Sau khi gọi cú điện thoại kia, Dương Lỗi biết Phòng Vũ đã đến Lữ Thành, hơn nữa còn đang đàm phán.
Nhưng lúc ấy đã muộn rồi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dương Lỗi còn chưa kịp hỏi Phòng Vũ đang ở đâu thì đã gặp được Phòng Vũ.
Dưới tình hình hôm đó, Hoàng Câu Tử như ngồi trên đống lửa, nếu đã tìm người trung gian mở tiệc đàm phán, vậy thì phải làm theo quy tắc giang hồ. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng Câu Tử đâm lao đành phải theo lao, cho dù gã không muốn thả, gã cũng không thể không thả.
Mặc dù chuyện giữa Hoàng Câu Tử và Yến Tử Ất vẫn chưa chấm dứt, gồm cả mâu thuẫn giữa ông chủ Ngô và Yến Tử Ất, nhưng sau này mọi chuyện giải quyết thế nào không liên quan đến Phòng Vũ và Dương Lỗi, tạm thời không đề cập ở đây.
Hôm đó Phòng Vũ được đưa đến bệnh viện băng bó, ngoài ra còn phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Bác sĩ nói với Phòng Vũ và Dương Lỗi, suýt chút nữa đã cắt trúng dây thần kinh chính, coi như tàn phế cả cánh tay. Trong vài tháng tới, nếu không dưỡng thương cho tốt mà lại tiếp tục đánh nhau, sớm muộn gì cánh tay này cũng hỏng.
Trở lại Giang Hải, Yến Tử Ất muốn đãi tiệc cảm ơn Phòng Vũ, Phòng Vũ nói anh Yến, hôm khác đi, hôm nay em và Dương Lỗi mệt lắm rồi.
Về đến căn hộ ở lầu tám, Dương Lỗi đỡ Phòng Vũ lên giường, cố định cánh tay của Phòng Vũ theo lời bác sĩ, sau đó bôi thuốc, thay băng. Dương Lỗi vẫn im thin thít, tập trung làm từng việc một, động tác vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo.
Sau khi xong việc, Dương Lỗi ra khỏi phòng vứt băng gạc.
“Em nói vài câu với tôi được không?”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Dương Lỗi đứng yên một lát rồi xoay người lại.
“Anh muốn nghe tôi nói thật sao.”
“Nghe mà.”
“Được thôi.”
Dương Lỗi ném băng gạc, kéo cái ghế ngồi xuống trước giường, tiếp tục im lặng nhìn Phòng Vũ.
Hắn nhìn Phòng Vũ rất lâu, không nói một chữ nào.
Phòng Vũ đón nhận ánh mắt của hắn. Dương Lỗi nhìn thẳng vào Phòng Vũ, giống như chưa từng nhìn bao giờ.
“Phòng Vũ, có biết trước đây tôi nghĩ anh là người thế nào không?”
Dương Lỗi mở miệng.
“Nghĩ thế nào?”
“Giỏi đánh nhau, trượng nghĩa, có đầu óc.”
“……”
Phòng Vũ không lên tiếng.
“Anh có đầu óc không?”
Dương Lỗi hỏi, giống như muốn xác định rõ ràng. Phòng Vũ liếc hắn một cái.
“Có không??!!”
Dương Lỗi đột nhiên lên giọng.
“Tôi biết tính toán!”
Phòng Vũ nhíu mày. Trong tình huống lúc đó, hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
“Anh tính toán cái rắm ấy!”
Dương Lỗi bỗng dưng đứng dậy, động tác của hắn làm cho chiếc ghế ngã xuống sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.
“Anh biết tính toán?! Anh tính toán kiểu gì mà lại đâm xuyên như thế?! … Suýt chút nữa cánh tay của anh đã tiêu rồi anh có biết không?!! …”
Dương Lỗi hét to đến nỗi lỗ tai của hắn cũng kêu ong ong, sau khi hét xong những lời này, một cảm giác nóng rát chợt xông thẳng lên hốc mắt.
Hắn nhịn, nhịn đến tận bây giờ, hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng hắn sắp nhịn đến điên rồi! Khi biết lần đàm phán này là “đàm” như thế nào, khi nhìn thấy Phòng Vũ trong căn phòng kia, cảm giác lúc đó của Dương Lỗi, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được từ nào để hình dung.
Thật nhiều năm về sau, khi Dương Lỗi đến tuổi trung niên, cho dù đối mặt với tình huống nào, hắn cũng không tìm được cảm giác của ngày hôm đó.
Lúc trông thấy hắn, Phòng Vũ còn hỏi hắn có sao không? Phòng Vũ thì nửa người trên đầy máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, còn hắn chẳng rụng sợi lông nào hết thì có thể có việc gì chứ!!
“Tôi thật sự có tính toán, tôi chỉ đâm vào phần thịt thôi, chảy chút máu chứ không có tổn thương dây thần kinh.”
Phòng Vũ cố chấp giải thích.
“… Có cần phải làm như vậy không? Sự việc có đến mức đó không?! … Mẹ kiếp anh đúng là liều mạng! Ngu chết đi được!! … Anh có mấy cánh tay để đâm đây? Nếu vì chuyện này mà cánh tay của anh bị tàn phế, nửa đời sau anh định dùng nó kiểu gì đây?! … Anh có còn xem mình là người nữa hay không?! …”
Dương Lỗi chẳng còn biết mình đang nói gì… hắn rối loạn, đầu đau như búa bổ…
“… Tôi phải cảm ơn anh thế nào đây? …”
Rốt cuộc Dương Lỗi cũng thốt ra, tròng mắt hắn đỏ bừng, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại…
“… Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? …”
Chờ Dương Lỗi bình tĩnh lại, Phòng Vũ mới mở miệng.
