Băng nhóm của Kiều Tân ở Tỉnh Thành bị nghiêm đả, hơn chục bè đảng nghi phạm chủ chốt bị bắt, liên quan đến việc dùng súng giết người, chém thuê, tụ tập đánh nhau, cố ý gây thương tích, lừa gạt vơ vét tài sản, trong đó ba người bị phán tử hình.
Chiến dịch bài trừ tệ nạn ở Giang Hải cũng bắt đầu giăng lưới, Vương Lão Hổ là người đứng mũi chịu sào. Vương Lão Hổ xui xẻo, trong khi Yến Tử Ất và La Cửu đều chuyển mình lui về cánh gà, Vương Lão Hổ vẫn tiếp tục đi theo con đường chém giết, gã mở sòng bạc, cho con bạc vay nặng lãi, đòi nợ phi pháp, cướp bóc tài sản, trong lúc đánh nhau còn đâm chết người, nhưng phải nói Vương Lão Hổ xui xẻo thật, gã bị bắt ngay thời điểm dầu sôi lửa bỏng, gộp hết tội trạng xử một lượt, những vụ giết người phóng hỏa trước kia đều bị lôi ra. Quan trọng nhất là Vương Lão Hổ không có người chống lưng, gã không biết tạo dựng quan hệ với bạch đạo, đến khi xảy ra chuyện không có ai bảo vệ, bị đưa ra xét xử làm gương, tử hình.
Bắt một đám, phán quyết một đám, giới xã hội đen ở Giang Hải lâm vào tĩnh mịch, lòng người hoang mang. La Cửu chết, Yến Tử Ất cũng im hơi lặng tiếng, Phòng Vũ lẽ ra kế thừa La Cửu lại vì trả thù cho La Cửu mà rơi vào đường trốn chạy. Sau đợt nghiêm đả lần này, cục diện “Yến La cùng tồn tại” cực thịnh một thời ở Giang Hải lại thay đổi lần nữa, nhưng chuyện này nói sau.
Kiều Hoằng mạng lớn, bị bắn xuyên phổi vẫn chưa chết, hôm đó gã chỉ còn một hơi tàn thì được đưa vào bệnh viện, hôn mê vài ngày rồi tỉnh. Tuy nhiên, nghênh đón gã lại là một viên đạn khác, viên đạn của luật pháp và chính nghĩa.
Sau này khi Kiều Hoằng nhận án xử bắn, La Cửu cả đời lăn lộn trong xã hội đen, cuối cùng lại nhờ luật pháp quốc gia mà khiến kẻ thù của mình nhận quả báo.
Lúc thăm dò được tin Kiều Hoằng chưa chết, Dương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhíu mày.
Kiều Hoằng chưa chết, chứng cứ phạm tội của Phòng Vũ rõ như ban ngày, nhưng chưa chết người, kết tội cũng nhẹ hơn một chút.
Tuy Dương Lỗi đã đưa Phòng Vũ đi trốn, nhưng hắn biết, trốn như vậy không phải là cách, không thể trốn cả đời được.
“Chú.”
Vừa trông thấy Dương Lỗi, Dương Đại Thiên đã biết hắn đến vì việc gì.
“Con muốn cứu cậu ta, chỉ có một con đường thôi.”
Dương Đại Thiên không nói vòng vo, nhìn Dương Lỗi.
“Bảo cậu ta ra tự thú.”
“Dùng súng gây thương tích cho người khác, ít nhất bảy năm trở lên, hiện tại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, có khi còn nặng hơn nữa! Nếu bây giờ cậu ta không ra tự thú mà bị bắt trở lại, tính chất của sự việc sẽ khác hẳn, tám mười năm là còn nhẹ, lỡ như gặp trục trặc, bị đưa ra xét xử làm gương, chắc chắn sẽ bị phán rất nặng.”
Dương Đại Thiên không có hù dọa Dương Lỗi, ông chỉ nói sự thật.
“Chuyện quá khứ của Phòng Vũ, nếu thật sự bị lôi ra, Vương Lão Hổ nhận án phạt thế nào, con nhìn thấy rồi đấy.”
Dương Lỗi không nói gì.
Dương Đại Thiên cũng hết cách. Phòng Vũ phạm vào tội này, vốn dĩ không nặng không nhẹ, nếu là bình thường, lẽ ra có hy vọng giải quyết trong nội bộ, nhưng bây giờ đang lúc nghiêm đả, tình hình không còn như lúc trước.
“May là chưa chết người, tự thú có thể giảm bớt tình tiết phạm tội, đến khi cân nhắc mức hình phạt sẽ xem xét… nếu con muốn chú nói đỡ vài lời, chú sẽ giúp một tay.”
