Nghe tin Phòng Vũ được thả, Hoa Miêu và Lão Lượng lập tức chạy tới bệnh viện. Nhìn tình trạng của Phòng Vũ, ấy thế mà Hoa Miêu lại rơi nước mắt.
“Mẹ nó, đừng có giống đàn bà vậy chứ!” Lão Lượng mắng Hoa Miêu, nhưng hai mắt của chính mình đã đỏ bừng.
“Ai đã làm thế với anh ấy, tao phải giết nó!!” Hoa Miêu đứng bên ngoài phòng bệnh hét lớn, làm cho người trong bệnh viện sợ hãi né ra xa.
Ngược lại, Lão Lượng chẳng nói gì cả, hắn ngồi một mình trên băng ghế ngoài phòng bệnh, mặt không biểu cảm, loay hoay một con dao trong tay, là loại dao gọt trái cây nhỏ.
Không ai dám tới gần.
Ngoài hành lang, hơn hai chục gã đàn ông đứng đó, khiến cho người nào nhìn thấy cũng muốn đi đường vòng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
La Cửu cũng đích thân đến đây. La Cửu nhìn Phòng Vũ, rồi ra hiệu cho Dương Lỗi theo mình ra ngoài.
Đến nơi không có người, La Cửu nhìn Dương Lỗi: “Cậu nói thật cho tôi biết, cậu đưa cậu ấy ra ngoài bằng cách nào?”
La Cửu đã tìm được người, cũng như chuẩn bị đủ tiền, nhưng còn chưa kịp dùng đến số tiền này, hắn đã nhận được tin Dương Lỗi không mất xu nào, chỉ cần gọi một cú điện thoại, chân trước vừa bước vào cục cảnh sát, chân sau đã đón Phòng Vũ ra, xe đón người lại còn là xe cảnh sát.
“Anh Cửu, em xin anh một việc, được không.” Dương Lỗi hỏi.
La Cửu quay lại phòng bệnh, nói với đám thuộc hạ của mình một câu: Không ai được gây sự.
“Không được đụng tới cảnh sát, nhưng có thể đụng tới thằng Chu Nhị phải không?” Hoa Miêu thật sự không thể nuốt trôi cục tức này. “Lão Lượng! Mày có đi không?!” Hoa Miêu đứng dậy, Lão Lượng cũng đứng dậy theo. Vì Phòng Vũ, hai người kia thậm chí không chịu nghe lời của La Cửu.
“Không ai được làm gì hết.” Dương Lỗi nói, nâng mắt lên.
“Việc này cứ để tao. Người kia, cũng để lại cho tao.”
Dương Lỗi nói, nói một cách bình tĩnh.
Phòng Vũ vừa nhập viện không bao lâu, Tôn Khoa đã dẫn vài tên cảnh sát thuộc hạ của mình đến.
Tôn Khoa xách theo túi lớn túi nhỏ, mặt mày tươi rói, khác hẳn cái gã la hét ầm ĩ trước mặt Dương Lỗi sáng hôm nọ.
Lúc Tôn Khoa và mấy tên cảnh sát xuất hiện, cả đám đàn ông ngồi bên ngoài hành lang đồng loạt đứng dậy, nhìn bọn chúng chằm chằm. Lão Lượng và Hoa Miêu không nhận ra Tôn Khoa, chỉ ngờ vực nhìn những tên cảnh sát mặc đồng phục này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tôn Khoa chắc mẩm đây đúng là phòng bệnh của Phòng Vũ, gã kiên trì bước vào trong.
Chỉ có Dương Lỗi ngồi bên giường Phòng Vũ. Phòng Vũ vẫn chưa tỉnh.
“Tiểu Lỗi, quấy rầy rồi… chuyện này chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm thôi… chúng tôi đặc biệt đến đây nhận lỗi… đây là… một chút thành ý…”
Nhìn ánh mắt của Dương Lỗi, Tôn Khoa vừa nói vừa đổ mồ hôi hột.
Từ khi biết được gia thế của Dương Lỗi, Tôn Khoa rụng rời tay chân.
Gã biết lần này mình gặp hạn rồi, nhưng sao có thể trách gã được? Làm gì có ai ngờ rằng cháu ruột của cục trưởng cục cảnh sát lại là anh em với đám xã hội đen dưới đáy xã hội? Còn rất thân nữa chứ? Nếu sớm biết như thế, cho dù có lấy súng chỉa vào đầu gã, gã cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Đùi của cục trưởng lại không ôm, chạy đi ôm chân chủ nhiệm văn phòng. Cái nào là đùi, cái nào là ngón chân, Tôn Khoa có mù đến vậy không?
Đáng tiếc gã lại không sớm biết điều này, đáng tiếc gã lại cố tình đụng vào người không nên đụng.
Dương Lỗi nhìn bọn họ, không nói gì.
“Mấy người về đi, cầm mấy thứ này về luôn.”
Dương Lỗi nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào.
Dương Lỗi càng bình tĩnh, Tôn Khoa lại càng lo lắng, gã có cảm giác như mưa gió sắp đến. Trực giác nghề nghiệp nói cho gã biết, bây giờ sóng yên biển lặng không có nghĩa là việc này sẽ chấm dứt như thế. Ngược lại, nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tiểu Lỗi, là hiểu lầm thật đấy… cũng tại con trai chủ nhiệm Chu không chịu nói sự thật cho tôi biết, tôi không có ý nhắm vào ai hết…”
Tôn Khoa đổ mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn lải nhải không ngừng, cố gắng cứu vãn tình hình. Gã không biết ngượng đưa ra một phong bì thật dày.
“Đây là chút thành ý dành cho Tiểu Phòng… đương nhiên, tiền thuốc men của Tiểu Phòng sẽ do tôi trả…”
Dương Lỗi không thèm chìa tay ra, Tôn Khoa cứ đưa tay như vậy cũng tự thấy lúng túng.
“Đồng chí Tôn, anh em của tôi cần nghỉ ngơi.” Dương Lỗi vẫn bình tĩnh như cũ, hơn nữa còn rất lịch sự.
Sau khi đám người Tôn Khoa buồn bã rời khỏi phòng bệnh, lúc gã đi đến đầu cầu thang, Hoa Miêu và Lão Lượng mới biết tại sao gã lại đến, hai người lập tức ném sạch những thứ gã mang đến ra ngoài.
Tôn Khoa bước nhanh hơn.
Nếu không nhờ Dương Lỗi ngăn cản, hôm nay Tôn Khoa khó mà rời khỏi tòa nhà này.
Liên tiếp truyền ba túi nước biển, rốt cuộc Phòng Vũ cũng hạ sốt. Lúc Phòng Vũ tỉnh lại, Dương Lỗi mỉm cười, chọt nhẹ lên mặt Phòng Vũ.
“Anh ngủ lâu lắm rồi. Đói bụng chưa, muốn ăn gì không?”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, suy nghĩ một lát.
“Miến tiết canh vịt.”