Dương Lỗi có một bí mật.
Hắn thích nhìn trộm Phòng Vũ lúc Phòng Vũ không chú ý, nhìn dáng vẻ tập trung làm việc của Phòng Vũ, nhìn đường cong đầy nam tính ở cổ, nhìn xương quai xanh ẩn hiện dưới cổ áo, nhìn động tác thành thạo như báo săn mồi của Phòng Vũ, mặc kệ là tĩnh hay động, Dương Lỗi đều cảm thấy hưởng thụ.
Mỗi khi chờ Phòng Vũ làm việc, Dương Lỗi thường khoanh tay đứng ở một góc không ai chú ý, giả bộ tình cờ quét mắt qua chỗ Phòng Vũ, nhìn bao lâu cũng không thấy chán, tự đắm chìm trong lạc thú của riêng mình.
Ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên cơ thể Phòng Vũ, nhìn tấm lưng cường tráng, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân rắn chắc của Phòng Vũ… Hắn biết rõ chỗ nào mập chỗ nào ốm trên người Phòng Vũ, thậm chí còn rõ hơn mấy cô bạn gái trước đây.
Nhưng đến khi Phòng Vũ xoay người lại, Dương Lỗi sẽ vội vàng luống cuống dời tầm mắt, sợ Phòng Vũ phát hiện được.
Nếu như nói khát khao trước đây của Dương Lỗi dành cho Phòng Vũ chỉ là cảm giác mơ hồ về mặt tinh thần, hiện giờ Dương Lỗi cảm thấy mình càng ngày càng muốn có thêm thứ gì nữa.
Dư vị ôm Phòng Vũ đêm đó khiến Dương Lỗi nhớ mãi, hắn muốn lúc nào cũng có thể ôm Phòng Vũ như vậy, mỗi lần nhìn thấy Phòng Vũ, hắn lại có xúc động muốn gần gũi đối phương.
Cảm giác xúc động và nôn nóng này khiến Dương Lỗi lo lắng. Hắn cảm thấy sự việc đang phát triển theo hướng mình không thể khống chế, thậm chí hắn còn bắt đầu nhớ lại cuộn băng kia…
Nhà hàng Thế Kỷ của La Cửu khai trương một cách long trọng ở trung tâm thành phố, tổng giám đốc là Phòng Vũ.
Ngày nhà hàng Thế Kỷ khai trương, tất cả đại ca xã hội đen ở Giang Hải đều đến chúc mừng, lẵng hoa và xe xịn xếp hàng dài trước cửa, đây được xem là cuộc tụ hội của các nhân vật cao cấp trong giang hồ.
Yến Tử Ất gửi tặng một lẵng hoa thật lớn, bên trong còn kèm theo một món tiền biếu làm người khác phải giật mình. Dương Lỗi dùng danh nghĩa cá nhân gửi tặng một lẵng hoa, đặt ở vị trí bắt mắt nhất.
Yến Tử Ất xuống xe, đi tới cửa thân thiết chúc mừng La Cửu. Dương Lỗi đi theo sau Yến Tử Ất, đứng trên bậc thang cùng Phòng Vũ nhìn nhau cười.
Hôm nay Phòng Vũ ăn mặc vô cùng nghiêm túc, suýt chút nữa Dương Lỗi đã nhận không ra.
Phòng Vũ cao hơn 1m8, mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thớm bó sát, cổ áo trắng tinh được cẩn thận thắt thêm cà vạt, mái tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng. Quần tây phẳng phiu và giày da bóng loáng càng tô điểm cho dáng người của Phòng Vũ, cộng thêm gương mặt khôi ngô vốn có, không ai có thể nhìn ra Phòng Vũ là tay đấm nổi tiếng của giới xã hội đen cả.
“Phòng Vũ à, hôm nay đẹp trai quá! Đoạt hết mặt mũi của anh Cửu rồi!” Yến Tử Ất vẫn luôn thích Phòng Vũ.
“Anh Yến, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều!” Phòng Vũ bắt tay với Yến Tử Ất, sau đó xoay người nhìn Dương Lỗi đang bước lên bậc thang.