Dương Đại Thiên nói thế đã là phá lệ lắm rồi. Đối với cháu trai Dương Lỗi, ông xem như con ruột của mình vậy. Dương Lỗi vì nguyên nhân gia đình mà gia nhập xã hội đen, khiến cho không ít người dèm pha cục trưởng cục cảnh sát như ông, nhưng Dương Đại Thiên không để tâm. Ông thật lòng thương đứa cháu trai này, ông biết Dương Lỗi trở thành như vậy là vì nguyên nhân gì, cho nên ông càng thương nó hơn. Dương Lỗi lăn lộn là thế, nhưng chưa bao giờ mở miệng cầu xin ông, Dương Lỗi tự mình phạm tội bị nhốt bị phạt cũng chưa từng nhờ vả ông, đây là lần đầu tiên vì người khác mà cầu xin ông.
“Có thể phán bớt vài năm không?”
Im lặng hồi lâu, Dương Lỗi hỏi.
“Chú sẽ cố gắng hết sức.”
Trên đời không có chuyện tuyệt đối. Dương Đại Thiên không thể cam đoan được.
“Chú, chú nhất định phải giúp con… Phòng Vũ, đặc biệt quan trọng đối với con.”
Dương Lỗi ngẩng đầu, lặp lại bốn chữ với Dương Đại Thiên.
“Đặc biệt quan trọng.”
Dương Đại Thiên nhìn Dương Lỗi, giật mình.
Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Dương Lỗi.
Dương Đại Thiên trầm tư trong chốc lát.
“Tiểu Lỗi, nếu con thật sự muốn cứu cậu ta, con có thể tìm một người.”
“Ai?”
Dương Đại Thiên không trả lời, ánh mắt hướng về phía TV.
Dương Lỗi nhìn theo ánh mắt của ông.
TV đang truyền tin lãnh đạo tỉnh và thành phố đến khảo sát tiến trình xây dựng ga xe lửa mới. Màn hình lần lượt đảo qua gương mặt của những vị lãnh đạo chủ chốt, gương mặt trang trọng, nghiêm túc của Dương Đại Hải.
Cách một ngày, Dương Lỗi đúng hẹn liên lạc với Phòng Vũ một lần.
“Bọn Lão Lượng tránh được họng súng rồi, không sao đâu, Nhị Hắc cũng đứng dậy được rồi… không có ai gây chuyện hết, bọn họ ngoan ngoãn lắm, ai cũng nghe lời cả. Anh không cần lo lắng.”
Giọng điệu của Dương Lỗi có vẻ rất thoải mái.
“… La Văn cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, nghỉ học ở trường bên kia, qua một thời gian nữa, tôi sẽ chuyển trường cho con bé…”
“… Tiểu Vũ đã tới, nó khóc sướt mướt luôn… chưa nói, sao tôi dám không nghe lời anh được? Tôi biết anh không muốn làm cho bọn họ lo lắng…”
“Có thiếu cái gì không? Có gặp người nào tra hỏi không? …”
“… Tình hình lúc đầu hơi căng, bây giờ đỡ nhiều rồi, đang lo bắt bên Vương Lão Hổ, bên chúng ta vẫn ổn…”
“… Tôi hả? Tôi có thể có việc gì chứ, không ai gây phiền phức cho tôi hết… tôi có bối cảnh thế nào, dám theo dõi tôi sao? Chán sống chắc? …”
Dương Lỗi thấp giọng nói, giả vờ thật thoải mái.
“… Được rồi, tôi cúp máy đây, anh yên tâm chờ tin tức của tôi, sẽ nhanh thôi.”
Dương Lỗi cúp điện thoại, giọng điệu thoải mái không còn nữa, tâm tình trở nên nặng nề.
Hắn đúng hẹn liên lạc với Phòng Vũ hai lần, mỗi lần chỉ có thể nói ngắn gọn vài câu. Dương Lỗi chưa nói thật với Phòng Vũ, cảnh sát đang theo dõi hắn, cho dù hắn là Dương Lỗi đi chăng nữa. Dương Lỗi gọi cú điện thoại này cũng rất vất vả.
Đi tới cổng quân khu, Dương Lỗi dừng một lát, nhưng rồi vẫn bước vào.
Hắn chậm rãi đi lên lầu, đến trước cửa nhà mình. Dương Lỗi trầm tư một lát, đẩy cửa ra, đóng lại.
Dương Lỗi không ngờ rằng, lúc này hắn bước vào cửa nhà, vài ngày sau cũng không ra được.
Dương Đại Hải nổi giận. Dương Đại Hải nhốt Dương Lỗi vài ngày.
