồng Quân Vũ Thường lại kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Dạo này, hắn từng gặp qua người độc miệng, nhưng mà tuyệt đối chưa từng thấy, trẻ con độc miệng.

"Các ngươi đang chửi ta sao?" Quân Vũ Thường hỏi.

Chớp mắt, không thể tin. Diễn đàn L;" ê (Quý) Đ -= ôn

Quân Vũ Thường hắn, dù gì cũng là một mỹ nam tuyệt sắc, mặc dù vẫn còn kém hoàng huynh Quân Vũ Nguyệt, nhưng mà, hắn ở trong lòng tiểu thư khuê các khắp kinh thành, cũng là người chạm tay có thể bỏng.

Lần đầu tiên bị ghét bỏ, còn bị chê triệt để thế này.

"Chúng ta có mắng ngươi sao?" Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ cùng lên tiếng hỏi.

Thiên chân vô tà (ngây thơ) không biết khói lửa nhân gian.

"Chẳng lẽ vừa rồi không phải các ngươi đang mắng ta?" Quân Vũ Thường hỏi.

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ cùng nhau lắc đầu, Phượng Mặc Hàm nghiêm túc nói, "Mới vừa rồi chúng ta đang mắng chó điên cản đường, chẳng lẽ đại thúc ngươi là chó điên?"

"Ặc, chuyện này?" Quân Vũ Thường lúng túng xoa xoa lỗ mũi, Phượng Khuynh Thành lại dắt hai hài tử, dẫn theo Thiêm Hương, lướt qua hắn rời đi.

Đợi Quân Vũ Thường lấy lại tinh thần.

"Đáng chết, lại có thể bị hai oa nhi mắng!"

Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mốt năm qua.

Có chút cảm giác khác lạ, nhất là hai oa nhi này, dáng dấp thật đáng yêu, mà tiểu nữ oa kia, còn nhìn hơi quen mắt.

Nhưng mà, đã từng nhìn thấy ở đâu?

Gọi chưởng quỹ, Quân Vũ Thường tự cao tự mãn quát lớn một trận, chưởng quỹ đã sớm bị dọa đến mức vô cùng lo sợ.

"Cẩm Vương gia, tiểu nhân thật sự chưa từng gặp qua bọn họ, Vương gia minh xét!"

Quân Vũ Thường vừa định nói gì đó, lại thấy Phượng Khuynh Thành dắt hai hài tử trở lại, ba nương con các nàng vừa nói vừa cười.

Phượng Khuynh Thành cười rất nhẹ rất nhẹ, lại cực kì xinh đẹp.

Quân Vũ Thường gặp qua vô số mỹ nhân, lại chưa từng gặp qua dạng người như Phượng Khuynh Thành.

Tự tin, có khí thế.

Hào phóng khéo léo, cả người tỏa ra một vầng sáng làm mê lòng người.

Lập tức tiến lên, ôm quyền với Phượng Khuynh Thành, "Tại hạ Quân Vũ Thường, năm nay 21, không biết nhà tiểu thư ở đâu, đã thành hôn chưa!"

Quân Vũ Thường vừa nói xong.

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ cười hì hì ra tiếng.

Phượng Mặc Hàm nhìn Quân Vũ Thường giống như nhìn thấy quái vật, lắc đầu một cái, thở dài, "Chậc chậc chậc, đại thúc, vị mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh ta, đến oa nhi cũng đã có, ngươi nói nàng đã thành hôn hay chưa?"

Quân Vũ Thường cà lăm.

Hình như, trước đó, nghe hai oa nhi này gọi nàng là nương, chẳng lẽ......

Nhưng mà, Quân Vũ Thường là ai, mới qua một khắc, liền khiến vẻ mặt không cam lòng biến mất, cười nói, "Không phải thành thân rồi vẫn có thể hòa ly!"

Phượng Khuynh Thành vẫn không nói gì chỉ nhìn Quân Vũ Thường rồi cười tà.

Quân, quốc tính (họ của hoàng tộc).

Nhìn trên cẩm y đỏ thẫm, thêu mãng xà, không giàu cũng quý.

Nam tử trước mặt, vừa nhìn đã biết được sống trong an nhàn sung sướng, tính kế đùa giỡn, cả người tuy không tỏa ra sát khí, nhưng mà, sâu trong ánh mắt tà mị kia, lại giấu giếm sát cơ (ý muốn giết người).

Loại người như thế, họ mới tới kinh thành, không hiểu rõ lai lịch của hắn, tốt nhất không nên chọc.

Suy nghĩ một chút mới lên tiếng, "Ừ, công tử nói đúng lắm, thành thân, quả thật có thể hòa ly, nhưng nếu chưa gả đã sinh con, công tử vẫn nguyện chịu thiệt?"

"Chưa gả đã sinh con?" Quân Vũ Thường kinh ngạc.

Nhưng Phượng Khuynh Thành đã sớm dắt hai hài tử rời đi.

Sau khi Quân Vũ Thường phục hồi tinh thần, đã sớm không thấy bóng dáng Phượng Khuynh Thành.

Ha ha ha nở nụ cười, "Có chút ý tứ!"

