“Sao vậy? Có tâm sự à?”
Phương Mai và Dương Lỗi cùng lớn lên từ bé, mỗi khi cảm xúc của Dương Lỗi thay đổi, cô có thể phát hiện rất nhanh.
Dương Lỗi im lặng một lát.
“Tớ tình cờ gặp lại Phòng Vũ.”
Dương Lỗi không giấu diếm Phương Mai.
“Phòng Vũ?”
Phương Mai giật mình.
“Anh ấy về rồi hả? Lúc nào?”
“Mấy hôm trước.”
“Cậu…”
Phương Mai cũng không biết nên nói gì.
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Không biết.”
Dương Lỗi trầm giọng nói.
“Không biết? … Cậu không hỏi sao?”
Phương Mai không dám tin.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau ba năm, Phương Mai không tin Dương Lỗi đã thật sự quên Phòng Vũ.
“Anh ấy về Giang Hải thăm người bạn. Chắc bây giờ đã đi rồi.”
Chỉ còn vài ngày nữa là giao thừa, đúng vào lúc Xuân vận*, vé xe khó mua, bây giờ không đi thì khó mà đi được nữa. Có lẽ Phòng Vũ không còn ở Giang Hải, chạy về nhà đón năm mới rồi.
*Xuân vận: (Vận tải dịp xuân về, ở Việt Nam gọi là “cuộc di cư mùa xuân”) dùng để chỉ khoảng thời gian gần Tết nguyên đán, khi mà người dân Trung Quốc đổ xô về quê ăn tết với số lượng khổng lồ. Xuân vận bắt đầu khoảng trước tết 15 ngày, đến khoảng 25 ngày sau tết, tất cả khoảng 40 ngày. Năm 2014, Ủy ban Phát triển và Cải cách quốc gia Trung Quốc dự báo có hơn 3,6 tỉ lượt người “di cư” về quê đón xuân Giáp Ngọ.
“… Cậu không sao chứ?”
Trong điện thoại, Phương Mai dừng một lát rồi hỏi.
Ba năm trước, sau khi Dương Lỗi và Phòng Vũ chia tay, khoảng thời gian ấy Dương Lỗi sống thế nào, Phương Mai không muốn nhìn thêm lần nữa.
“Có sao mới được?”
“Hai người… không nói chuyện à?”
Dương Lỗi càng bình tĩnh, Phương Mai càng hiểu rõ cảm giác trong lòng hắn lúc này.
Nếu là người khác, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy Dương Lỗi không có gì, nhưng cô là Phương Mai. Người đó là ai chứ, là Phòng Vũ! Người khác không biết, chẳng nhẽ Phương Mai không biết sao?? Ba năm rồi, Phòng Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Lỗi như thế, mang đến cho Dương Lỗi cảm giác gì, Phương Mai hiểu quá rõ.
Đối với một số người, thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng đối với vài người khác, khó lắm.
“Cậu có lưu số điện thoại không?”
Phương Mai hỏi.
Dương Lỗi không trả lời.
“… Tại sao lại không lưu?”
Phương Mai hoài nghi.
Dương Lỗi cũng không biết tại sao.
Tối hôm đó, hắn cảm thấy mình đã chạy trối chết khỏi chiếc xe kia.
Có lẽ, hắn chỉ không muốn nghe thấy những lời Phòng Vũ có thể nói. Hắn sợ nghe Phòng Vũ nói, kết hôn có gì cần giúp cứ gọi tôi…
“Dương Lỗi, chuyện của chúng ta, cậu suy nghĩ thêm đi.”
Phương Mai ngừng trong chốc lát, bỗng nhiên nói.
“Nói vớ vẩn gì vậy, chuyện đã hứa với cậu, sao tớ đổi ý được?”
“Không phải đổi ý. Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
Phương Mai biết Dương Lỗi hiểu ý mình. �
“Không liên quan đến chuyện này.”
Dương Lỗi nói.
“Dương Lỗi à…”
“Thấy anh ấy vẫn ổn là được rồi. Tớ sẽ không quấy rầy anh ấy nữa, cũng sẽ không làm anh ấy khó xử nữa…”
Dương Lỗi nói…
Vì chuyện kết hôn của Dương Lỗi, Dương Đại Hải bận cả trong lẫn ngoài.