“Mày còn mặt mũi cầu xin cho người khác? Mày có biết lần nghiêm đả này, mày làm tao mất hết thể diện rồi hay không!”
Với địa vị của Dương Đại Hải ngày hôm nay, có ai dám nói bậy bạ trước mặt ông? Thế nhưng miệng đời cay độc, con trai ruột của ông như vậy, sao có thể không bị dị nghị?
Bạn đang �
“Bố!”
Dương Lỗi vất vả gọi một tiếng!
Nghe tiếng gọi này, Dương Đại Hải ngây ngẩn cả người.
Từ năm mười hai mười ba tuổi, sau sự kiện xét nghiệm huyết thống kia, Dương Lỗi không còn gọi ông là bố nữa.
“……”
Trong lòng Dương Đại Hải rối bời.
Tiếng gọi này, ông đã đợi rất nhiều năm, thậm chí còn cho rằng đời này Dương Lỗi sẽ không bao giờ chịu gọi nữa. Là một người cha, là một người cha vô cùng áy náy với con mình, là một người cha cảm thấy hối hận về vết nứt khó mà hàn gắn giữa mình và con trai, trong lòng Dương Đại Hải ngổn ngang trăm mối, không còn bình tĩnh được nữa.
Con trai rốt cuộc chịu gọi một tiếng “bố”, nhưng lại vì có chuyện cầu xin ông. Dương Đại Hải không biết đây là bất hạnh của mình hay là do báo ứng.
“Bố muốn đánh con, dạy dỗ con thế nào cũng được. Sau này bố muốn con làm thế nào, con sẽ làm thế nấy. Chỉ cần bố đồng ý chuyện này, bố cứ đánh đi!”
Dương Lỗi quỳ gối trước mặt Dương Đại Hải, giống như khi còn bé Dương Đại Hải tức giận phạt hắn, bắt hắn quỳ gối dưới đất tự kiểm điểm, không cho phép ăn cơm.
“Con chưa từng cầu xin bố việc gì, nếu như bố còn xem con là con trai, bố giúp con lần này đi. Chỉ lần này thôi, sau này, tất cả đều nghe theo bố.”
Dương Lỗi ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào Dương Đại Hải. Hắn chưa bao giờ muốn cúi đầu trước người đàn ông này, nhưng bây giờ hắn lại tình nguyện quỳ dưới chân ông, cầu xin ông.
Đây là hy vọng lớn nhất của hắn, cũng là hy vọng duy nhất của Phòng Vũ.
Dương Lỗi đã từng căm hận gia đình này, căm hận số mệnh cho hắn sinh ra trong một gia đình như vậy, có một người cha như vậy. Nhưng mà bây giờ, Dương Lỗi thật sự cảm kích khi được sinh ra trong một gia đình có đặc quyền như thế, lúc này đây, hắn chỉ có thể trông cậy vào đặc quyền. Nếu hắn chỉ là một người bình thường, hắn không thể nào cứu được Phòng Vũ, Phòng Vũ sẽ bị phán 10 năm 20 năm, hoặc bị xử bắn như Đại Hổ. Cho dù Phòng Vũ có thể bỏ trốn, Phòng Vũ vẫn mãi là tội phạm bị truy nã, trốn chui trốn nhủi nơm nớp lo sợ, tàn cả cuộc đời. Nhận tội, giảm hình phạt, chỉ có đặc quyền mới có thể giúp hắn, cuộc sống tàn nhẫn như thế đấy.
“… Cái thằng Phòng Vũ kia, rốt cuộc đã cho mày uống bùa mê thuốc lú gì? Mày vì nó mà làm đến mức này??”
Nhìn con trai quỳ gối dưới chân mình, Dương Đại Hải vừa khiếp sợ, vừa đau lòng.
Không ai hiểu rõ lòng tự trọng và bản chất không chịu khuất phục của Dương Lỗi hơn Dương Đại Hải, vậy mà bây giờ Dương Lỗi lại chịu nhục quỳ xuống cầu xin ông! Vì một tên xã hội đen nổ súng giết người!
“… Con nợ anh ấy một mạng!”
Dương Lỗi cắn răng.
Hắn nợ Phòng Vũ một mạng, không phải, mạng của hắn là của Phòng Vũ!
“Đừng đem cái tập khí* giang hồ của mày vào nhà tao!”
*Tập khí (习气) = thói quen và tác phong xấu.
Dương Đại Hải nổi giận.
“Cũng vì lăn lộn với loại người này nên mày mới ra nông nỗi như hôm nay!!”
“Nhốt nó lại! Ai dám thả nó thì đừng bước vào cái nhà này nữa!”
Dương Đại Hải phẩy tay áo bỏ đi.