Nghe Quân Vũ Nguyệt hỏi lên như vậy, trong lòng Phượng Khuynh Thành mừng rỡ, mặt lại không biến sắc tim không đập nhanh hỏi, "Vương gia, có thể không?"
"Ừm!" Quân Vũ Nguyệt đáp một tiếng, ôm lấy Phượng Khuynh Thành tung người, một cước giẫm lên ô đầu tiên của cầu thang, phi thân lên, liền hạ xuống cửa lầu hai.
Lầu một bảo bối đã rất tốt, lầu hai còn tốt hơn, mỗi một món cầm đi ra đều có Giá Trị Liên Thành, đủ cho rất nhiều rất nhiều người ăn mặc cả đời.
Mà Quân Vũ Nguyệt vẫn không để Phượng Khuynh Thành xuống, hắn ôm Phượng Khuynh Thành đi xuyên qua giữa các loại bảo vật, nếu nàng nhìn thứ gì đó vài lần, hắn cũng sẽ liếc mắt nhìn một cái, nhưng mà, Quân Vũ Nguyệt cũng phát hiện hứng thú của Phượng Khuynh Thành suy yếu.
"Lầu ba, muốn xem một chút không?"
"Lầu ba? Còn có lầu ba sao?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Nàng thật sự không có nhìn thấy cầu thang đi lên lầu ba.
"Ừm!"
Quân Vũ Nguyệt ôm Phượng Khuynh Thành đi tới một góc, vươn tay đè góc tối một cái, ken két một tiếng, trên lầu, mở ra một cái lổ hổng, ánh sáng đẹp mắt từ lổ hổng chiếu xuống.
Thấy nhiều mây ngũ sắc lấp lánh, Phượng Khuynh Thành cũng không nhịn được lên tiếng kinh hô, "Thật là đẹp!"
Quân Vũ Nguyệt khẽ nhếch môi, vận khí, thân thể nhảy một cái, ôm Phượng Khuynh Thành rơi vào lầu ba.
Nhiều loại bảo thạch được đặt lung tung ở trên kệ, Đại Huyết Ngọc Quan Âm, Phật Di Lặc, còn có thật nhiều đồ nàng hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
"Vương gia, Khuynh Thành muốn xuống đi một chút, có thể không?"
"Ừm!" Sau khi Quân Vũ Nguyệt đáp một tiếng, để Phượng Khuynh Thành xuống, Phượng Khuynh Thành tùy ý đi lại ở lầu ba to lớn, cho đến khi một đóa hoa có hình dáng giống hoa sen rơi vào đáy mắt, Phượng Khuynh Thành mừng rỡ, đi nhanh tới, liền muốn cầm lên.
Giọng Quân Vũ Nguyệt âm lãnh trầm thấp ở phía sau vang lên, "Thiên Sơn Tuyết Liên không thể, ngoài nó ngươi thích gì, tùy tiện cầm!"
Bàn tay vươn ra, cứng đờ, Phượng Khuynh Thành đưa lưng về phía Quân Vũ Nguyệt.
Đôi môi gắt gao cắn, mạnh mẽ cắn ra máu.
Chưa từng lần nào, giống như vào giờ phút này, vì một món đồ vật, dòng máu sôi trào khắp người, cũng chưa từng bởi vì không chiếm được một món đồ vật, thất vọng như vậy, bi thương như vậy.
Gần trong gang tấc, nhưng không có năng lực hành động mù quáng.
Bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng rơi xuống, Phượng Khuynh Thành cố gắng nở một nụ cười, quay đầu lại, nụ cười này, trong nháy mắt Quân Vũ Nguyệt nhìn thấy nụ cười này, tâm bỗng nhiên nhói đau.
Nhưng mà, ngay sau đó, Quân Vũ Nguyệt tự nói với mình, nàng đang diễn trò.