Hôm nay Dương Lỗi cũng ăn mặc rất chỉnh tề, mặc âu phục thắt cà vạt, nhưng bộ âu phục khoác lên người hắn mang đến một cảm giác khác, thoải mái không gò bó, mười phần hoang dã. Trong mắt những người xung quanh, Phòng Vũ và Dương Lỗi đều là cảnh đẹp của ngày hôm nay, nhưng trong mắt Dương Lỗi chỉ có mỗi Phòng Vũ.
“Phòng tổng, hôm nay trông anh nghiêm túc quá nha.” Dương Lỗi đi đến bên cạnh Phòng Vũ, nói nhỏ bên tai Phòng Vũ.
“Biến!” Phòng Vũ vỗ mông Dương Lỗi một cái.
“Đừng uống nhiều rượu, nhớ đấy.” Dương Lỗi vẫn để tâm đến việc này, tửu lượng của Phòng Vũ không được tốt.
“Biết rồi, anh Yến đang chờ cậu kìa! Xong việc tôi tới tìm cậu.” Phòng Vũ đẩy Dương Lỗi qua bên kia
Yến Tử Ất đứng bên này nhìn hai người, buồn bực nói với La Cửu: “Ngày nào hai đứa này cũng dính lấy nhau, bây giờ cũng không tách ra được à?”
La Cửu hào sảng nói: “Tách không ra càng tốt! Chuyện tốt mà!”
Hôm đó, Phòng Vũ vẫn uống quá chén.
Trong tình huống này, Phòng Vũ không uống ít được. La Cửu vẫn để ý đến Phòng Vũ, bảo đám đàn em uống giúp không ít rượu mời. Tuy Phòng Vũ uống rất nhiều, nhưng vẫn chưa tới nỗi say.
Dương Lỗi kiên nhẫn đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Hoa Miêu đi qua định kéo Phòng Vũ lên xe mình, nhưng bị Dương Lỗi giật lại.
“Không có chuyện của mày!” Dương Lỗi liếc Hoa Miêu.
“Thấy ghét!” Hoa Miêu lườm Dương Lỗi một cái rồi bỏ về.
Dương Lỗi kéo Phòng Vũ lên xe. Hôm nay hắn mượn một chiếc xe của Yến Tử Ất, định bụng tối nay ra ngoài hóng gió với Phòng Vũ.
Bởi vì, hôm nay rất đặc biệt.
Phòng Vũ nằm ở ghế sau, lười biếng nới lỏng cà vạt.
“Đi đâu vậy, Tiểu Dương?” Phòng Vũ nói đùa.
“Phòng tổng, anh nói đi đâu thì đi đó.” Dương Lỗi cũng đùa theo.
“Không về nhà sao?” Mỗi khi uống rượu Phòng Vũ rất thích cười, “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu thì đi đó.”
“Thật không?”
Dương Lỗi quay đầu nhìn Phòng Vũ. Phòng Vũ đã mở cổ áo sơmi ra, cà vạt buông thõng hai bên, để lộ lồng ngực bóng loáng bên trong, Dương Lỗi bình tĩnh nhìn hắn.
“Biết lái không? Không biết thì để tôi!” Phòng Vũ vẫn còn muốn lái xe.
“Anh tỉnh táo lại đi! Tôi còn có chuyện muốn nói với anh.” Dương Lỗi lái xe ra khỏi bãi đỗ.
“Thì cậu nói đi!” Phòng Vũ cười uể oải, ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ lười biếng.
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Dương Lỗi nói.
“… Mẹ kiếp.”
Phòng Vũ giật mình.
“Sao cậu không nói sớm!”
“Bây giờ nói cũng chưa muộn mà.” Dương Lỗi mỉm cười.
“Nếu cậu nói sớm thì tôi đã mua bánh kem hay quà gì đó rồi!” Phòng Vũ buồn lòng vô cùng.
“Không cần đâu, tối nay anh đi với tôi là được!” Dương Lỗi nhấn mạnh ba chữ “đi với tôi”.
Dương Lỗi đã tính toán đi đâu với Phòng Vũ. Phòng Vũ nhìn nhìn đồng hồ.
“Còn hai tiếng… vẫn kịp!”
“Cái gì?”
“Tôi dẫn cậu đến một nơi. Chúng ta đến Loạn Thế đi!”
“Hả?”
“Bảo cậu đi thì đi đi!”
Phòng Vũ nói.