Dương Đại Hải vẫn chưa nghỉ hưu, công việc bề bộn, ông là người không dễ nói cười tùy tiện, nhưng từ khi Dương Lỗi và Phương Mai bàn chuyện cưới gả, Dương Đại Hải tươi cười ngày càng nhiều.
Năm nay, em trai du học nước ngoài của Dương Lỗi cũng trở về, Dương Đại Hải càng vui mừng hơn.
Em trai của Dương Lỗi là con của Dương Đại Hải và vợ kế, lúc còn nhỏ đã được đưa đi nước ngoài. Dương Đại Hải không làm tròn trách nhiệm của người cha với Dương Lỗi, cho nên không muốn để lại tiếc nuối với đứa con còn lại, vì vậy cậu chàng vừa lên cấp hai đã được đưa đi nước ngoài, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất.
Đối với người em cùng cha khác mẹ của mình, Dương Lỗi không có hiềm khích gì, còn xem cậu ta như em ruột. Khi còn bé, em trai của Dương Lỗi cứ bám theo hắn suốt ngày, em trai sùng bái anh hai là chuyện bình thường, Dương Lỗi cũng bằng lòng dẫn cậu đi chơi, nhưng Dương Lỗi tuổi còn nhỏ đã ra ngoài lăn lộn, Dương Đại Hải sợ em trai Dương Lỗi cũng đi theo con đường không đàng hoàng như hắn, thế nên mới sớm lên kế hoạch đưa cậu ta ra nước ngoài, nhờ người thân ở nước ngoài chăm sóc.
Thời gian qua, em trai Dương Lỗi một năm nhiều lắm chỉ về một hai lần. Mỗi lần em trai hắn về nhà ăn tết cũng chính là lúc gia đình vui vẻ nhất.
Dù vậy, Dương Đại Hải vẫn không quên thúc giục Dương Lỗi đến xem nhà tân hôn, chỉ sợ Dương Lỗi lại trì hoãn chuyện này. Bị Dương Đại Hải giục đến phiền, Dương Lỗi không nghe điện thoại nữa. Đúng lúc điện thoại vừa hết tiền, Dương Lỗi cũng lười nạp thêm. Dương Đại Hải và mẹ kế của Dương Lỗi bắt đầu gọi đến văn phòng của hắn, Dương Lỗi nói với lính cần vụ, ngoại trừ điện thoại công việc, nếu có người bên ngoài quân doanh tìm hắn, cứ nói hắn đã dẫn lính đi huấn luyện, không có ở đây, bảo đối phương để lại số điện thoại, có chuyện gì đợi hắn về sẽ gọi lại.
Dương Lỗi cũng không nói dối, hắn thật sự dẫn lính ra ngoài tập luyện. Chờ đến khi hắn trở lại, lính cần vụ nói có vài cuộc điện thoại tìm hắn, ngoại trừ số của Dương Đại Hải, còn có một số điện thoại di động lạ lẫm.
“Người này có nói gì không?”
Dương Lỗi không nhận ra dãy số này.
“Không có. Chỉ nói khi nào anh về, nhớ dành chút thời gian gọi lại cho anh ta.”
Lính cần vụ hồi tưởng một chút.
“Anh ta nói mình họ Phòng…”
Dương Lỗi khựng lại…
Hắn nhìn dãy số ghi trên giấy, nhanh chóng lấy tờ giấy ra.
Dương Lỗi đứng trong phòng hồi lâu, sau đó xoay người cài thắt lưng vũ trang, đội mũ quân đội đi ra ngoài.
“Trung đội trưởng đội 3!”
“Có!”
“Kêu một đội tới đây! Khu vượt chướng ngại vật! Mở cuộc đấu!”
“Ớ… tham mưu Dương, còn tập nữa hả…”
“Làm đi!”
“Rõ!”
Trong khu vượt chướng ngại vật, Dương Lỗi dẫn lính xông lên cầu, nằm bò dưới lưới, tay không trèo tường…
Dương Lỗi không dừng lại dù chỉ một khắc, mãi đến khi lăn lộn trong nước bùn, nằm thở hổn hển.
Hắn làm cho cơ thể mệt rã rời, thế thì sẽ không còn nghĩ được gì nữa…