"Vương gia, đây chính là Thiên Sơn Tuyết Liên à, Khuynh Thành chính là lần đầu tiên nhìn thấy, thật là đẹp mắt!" Phượng Khuynh Thành nói xong, đi tới bên cạnh Quân Vũ Nguyệt, khoác cánh tay Quân Vũ Nguyệt, sau đó nhìn khắp nơi.
Không có nhìn Thiên Sơn Tuyết Liên nữa.
Phượng Khuynh Thành sợ, nhìn nhiều, nàng sẽ không kiềm chế được đi đến lấy đi, nếu nội lực không có bị phong tỏa, ngay từ lúc nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên, Phượng Khuynh Thành sẽ cầm lấy Thiên Sơn Tuyết Liên, dù có một trận ác chiến, nàng cũng sẽ không để ý!
Trở lại Triêu Huy lâu. Diễn đàn L<> ê Q /"; Uý Đ -= Ôn
Chiều nay Phượng Khuynh Thành cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Quân Vũ Nguyệt cũng không chống đỡ được. Rồi lại mê chết sự nhiệt tình này của Phượng Khuynh Thành!
Lúc trời sáng, Quân Vũ Nguyệt vẫn thức dậy lên triều như cũ, cũng trong lúc rời đi, nghĩ đến sự điên cuồng vào đêm qua, xé nát xiêm áo của Phượng Khuynh Thành, phân phó quản gia đi mời thợ may của Cẩm Thượng Các tới Nhiếp Chính Vương phủ may xiêm áo cho Phượng Khuynh Thành.
Đợi Phượng Khuynh Thành đứng dậy ăn mặc thỏa đáng, thợ may của Cẩm Thượng Các đã đến.
Vừa nhìn thấy thợ may của Cẩm Thượng Các, một cô nương dáng dấp kiều mỵ, Phượng Khuynh Thành cười cười.
"Cẩm Thượng Các Hồng Tụ gặp qua cô nương!"
"Ngươi đến may xiêm áo cho ta hay sao?"
"Dạ!"
Phượng Khuynh Thành gật đầu một cái, đứng lên, "Vậy đo kích thước cho ta đi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, tay phải lại nhẹ nhàng trượt đến chỗ cổ tay trái.
"Dạ!" Hồng Tụ tiến lên, đo kích thước cho Phượng Khuynh Thành.
Hai người gặp mặt, không cần quá nhiều ngôn ngữ, Hồng Tụ liền hiểu rõ ý tứ của Phượng Khuynh Thành.
Thừa dịp đo kích thước, ngón trỏ phải nhẹ nhàng lướt qua cổ tay của Phượng Khuynh Thành, "A......" Kêu lên một tiếng, thân thể Hồng Tụ cứng đờ, lùi lại một bước, nhìn trong con ngươi Phượng Khuynh Thành, có cơn đau thoáng qua.
Vào lúc tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Phượng Khuynh Thành thì biến mất.
"Cô nương trời sinh thật là đẹp, Hồng Tụ nhìn, cũng có chút mất hồn, nếu có chỗ thất lễ, mong rằng cô nương đừng trách!"
Đẹp, cũng là Hồng Phấn Khô Lâu, đại biểu cho, hồng nhan bạc mệnh! Mà, Hồng Tụ Thiêm Hương ngay cả người của Tuyệt Sát môn, cũng không khen nàng trời sinh đã đẹp, Hồng Tụ sợ hãi nhiều như vậy, nói rõ, tuyệt đối không phải là nội lực của nàng bị phong tỏa một cách đơn giản như vậy.
Sợ là còn nguy hiểm đến tính mạng.
Phượng Khuynh Thành không nói gì nữa, chỉ nặng nề gật đầu với Hồng Tụ, cái gật đầu kia, có thâm ý khác, Hồng Tụ nhìn thấy liền vui mừng, mừng đến bàn tay cầm bút cũng run lên, những nha hoàn phục vụ, quản gia khi tất cả thấy Hồng Tụ không bị Phượng Khuynh Thành trách tội liền mừng rỡ.
