“… Bị cái gì đâm?” Phòng Vũ hỏi.
“Dao ba cạnh.” Dương Lỗi không biết Phòng Vũ còn muốn hỏi về vết thương này bao lâu nữa.
“Cậu đừng có cậy mạnh như vậy nữa được không?” Phòng Vũ biết vết thương do dao ba cạnh gây nên nghiêm trọng thế nào. Nhìn dải băng lớn trên vai Dương Lỗi, trong lòng Phòng Vũ phiền muộn vô cùng.
“Tôi không sao thật mà.” Dương Lỗi nói xong lại im lặng.
Phòng Vũ quan tâm hắn, hắn rất cảm động, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Mấy ngày nay cậu đang cố ý trốn tránh tôi phải không.”
Im lặng một lúc lâu, Phòng Vũ không vòng vo nữa, hỏi thẳng.
“Một phần là vậy, một phần là do có việc phải làm.”
Dương Lỗi cũng thành thật trả lời.
“… Tối hôm đó, cậu ngồi ở dưới lầu nhà tôi suốt đêm phải không?”
Dương Lỗi không biết tại sao Phòng Vũ lại biết.
“Anh biết?”
“Sáng hôm sau tôi nhìn thấy tàn thuốc.”
Dương Lỗi không lên tiếng.
“Sau này cậu không muốn gặp tôi nữa sao?” Phòng Vũ giương mắt nhìn Dương Lỗi. Hắn đã tìm Dương Lỗi suốt mấy ngày nay, tìm đến tâm phiền ý loạn.
“Tôi là người hẹp hòi như vậy à?” Dương Lỗi cười cười. “Chuyện này có nghiêm trọng vậy đâu, làm gì đến mức không gặp nhau nữa.”
“Tôi nói nghiêm túc, không có giỡn với cậu.” Phòng Vũ không cười.
“Tôi cũng nghiêm túc, thật sự không đến mức đó.”
Dương Lỗi đã suy nghĩ rồi, hắn cũng đã nghĩ ra kết quả. Nếu là mấy ngày trước, nói không chừng bây giờ hắn sẽ nói thẳng với Phòng Vũ, hắn không có “chơi” với Phòng Vũ, hắn thật sự thích Phòng Vũ, yêu Phòng Vũ. Đến mức Phòng Vũ à, cho dù anh có thích tôi hay không, tôi vẫn thích anh như thế, chẳng phải anh bị kích thích bởi cơ thể của tôi sao, điều này chứng minh anh cũng có cảm giác với tôi còn gì?
Nhưng bây giờ Dương Lỗi không còn nghĩ như vậy nữa, bây giờ hắn nghĩ, Phòng Vũ không giống hắn. Phòng Vũ nói chỉ muốn làm anh em với hắn, cho nên Phòng Vũ mới buồn rầu như vậy, bởi vì anh em sẽ không làm chuyện này. Coi như Phòng Vũ có cảm giác khác thường với hắn đi, nhưng Phòng Vũ có thể không lo lắng gì như hắn sao? Hắn có thể mặc kệ mọi thứ, nhưng Phòng Vũ thì thế nào? Phòng Vũ có thể mặc kệ mọi thứ như hắn không?
Nhân lúc còn vách đá ghìm ngựa, vẫn chưa đến nỗi muộn. Nhân lúc Phòng Vũ còn chưa bị kéo xuống nước, để Phòng Vũ quay về bờ mới tốt cho Phòng Vũ.
Vậy nên nghĩ xong những lời sẽ nói với Phòng Vũ, Dương Lỗi mới tới đây. Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
Không phải làm anh em sao? Không phải chỉ cần không làm chuyện đó nữa sao?
Nếu thật lòng thích một người, Dương Lỗi sẽ không ngại trả giá hoặc báo đáp. Bây giờ hắn giống như một tên ngốc không cần hồi báo, muốn tự hy sinh bản thân mình.
“Hôm đó là do tôi chưa suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày nay tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Dương Lỗi nói.
“Anh nói đúng. Chúng ta cứ chơi như vậy đúng là không bình thường. Thật sự không nên chơi nữa.”
Dương Lỗi nói từng chữ.
“Thật ra trong lòng tôi cũng hiểu, chúng ta làm vậy là không bình thường. Chỉ là cảm giác tuyệt quá, tôi không nỡ buông tay.”
Dương Lỗi nói từng câu.
“Phòng Vũ, anh cũng là anh em tốt nhất của tôi. Vì anh, tôi có thể không cần mạng của mình. Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai ta, sau này chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau.”
Phòng Vũ im lặng lắng nghe, hắn có cảm giác mới vài ngày không gặp, hình như Dương Lỗi đã trưởng thành hơn nhiều.
Bình tĩnh như vậy, lý trí như vậy, chững chạc như vậy, mỗi lời nói ra đều đã được cân nhắc, không giống Dương Lỗi manh động và nóng nảy trước kia.
Nhưng nhìn Dương Lỗi như thế, không hiểu sao Phòng Vũ lại cảm thấy lòng mình nhói đau.
Có lẽ đến tậm bây giờ, Phòng Vũ vẫn chưa hiểu tối hôm đó mình đã hỏi Dương Lỗi vấn đề gì, nhưng mà Phòng Vũ biết, tối hôm đó mình đã tổn thương Dương Lỗi.
Sự tổn thương này, không phải là bây giờ Dương Lỗi ngồi đây thản nhiên nói “hôm đó là do tôi chưa suy nghĩ cẩn thận”, mà là dáng vẻ hôm đó Dương Lỗi chạy đi, mỗi khi nhớ lại, trong lòng Phòng Vũ như bị thứ gì ghim vào.