Loạn Thế là vũ trường nổi tiếng ở Giang Hải, nơi này mở cửa từ rất sớm. Cuộc sống về đêm vào thời đó chưa có phong phú như bây giờ, nhưng đêm nào ở Loạn Thế cũng sôi động, bài “Chong chóng gió” ở đây rất phổ biến, đến năm 2000 nó còn được công nhận là ca khúc nổi tiếng trên Internet, danh tiếng lan truyền khắp cả nước.
Lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ đi vào Loạn Thế, bên trong mở nhạc đinh tai nhức óc, đoàn người đang nhảy disco điên cuồng, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Phòng Vũ vừa vào cửa, người gác cửa lập tức thông báo, vì thế có người chạy ra nghênh đón ngay.
“Anh Vũ!”
Loạn Thế được xem là địa bàn của Phòng Vũ, bình thường chỉ có đám đàn em tới đây chơi, hiếm khi Phòng Vũ mới đích thân đến, bây giờ Phòng Vũ lộ mặt, đương nhiên bên trong sẽ có động tĩnh.
“Không có gì, tôi đến đây giải trí thôi.” Ý nói không phải đến vì “việc công”.
Suốt quãng đường từ ngoài vào trong đều có người lịch sự chào hỏi Phòng Vũ, cũng có người quen biết Dương Lỗi chào hỏi Dương Lỗi.
“Dẫn tôi đến đây làm gì, ầm ĩ quá.” Dương Lỗi không thích. Tối nay hắn chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh một mình Phòng Vũ mà thôi.
“Tôi tặng cậu một món quà!” Phòng Vũ nói lớn, không nói lớn sẽ không nghe được.
“Nơi này có gì để làm quà?” Dương Lỗi buồn bực, không lẽ Phòng Vũ định giới thiệu cô nào cho mình?
Phòng Vũ dẫn Dương Lỗi đi ngang qua sàn nhảy, đến chiếc bàn gần sân khấu nhất.
Bàn kia vốn đã có người, Phòng Vũ khom lưng khách khí nói gì đó với mấy vị khách, bọn họ tự giác nhường chỗ lại.
“Cậu ngồi ở đây đi, ngồi yên không được nhúc nhích.”
“Anh đi đâu vậy?” Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ đi ra sau sân khấu. Hắn sợ Phòng Vũ uống nhiều quá nên không biết mình đang làm gì.
“Ngồi yên đó!”
Phòng Vũ quay đầu chỉ vào ghế, Dương Lỗi đành phải ngồi xuống.
Hắn cũng không biết rốt cuộc Phòng Vũ muốn làm gì.
Tiếng nhạc ầm ĩ của vũ trường đột nhiên ngừng lại, đám người đang nhảy cũng ngừng theo.
“Gì kỳ vậy?”
“Ủa nhạc đâu?”
Có người xuất hiện trên sân khấu.
“Xin lỗi mọi người khi cắt ngang thế này, tôi là Phòng Vũ, hôm nay là sinh nhật một người anh em của tôi, tôi xin phép mượn Loạn Thế của chúng ta để biểu đạt tình cảm của mình!”
Phòng Vũ thật sự đã uống quá chén, tác phong bình thường của Phòng Vũ không có táo bạo như vậy.
“…….” Nhìn cây đàn guitar trong tay Phòng Vũ, Dương Lỗi biết ngay Phòng Vũ muốn làm gì.
“Anh say quá rồi!” Phòng Vũ như vậy khiến Dương Lỗi vô cùng đau đầu. Muốn đánh đàn guitar thì đánh ở đâu chẳng được, Loạn Thế là nơi yên tĩnh để nghe đánh đàn sao? Dương Lỗi không ngờ Phòng Vũ cũng có lúc điên như thế này.
“Ngại quá, ngại quá!” Phòng Vũ mỉm cười, kéo một chiếc ghế đến giữa sân khấu rồi ngồi xuống.
Không biết có phải do Phòng Vũ đẹp trai như minh tinh hay không, hoặc là mọi người cảm thấy mới mẻ khi có người muốn biểu diễn, hoặc là Loạn Thế có nhiều dân giang hồ nhận ra Phòng Vũ, biết Phòng Vũ là nhân vật thế nào, tóm lại lúc này không ai ý kiến gì, mọi người đều hớn hở xem náo nhiệt, có người còn bắt đầu vỗ tay.
Bên phía Loạn Thế càng không có ý kiến, đã vậy còn chạy đi tìm đàn guitar cho Phòng Vũ.