Đêm rất khuya, Quân Vũ Nguyệt vẫn chưa trở lại.
Nhưng mà, thị vệ bên trong Nhiếp Chính vương phủ lại bị điều ra ngoài không ít.
Trong lòng Phượng Khuynh Thành biết, đám người Hồng Tụ nhất định đã hành động, Phượng Khuynh Thành không hỏi nhiều, ăn bữa tối, liền cho toàn bộ nha hoàn lui ra, đứng dựa vào cửa sổ, chờ người nàng phải đợi.
Cho đến khi bóng đen nhanh chóng hạ xuống, Phượng Khuynh Thành mới nhếch môi nở nụ cười.
"Lão già, còn núp?"
"Ha ha ha, nha đầu, ngươi biết là ta à?" Quỷ Cốc Tử nói xong, từ góc tối đi ra, mái đầu bạc trắng, chòm râu bạc phơ, Quỷ Cốc thần tiên mặc một bộ đồ đen, thật sự có chút Tiên Phong Đạo Cốt!
Phượng Khuynh Thành cười, lười phải dài dòng cùng ông, đưa tay ra, "Xem cho ta một chút, rốt cuộc cái gì phong tỏa nội lực của ta!"
Quỷ Cốc Tử thu nụ cười lại, vươn tay bắt mạch cho Phượng Khuynh Thành, nhỏ giọng hỏi, "Mấy ngày nay, có từng dùng nội lực mạnh mẽ hóa giải?"
"Ừ, có, nhưng mà, khiến ta đau chết đi sống lại, ta liền không!"
Phượng Khuynh Thành không chút để ý nói, Quỷ Cốc Tử nghe thấy lại mồ hôi đầm đìa, nhưng mà suy nghĩ một chút, cũng chỉ có cô nương thông minh như nàng, mới có thể kiềm chế được, "May mà ngươi không có lặp đi lặp lại nhiều lần mạnh mẽ hóa giải, nếu không, Đại La Thần Tiên cũng không thể nào cứu được ngươi!"
"Nghiêm trọng như thế?" Phượng Khuynh Thành kinh ngạc.
Nghĩ đến, Quân Vũ Nguyệt thật sự hận độc nàng.
Hạ độc thủ như thế.
Những lời thương yêu kia, đều là viên đạn bọc đường, bên ngoài vỏ bọc đường đẹp mắt lại ngon miệng, chờ cho trong lòng ngươi tràn đầy vui mừng ăn vào bên trong, kịch độc bên trong trong nháy mắt sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi.
"Ngược lại cũng không phải, nhưng mà lại tương trùng với võ công quỷ dị của Tuyệt Sát môn ta!" Quỷ Cốc Tử nói xong, cũng cảm thấy may mắn không thôi.
Cả đời hắn chém giết vô số, độc lai độc vãng, cũng không cảm thấy gì, cho đến khi Phượng Khuynh Thành xuất hiện, hắn mới cảm thấy, có lẽ mình, nên có một nữ nhi, sau khi già rồi có người phụng dưỡng, chết có người lo tang.
Mặc dù nàng không gọi hắn là phụ thân, lại để cho hai hài tử gọi hắn mỗ gia.
Nói cách khác, nàng đã chấp nhận.
"Ngươi có biện pháp không?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Quỷ Cốc Tử gật đầu, "Thoát xiêm áo, ta dùng nội lực rút cây ngân châm ra!"
Phượng Khuynh Thành không chút do dự, cởi xiêm áo bên ngoài ra, xiêm áo bên trong cởi tới eo, kéo cái ghế ngồi, bình tĩnh mà ngồi, ngược lại Quỷ Cốc Tử, nhìn một hồi thì đỏ mặt, đứng ở một bên có chút không biết làm sao.
"Tử Lão Đầu, ngươi sững sờ ở đó làm cái gì, còn không nhanh một chút, chẳng lẽ ngươi muốn chờ Quân Vũ Nguyệt trở lại?"