“Nếu hôm nay không phải là em, mà là anh Cửu, Lão Lượng, hay Nhị Hắc, tôi cũng sẽ làm như vậy. Nếu hôm nay người bị bắt là tôi, em cũng sẽ làm điều tương tự. Tôi nói có đúng không?”
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi không trả lời.
Đúng vậy, trong mắt người bình thường, mấy chuyện đổ máu như thế này quả là điều không tưởng tượng nổi, nhưng trong mắt xã hội đen, chuyện này hết sức bình thường, quá bình thường nữa là khác. Vì nghĩa khí, vì tranh chấp, vì một hai câu mà đâm chết nhau, chuyện này chẳng khác gì cơm bữa. Đổ máu thì thế nào? Tàn phế thì làm sao? Đối với những tay đấm giang hồ sống trên lưỡi dao mà nói, mấy thứ này có là gì đâu? Cái chết chẳng là gì cả! Ngay cả án mạng còn chưa được xem là chuyện lớn, những thứ khác đáng là gì?
Dương Lỗi chưa từng thấy sao? Hắn chưa từng tham gia sao?
Trước đây Dương Lỗi cũng nghĩ như vậy, hắn cảm thấy xã hội đen là thế thôi. Mày đã lăn lộn thì mày phải chịu, đây chính là quy tắc, người nào chịu không nổi còn bày đặt lăn lộn để làm gì??
�
Nhưng bây giờ chuyện này xảy ra với Phòng Vũ, xảy ra với người mà hắn thật lòng yêu thương, Dương Lỗi mới phát hiện thì ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Không hề.
Có một câu, lúc hắn đi theo Yến Tử Ất, Yến Tử Ất đã từng nói.
Lăn lộn trong giang hồ, đừng để lòng vướng bận.
Trước đây Dương Lỗi chưa nghĩ tới, nhưng bây giờ hắn bắt đầu nghĩ rồi.
Hắn bắt đầu nghĩ đến những việc mà ngày xưa mình chưa bao giờ nghĩ, bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai, nghĩ xem mình thật sự muốn cái gì, cần cái gì…
Nói cách khác, đến lúc này Dương Lỗi mới thật sự suy nghĩ về cuộc đời.
Khi một chàng trai bắt đầu suy nghĩ về đời mình, chàng trai đó mới chính thức trở thành đàn ông. Sự thay đổi này chính là bước ngoặt trong cuộc đời của Dương Lỗi.
Đối với Dương Lỗi, bước ngoặt này là vì một người khác.
Sau đó, Dương Lỗi không nói thêm gì nữa.
Điều hắn muốn nói, Phòng Vũ hiểu. Điều Phòng Vũ muốn nói, hắn cũng hiểu.
Hôm nay, trong tình huống này, cho dù có đổi vị trí cho nhau, hai người vẫn sẽ làm như thế.
Giữa bọn họ, mặc kệ còn có gì khác, trước nhất bọn họ vẫn là anh em. Bọn họ có thể chết vì đối phương, có thể giao ra mạng sống vì đối phương.
Điều này thậm chí không liên quan đến tình yêu, không cần dùng tình yêu để định nghĩa.
Buối tối, Dương Lỗi nằm bên cạnh Phòng Vũ. Phòng Vũ chưa ngủ, nghiêng đầu nhìn Dương Lỗi nằm xuống cạnh mình.
“Vẫn không để ý đến tôi à?”
Chờ Dương Lỗi nằm xong, Phòng Vũ hỏi.
“……”
Dương Lỗi không trả lời, quay đầu nhìn Phòng Vũ. Nhìn Phòng Vũ chốc lát, Dương Lỗi nhích lại gần, luồn tay xuống dưới người Phòng Vũ, tránh không đụng đến tay trái của Phòng Vũ, sau đó kéo Phòng Vũ lại gần mình.
“Bác sĩ nói phải nằm nghiêng, biết chưa?”
Dương Lỗi gắt giọng, hắn ôm siết Phòng Vũ trong vòng tay, để cho hai người mặt đối mặt, rồi lại ấn đầu Phòng Vũ xuống vai mình.
“Ngủ đi!”
Dương Lỗi ôm Phòng Vũ cứng ngắc.
“… Này… không cho tôi thở à…?” Phòng Vũ không quen với tư thế nọ, bị Dương Lỗi đè đầu như vậy, Phòng Vũ không biết nên khóc hay cười.
“Vậy khỏi thở luôn đi!”
Dương Lỗi vẫn không chịu buông tay, chỉ len lén nới lỏng một chút.
“… Em cũng bá đạo thật, không cho người ta thở luôn à?”
Phòng Vũ nói đùa, tay phải dời ra sau lưng Dương Lỗi, vỗ nhè nhẹ như đang trấn an Dương Lỗi…
Trái tim Dương Lỗi như bị vỗ nhẹ theo, hắn cúi đầu, không chút lưu tình cắn một phát lên cổ Phòng Vũ…
“… Anh đó, chỉ giỏi liều mạng thôi… !!”
Dương Lỗi tức giận mắng, giọng nói phảng phất bên tai Phòng Vũ…
“… Mẹ kiếp! Lúc tôi lật khắp Giang Hải để tìm em, em có biết cảm giác của tôi thế nào không??!!! …”
Phòng Vũ bỗng nhiên nổi giận, Phòng Vũ nói…