Dương Lỗi biết, nếu đổi thành anh Cửu, Lão Lượng, Nhị Hắc, hoặc là những anh em thân thiết của Phòng Vũ, Phòng Vũ vẫn sẽ làm như vậy, nhưng Dương Lỗi cũng biết, Phòng Vũ nói thế là vì sợ mình áy náy, không muốn mình cảm thấy mắc nợ.
Dương Lỗi có thể để Phòng Vũ chịu một dao oan uổng như vậy sao? Hắn có thể không báo thù sao?
Tuy rằng trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi không nói gì cả, nhưng Phòng Vũ quá hiểu Dương Lỗi, hắn là người có thù tất báo.
“Em đừng làm to chuyện nữa!”
Phòng Vũ nói với Dương Lỗi.
“Anh Yến đã bảo rồi, anh ấy sẽ đòi lại công bằng cho em, em đừng nhúng tay vào. Đã hoa đạo thì phải làm theo quy tắc, em không được trả thù, em phải hiểu quy tắc chứ!”
Phòng Vũ sợ Dương Lỗi kích động chạy đi gây sự với Hoàng Câu Tử. Với tính cách của Dương Lỗi, chắc chắn sẽ không chịu nhượng bộ.
“Chẳng lẽ cánh tay của anh đâm xuyên uổng phí vậy ư?”
Dương Lỗi hỏi lại.
“Có qua có lại thôi! Nếu em đi tìm Hoàng Câu Tử, người ở Lữ Thành lại đến tìm em, đến bao giờ chuyện này mới chấm dứt?”
Thật ra việc trả thù trong giới xã hội đen vốn là oan oan tương báo, ai cũng biết cứ báo thù như vậy thì mọi chuyện sẽ không có hồi kết, nhưng cuối cùng vẫn phải báo, giang hồ chính là như thế. Trước đây Phòng Vũ cũng vậy, có thù báo thù có oán báo oán, phải đánh cho đối phương cúi đầu nhận lỗi mới thôi, lúc đó hắn không có vướng bận gì, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bây giờ, Phòng Vũ không muốn kéo dài chuyện này.
Yến Tử Ất cảnh cáo Dương Lỗi, việc này nhất định phải để hắn tự giải quyết.
“Anh em bị trói, lại còn bắt anh em tự cởi trói, người làm đại ca như tôi còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?”
Yến Tử Ất hỏi Dương Lỗi.
Nếu Dương Lỗi để yên cho hai nhát dao mà Phòng Vũ phải chịu oan, vậy thì đó không còn là Dương Lỗi nữa.
Nhưng không đợi Dương Lỗi ra tay, Hoàng Câu Tử đã gặp chuyện.
Bản thân Hoàng Câu Tử không có việc gì, nhưng phải chịu chút giáo huấn. Lạ nhất là sau đó chẳng nghe Hoàng Câu Tử múa trống khua chiêng tìm người trả thù, không biết đã bị ai nắm thóp. Hoàng Câu Tử là chuyên gia đâm sau lưng người khác, người bị gã hãm hại không hề ít, bây giờ nghe nói Hoàng Câu Tử bị trừng trị, ai nấy đều khoái chí. Có người nói là Yến Tử Ất báo thù cho thuộc hạ, có người nói là Phòng Vũ báo thù cho anh em, thậm chí có người nói là anh Đông trở mặt với Hoàng Câu Tử, đương nhiên cũng nhắc đến kẻ thù khác của gã, cái gì cũng bị lôi ra nói, nhưng không ai có bằng chứng xác thực. Hoàng Câu Tử đắc tội với nhiều người, bị trả thù chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên dần dần không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Dương Lỗi đã hỏi Yến Tử Ất, còn hỏi cả Phòng Vũ, nhưng không ai trả lời được câu hỏi của hắn.
Trong giới xã hội đen, có rất nhiều chuyện không phải chỉ vì nghĩa khí mà còn vì diễu võ giương oai, vì hăm dọa, vì phòng ngừa những việc tương tự xảy ra lần nữa. Vì thế qua sự việc lần này, người ở Giang Hải hiểu được hai điều: thứ nhất, đừng đụng vào người của Yến Tử Ất, người nào đụng sẽ không được yên thân; thứ hai, đừng đụng vào anh em của Phòng Vũ, người nào đụng cũng sẽ không được yên thân.