Trở lại Cẩm Vương phủ, lập tức phái người đi điều tra lai lịch Phượng Khuynh Thành.

Trở lại đại trạch.

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm liền đi xem những bảo bối mua về lúc đi dạo phố, Phượng Khuynh Thành cười đưa mắt nhìn chúng rời đi, Âu Dương Hạo bước nhanh đi tới, "Tiểu thư, Hồng Tụ trở lại!"

Trong nháy mắt Phượng Khuynh Thành thu nụ cười lại, trong nháy mắt con ngươi lạnh đi, "Đến thư phòng!"

Trong thư phòng, nữ tử mặc áo đen quỳ trên mặt đất, trên xiêm áo, dính đầy máu, có chỗ, còn lộ ra vết thương trầy da sứt thịt.

Phượng Khuynh Thành nhìn, nói với Thiêm Hương đứng bên cạnh, "Thiêm Hương dẫn Hồng Tụ đi xuống rửa mặt, bôi thuốc, thay y phục!"

Hồng Tụ lại sống chết không chịu rời đi, "Tiểu thư, Hồng Tụ đáng chết, để mất Thiên Sơn Tuyết Liên, Hồng Tụ......"

Nói đến lời cuối, Hồng Tụ nghẹn ngào!

"Chuyện cũng không quá quan trọng, trước tiên đi chỉnh đốn mình cho sạch sẽ, nếu để Mặc Hàm, Mạt Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ngươi nói xem bọn chúng sẽ nghĩ như thế nào?"

"Đúng vậy đó, Hồng Tụ, nghe tiểu thư, trước tiên đi rửa mặt, xử lí miệng vết thương đã!" Thiêm Hương khuyên nhủ.

Hồng Tụ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng dậy, đi tắm bôi thuốc.

Trong thư phòng, Phượng Khuynh Thành nhìn Âu Dương Hạo đứng ở phía dưới, hỏi, "Quân Vũ Thường là ai?"

"Quân Vũ Thường, đó không phải là Cẩm vương sao?"

"Cẩm vương, Quân Vũ Thường, Thân Vương?" Phượng Khuynh Thành hỏi.

"Ừm!" Eri diễn đàn L ;" ;" ;" ê {} Qusy Đ&( ô% &^ n

Phượng Khuynh Thành không nói gì, tay đặt trên bàn sách, nhẹ nhàng gõ, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Thế lực, nhân phẩm của hắn như thế nào?"

"Nhân phẩm? Nói như thế nào đây!" Âu Dương Hạo dừng một chút, mới nói tiếp, "Phong lưu, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp thiên hạ, rất ít khi trở về Cẩm Vương phủ, gần như hàng đêm đều ở Túy Hoa lầu, vô cùng ôn nhu, cực ít vào triều, nhưng mà, có thể còn sống sót giữa đông đảo hoàng tử, còn làm Thân Vương, không thể là loại người thông thường!"

Những lời của Âu Dương Hạo, Phượng Khuynh Thành hoàn toàn đồng ý.

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Quân Vũ Thường thường xuyên ở Túy Hoa lầu kỹ quán, ai biết được, đó không phải là một cách để che giấu thực lực.

"Âu Dương, đưa ta xem bản đồ bố trí kinh thành một chút!"

"Dạ!" Âu Dương Hạo nói xong, từ trong ám cách (ngăn tủ bí mật) lấy ra bản đồ Kinh Thành, trải phẳng ở trên bàn, Phượng Khuynh Thành đi lên trước.

"Cẩm Vương phủ, Nhiếp Chính Vương phủ ở chỗ nào?"

Âu Dương Hạo vươn tay chỉ.

Phượng Khuynh Thành nhìn rồi nói, "Hai Vương phủ nằm cạnh nhau trái lại rất gần!"

Âu Dương Hạo không nói gì tiếp, Phượng Khuynh Thành lại chỉ mấy con phố trên bản đồ, hỏi thăm tên trạch viện, lại hỏi chỗ mình đang đứng, Âu Dương Hạo giải thích từng chỗ, Phượng Khuynh Thành mới ra dấu bảo Âu Dương Hạo thu bản đồ lại.

Sau khi Hồng Tụ rửa mặt xong liền đi tới, vừa thấy Phượng Khuynh Thành, quỳ xuống.

"Tiểu thư, Hồng Tụ đáng chết, Hồng Tụ......"

"Thiêm Hương, đỡ Hồng Tụ dậy!" Phượng Khuynh Thành nói.

Thiêm Hương nghe vậy lập tức tiến lên, đỡ Hồng Tụ đứng dậy, Hồng Tụ sống chết không chịu.

Phượng Khuynh Thành khẽ thở dài một cái, "Hồng Tụ, ngươi đã tự trách như vậy, như vậy bắt đầu từ bây giờ, nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa, ta có nhiệm vụ cho ngươi!"

"Dạ!"

Đêm khuya,

Một bóng đen, nhanh chóng rời khỏi đại trạch, bay về phía Nhiếp Chính Vương phủ.

Bóng đen nhanh như tia chớp, gần như trong nháy mắt, biến mất dạng.