"A, được!" Quỷ Cốc Tử đáp một tiếng, đi tới sau lưng Phượng Khuynh Thành, "Có hơi đau một chút, ngươi chịu đựng, không nhịn được......" Quỷ Cốc Tử nói xong, khom lưng nhặt xiêm áo của Phượng Khuynh Thành lên, đưa cho Phượng Khuynh Thành, "Nếu không nhịn được, cắn xiêm áo đi, sẽ dễ chịu hơn một chút!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, trợn mắt nhìn Quỷ Cốc Tử một cái, lập tức cầm lấy xiêm áo trong tay hắn, vứt trên mặt đất, thúc giục, "Tốc độ, lề mề, như nương môn (đàn bà)!"
"Ngươi......"
Quỷ Cốc Tử vô cùng tức giận.
Đúng là tốt bụng ngay trước lòng lang dạ thú.
Sau đó vận khí.
Trong nháy mắt đau đến tê tâm liệt phế, tay Phượng Khuynh Thành gắt gao nắm thành quả đấm, chân mày nhíu lại, gắt gao cắn môi, đau đến mức cả người cũng run lên, Phượng Khuynh Thành lại không kêu lên một tiếng.
Leng keng hai tiếng, ngân châm bị cố định trên cột lớn trong tẩm điện, máu đỏ lan ra thật chói mắt.
Thân thể Phượng Khuynh Thành yếu ớt, ngã xuống đất, Quỷ Cốc Tử vội vàng đỡ lấy nàng, "Nha đầu?"
"Ta không sao, giúp ta mặc xiêm áo!" Phượng Khuynh Thành nói xong, từng hơi từng hơi hít khí, mặc cho mồ hôi từ trên trán lăn xuống.
Thân thể dựa vào trên người Quỷ Cốc Tử, hít từng ngụm không khí, nhờ Quỷ Cốc Tử không thuần thục mặc xiêm áo cho nàng, từ từ vận khí, lại nhiều lần không thành công.
"Dược Hoàn đâu?" L<> ê Q /"; Uý Đ -= Ôn ngôn tình
"Cái gì?" Quỷ Cốc Tử không hiểu lắm hỏi.
"Ta muốn Dược Hoàn trong nháy mắt có thể khôi phục nội lực, ta biết rõ ngươi có!"
Quỷ Cốc Tử vừa nghe, giận đến mức không kiềm chế được, "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không nghỉ ngơi một chút, loại thuốc Dược Hoàn đó có thể tùy tiện dùng sao?"
"Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở Tàng Bảo Các, vì tránh đêm dài lắm mộng, ta phải đi lấy ngay bây giờ, lão già, thân thể bị thương tổn, có thể dưỡng lại, nhưng Mặc Hàm Mạt Vũ chỉ có một, ta sẽ không gượng dậy nổi......" Phượng Khuynh Thành nói xong, hốc mắt ửng đỏ.
Quỷ Cốc Tử xoay đầu đi, đôi môi giật giật, không nói gì, lại yên lặng từ trong ngực lấy ra một bình sứ, chuẩn bị đổ thuốc, Phượng Khuynh Thành lại trong chớp mắt cướp đi, mở nắp ra, đổ toàn bộ Dược Hoàn bên trong vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi điên rồi!" Quỷ Cốc Tử kinh hãi, vươn tay ra bấm cằm Phượng Khuynh Thành, ép nàng phun Dược Hoàn ra.
Phượng Khuynh Thành lại đứng lên, đẩy hắn ra, tiếp tục mặc quần áo, sau đó chạy như bay đến tẩm điện, sau đó, nhẹ nhàng nhấn một cái, một âm thanh ken két vang lên, một cánh cửa ngầm mở ra, chiếu ra ánh sáng của dạ minh châu, Phượng Khuynh Thành liếc mắt liền nhìn thấy nàng nhuyễn kiếm, cầm ở trong tay, siết chặt, đi ra, giương mắt nhìn Quỷ Cốc Tử nói, "Đi đến Tàng Bảo Các!"