Sau khi Nhị Hắc kết hôn, Phòng Vũ bảo Nhị Hắc đến nhà hàng Thế Kỷ phụ giúp. Trong thời gian Phòng Vũ dưỡng thương, nhà hàng có Nhị Hắc quản lý nên Phòng Vũ cũng không bận lắm. Dương Lỗi ra điều kiện với Phòng Vũ, Phòng Vũ không được làm việc ngốc nghếch như vậy nữa, hắn cũng sẽ sửa đổi tính tình manh động của mình, không đi khiêu khích hay gây sự, trừ phi có người kiếm chuyện với hắn.
Một buổi tối nọ, Dương Lỗi lái xe chở Phòng Vũ đi hóng gió, hai người đứng hút thuốc trên cây cầu của một con sông, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ, Phòng Vũ, anh nghĩ xem hai mươi năm sau, chúng ta đang làm gì?
Phòng Vũ nhìn hắn một cái.
“Sao lại hỏi chuyện này?”
“Đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Khi còn bé Dương Lỗi từng nghĩ, sau này lớn lên mình sẽ làm cảnh sát bắt người xấu, phong độ ngời ngời. Nhưng sự thật và mơ ước luôn trái ngược nhau, bây giờ trưởng thành rồi, hắn lại trở thành người xấu bị cảnh sát bắt.
“Chưa nghĩ bao giờ.”
Phòng Vũ ngừng một lát rồi nói.
“Sao lại thế, anh chưa từng nghĩ hai mươi năm sau mình sẽ trở thành người thế nào ư?”
Dương Lỗi quay đầu lại nhìn Phòng Vũ.
“Muốn nghe lời thật lòng không?”
“Nói đi.”
Phòng Vũ im lặng một lát.
“Tôi nghĩ rằng, tám chín phần mình sẽ không sống đến chừng ấy…”
Phòng Vũ nói, cười cười, xen lẫn chút mỉa mai, sau đó hút một hơi thuốc…
Nghe xong lời này, Dương Lỗi cảm thấy lòng mình như bị mảnh thủy tinh cứa vào, khó chịu không thể tả.
“Đừng nói bậy bạ! Làm gì có ai lại trù bản thân mình như vậy chứ?!”
Dương Lỗi đau lòng.
“Hai mươi năm tính là gì? Tai họa lưu ngàn năm! Anh không biết à?”
“Ha ha…”
Phòng Vũ cười, cười vô cùng sảng khoái, gương mặt nam tính mang theo nét nhu hòa.
“Trước đây không sợ chết. Nhưng bây giờ gan nhỏ, sợ rồi…”
Phòng Vũ nói…
Thời còn trẻ bốc đồng, không màng đến hậu quả, đến khi trưởng thành rồi, tính tình cũng từ từ trầm lắng. Trong quá trình này, có người phải trả một cái giá rất đắt, có người lại cam tâm tình nguyện thay đổi vì người khác.
Vào lúc đó, có lẽ cả Phòng Vũ và Dương Lỗi đều không nhận ra bản thân mình đã thay đổi.
Quãng thời gian đó, Dương Lỗi vừa chăm sóc Phòng Vũ vừa lo việc ở công ty của Yến Tử Ất. Lúc trước hắn cho rằng làm việc ở công ty là làm việc cho đại ca, nghe theo lời đại ca, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình phải xem trọng công việc này, xem nó như việc nghiêm túc, nói xa hơn thì xem nó như sự nghiệp của mình.
Trước đây, Dương Lỗi chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai, hắn còn lười nghĩ nữa là khác. Nhưng bây giờ, Dương Lỗi nghĩ đến rất nhiều việc, không chỉ về tương lai của một người mà là của hai người.