“… Cậu nghĩ như vậy thật sao?” Phòng Vũ hỏi.
“Phải.” Dương Lỗi thành thật nói.
Phòng Vũ im lặng.
“Vậy cậu còn tránh mặt tôi nữa không?”
Phòng Vũ sợ Dương Lỗi lại trốn tránh mình như trước kia.
“Tôi tránh mặt anh làm gì, anh ăn tôi được chắc?” Dương Lỗi lại nói năng lươn lẹo như ngày thường, giọng nói cũng thả lỏng.
“Bởi vì cậu có tiền án!” Phòng Vũ cũng thả lỏng, lúc này bầu không khí mới khôi phục một chút cảm giác quen thuộc như trước kia.
“Tiền án cái gì, nói khó nghe quá đi, đừng có trù ẻo tôi vào cục cảnh sát.” Dương Lỗi cố ý tạo bầu không khí như xưa.
“Ai dám trù ẻo cậu, tôi sẽ xử người đó.” Phòng Vũ cũng hùa theo.
Trước đây, ngày nào bọn họ cũng tụ lại một chỗ nói chuyện trên trời dưới biển, hai bên đều hết sức ăn ý, nói mấy lời này vốn không cần nghĩ nhiều, thế nên lúc hai người nói chuyện, người khác khó mà xen vào, bọn họ ăn ý như thế đấy.
Dương Lỗi cười với Phòng Vũ, cười như thể đã thật sự thả lỏng.
Phòng Vũ cũng cười đáp lại, nhưng trong lòng Phòng Vũ vẫn còn nặng trĩu…
“Ngày mai là sinh nhật Hoa Miêu, đãi tiệc ở nhà hàng của tôi, cùng đi nhé?” Phòng Vũ nói.
“Được, không thành vấn đề.” Dương Lỗi nói.
Sinh nhật Hoa Miêu, Phòng Vũ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng cho hắn, bày thật nhiều bàn ở nhà hàng Thế Kỷ, không chỉ mời những anh em thân thiết mà còn mời cả bạn bè có máu mặt trong giới, cho Hoa Miêu đủ mặt mũi. Hoa Miêu cũng cảm động không nói nên lời, trước giờ hắn chưa từng được nở mày nở mặt như vậy.
Lần trước Hoa Miêu bị thương nặng, Phòng Vũ cũng ra mặt cho Hoa Miêu, hắn muốn mọi người biết Hoa Miêu là người của hắn, là người của La Cửu, dám động đến Hoa Miêu tức là động đến hắn, để cho những kẻ muốn động đến Hoa Miêu phải cân nhắc và an phận một chút.
Phòng Vũ lăn lộn trong giang hồ, nhờ bản lĩnh này mà luôn khiến người khác tâm phục khẩu phục, thuộc hạ cam tâm tình nguyện đi theo, bán mạng vì hắn.
Tình cảm của Hoa Miêu dành cho Phòng Vũ không chỉ có tình yêu, mà còn có sự tôn trọng, kính nể, cảm kích… Hoa Miêu chưa từng gặp người nào khiến mình tôn trọng như vậy. Đêm đó Hoa Miêu uống say bí tỉ, thậm chí còn nằm sấp lên bàn khóc ầm ĩ, sau này hắn nói đó là nước mắt cảm động, nước mắt hạnh phúc.
Dương Lỗi, Phòng Vũ, Hoa Miêu ngồi cùng một bàn. Hôm đó Hoa Miêu dẫn theo một người bạn, mặt mũi trông lạ hoắc, mọi người chưa từng gặp bao giờ.
Người mà Hoa Miêu dẫn theo tên là Đinh Văn, không phải dân anh chị mà là thành phần trí thức. Đinh Văn trông rất khôi ngô, nhưng lại cho người ta cảm giác nhu nhược yếu đuối. Lúc tự giới thiệu, Đinh Văn bảo mình đang làm việc ở lĩnh vực kỹ thuật, vẫn còn là sinh viên, thế mà hắn lại là bạn của dân lưu manh như Hoa Miêu, điều này rất kỳ lạ. Về phần tên Đinh Văn kia, tuy rằng trông lịch sự nhã nhặn là thế, nhưng ngồi vào bàn chưa bao lâu đã nhìn Dương Lỗi chằm chằm. Ban đầu chẳng ai phát hiện, sau đó những người ngồi cùng bàn bắt đầu cảm nhận được, bởi vì ánh nhìn của Đinh Văn quá lộ liễu.
Dương Lỗi cũng bị Đinh Văn nhìn đến chóng mặt.
“Chúng ta gặp nhau rồi sao?” Dương Lỗi nhịn không được hỏi.
“Không, hôm nay là lần đầu tiên.” Giọng nói của Đinh Văn cũng giống như con người hắn, vô cùng nhã nhặn.
“Ồ…”
Dương Lỗi không hỏi nữa. Hắn cảm thấy ánh mắt của Đinh Văn có gì đó quái dị khó nói nên lời.
Nhìn thấy tình huống này, Hoa Miêu ngồi bên cạnh hiểu quá rõ, thế là cười xấu xa.
Thật ra Đinh Văn là một người bạn mà Hoa Miêu quen biết trong giới đồng tính luyến ái. Tuy ngoài mặt Đinh Văn trông có vẻ bình thường hơn Hoa Miêu, cũng không ẻo lả như Hoa Miêu, nhưng về bản chất thì giống hệt Hoa Miêu.
Hôm đó làm quen với Dương Lỗi trên bàn tiệc, Đinh Văn vừa nhìn đã chấm trúng Dương Lỗi.