Tiết trời ngày càng lạnh, từ khi dọn ra khỏi nhà, Dương Lỗi chưa từng quay về. Dương Đại Hải nhiều lần gọi điện thoại bảo hắn về nhà, muốn bàn bạc với hắn, Dương Lỗi biết bố mình muốn bàn chuyện gì, vì thế hắn nói thẳng với Dương Đại Hải: “Tôi đã nói rồi, tôi không đi đâu, ông đừng phí công nữa, để lại chỗ đó cho người nào muốn đi, đừng làm mấy chuyện vô ích!”
Đối với việc này, Dương Lỗi tỏ thái độ rất kiên quyết. Hắn đang cân nhắc sau này mình nên đi con đường nào, nhưng có một điều chắc chắn là, hắn sẽ không rời khỏi Giang Hải, không rời xa Phòng Vũ. Hắn sẽ không đi đâu hết.
Một buổi tối nọ, có người gõ cửa căn hộ lầu tám của Phòng Vũ. Phòng Vũ tùy tiện đi qua mở cửa, thế rồi lập tức ngây người.
“Ai vậy?”
Không nghe Phòng Vũ nói gì, Dương Lỗi buồn bực đi ra ngoài.
“……”
Dương Lỗi nhìn thấy người đứng ở cửa chính là Dương Đại Hải lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Dương Đại Hải hỏi thăm được Dương Lỗi đang ở đây nên đến tìm.
Hỏi thăm việc này chẳng khó gì, Dương Đại Hải hỏi Xuyên Tử, Xuyên Tử là bạn nối khố của Dương Lỗi, Dương Đại Hải quen cậu ta.
Dương Đại Hải vừa thấy Phòng Vũ là nhận ra ngay. Ông rất có ấn tượng với chàng trai trẻ mang đậm khí chất giang hồ này. Ngoại hình của Phòng Vũ rất dễ khiến người ta nhớ kĩ.
Dương Đại Hải nhíu mày. Ông biết Dương Lỗi sống chung với mấy tên côn đồ “không đàng hoàng” ở bên ngoài, nhưng không ngờ lại là người mà lần trước Dương Lỗi dẫn về nhà.
“Sao ông tìm được nơi này?”
Sắc mặt Dương Lỗi cứng ngắc. Hắn không ngờ Dương Đại Hải sẽ tìm đến đây.
Trên gương mặt không giận mà uy của Dương Đại Hải chẳng nhìn ra biểu tình gì.
Phòng Vũ là người phản ứng đầu tiên, mời Dương Đại Hải vào nhà.
Dương Đại Hải đứng giữa phòng khách, lẳng lặng đánh giá căn phòng vài lần, ánh mắt dời về phía Phòng Vũ, dừng lại trên cánh tay đang băng bó của hắn.
Ánh mắt này, Phòng Vũ đã từng thấy rồi, nó giống hệt ánh mắt mà lần đầu tiên Dương Đại Hải trông thấy hắn.
“Ông tới đây làm gì?”
Dương Lỗi không kiên nhẫn hỏi.
“Bố đến xem con ở đâu, ở với ai.”
“Bây giờ ông thấy rồi chứ? Đi được chưa?”
“Dương Lỗi!”
Phòng Vũ quát bảo Dương Lỗi im lặng. Dương Lỗi không lên tiếng nữa.
Từ lúc Dương Đại Hải bước vào nhà, bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt. Dương Đại Hải lạnh lùng uy nghiêm đứng giữa căn phòng này, trông hoàn toàn lệch tông.
Ba người đàn ông, không một ai mở miệng.
Phòng Vũ rót ly trà đưa cho Dương Đại Hải, Dương Đại Hải nhìn hắn một cái, nhận lấy ly trà nhưng không uống mà đặt lên bàn.
“Cậu tên gì?”
Dương Đại Hải nhìn Phòng Vũ.
“Phòng Vũ.”
Phòng Vũ trả lời.
“Phòng Vũ, tôi có việc muốn nói với con trai tôi. Nếu cậu không ngại, tôi muốn mời cậu tránh mặt một chút.”
Dương Đại Hải nói rất lịch sự, nhưng thái độ lại lạnh như băng, không cho phép từ chối.
Đó chính là giọng điệu quen thói ra lệnh của người bề trên.