Phòng Vũ đặt cây đàn guitar mượn tạm lên đùi, điều chỉnh dây đàn một chút, ngón tay vừa cử động, một đoạn nhạc réo rắt truyền ra từ micro.
Dương Lỗi sửng sốt. Giai điệu này hình như quen tai lắm.
Ở nơi toàn chơi nhạc nặng như Loạn Thế, âm thanh của đàn guitar không cắm điện êm ả như tiếng nước chảy, cho người ta cảm giác như đang tắm gió xuân.
Mọi người giữ im lặng, chăm chú nhìn Phòng Vũ trên sân khấu.
Phòng Vũ ôm đàn guitar, đàn một khúc nhạc dạo, chuyên gia ánh sáng ở Loạn Thế phối hợp tắt hết đèn màu, chỉ chừa một ngọn đèn xanh nhạt rọi lên người Phòng Vũ.
Phòng Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng gảy đàn, khẽ cất tiếng hát.
Cây đa đứng bên cạnh hồ nước
Tiếng ve sầu gọi mùa hè về
Bụi cỏ khẽ lay động
Chỉ có bươm bướm đậu phía trên
Phấn trắng của thầy giáo viết lít kít trên bảng đen
Cùng đợi tan học
Cùng đợi tan học
Cùng đợi những trò chơi tuổi thơ…
Dương Lỗi ngồi yên không nhúc nhích, cả người hắn như đóng đinh tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào Phòng Vũ đang hát trên sân khấu.
Phòng Vũ mặc bộ âu phục màu đen, áo sơmi chỉ gài từ nút thứ ba trở đi, trước ngực có một cái mặt dây chuyền, lấp lánh giữa lồng ngực màu ngà.
Ngọn đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Phòng Vũ, bao bọc Phòng Vũ trông như ảo ảnh sắp tan biến.
Không ai biết tại sao
Mặt trời luôn lặn xuống bên kia núi
Không ai có thể nói cho tôi biết
Trong núi có thần tiên hay không
Cuộc sống luôn có những ngày
Một mình ngẩn ngơ nhìn bầu trời
Cứ tò mò như thế
Cứ ảo tưởng như thế
Thời thơ ấu cô đơn như thế…
Phòng Vũ chưa từng đàn bài 《Tuổi thơ》 trước mặt Dương Lỗi.
Dương Lỗi cứ tưởng Phòng Vũ không biết đàn bài này.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ trên sân khấu, Phòng Vũ vừa đàn vừa hát, thế rồi đột nhiên nâng mắt lên, mỉm cười nhìn Dương Lỗi.
Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, một câu hỏi đã không cần lời đáp.
Lần đầu tiên Dương Lỗi nghe Phòng Vũ hát bài này là ở sân tập của trường trung học Thực Nghiệm.
Giữa màn đêm ngăn cách, hắn ngồi một bên, Phòng Vũ ngồi một bên.
Nghe giọng hát u buồn và giai điệu dịu dàng kia, Dương Lỗi tự hỏi đối phương là người thế nào.
Người nọ có dịu dàng và u buồn như tiếng đàn của mình không, có khiến trái tim hắn rung động như thế không…
Dương Lỗi cứ chờ người nọ ở sân tập trong màn đêm lạnh lẽo.
Mà không biết người nọ đã đến bên cạnh mình từ lâu rồi…
Bút chì màu, màu nước và kính vạn hoa
Vẫn không vẽ được cầu vồng ở chân trời
Khi nào mới giống những người bạn lớp trên
Có gương mặt thành thục và chín chắn
Mong đến ngày nghỉ
Mong đến ngày mai
Mong đến ngày tuổi thơ trưởng thành…
Không biết chuyên gia chỉnh âm ở đây mở nhạc đệm từ lúc nào, nhạc đệm hòa cùng giọng hát của Phòng Vũ vang vọng khắp Loạn Thế, cũng không biết từ khi nào, mọi người đều đong đưa cơ thể, hát theo giai điệu kia…
Tiếng hát của Phòng Vũ không còn u buồn và cô đơn như lúc đó, chỉ có vui vẻ và thoải mái…
Khúc nhạc chấm dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Phòng Vũ đứng dậy.
“Dương Lỗi! Sinh nhật vui vẻ!” Phòng Vũ hét lớn, tiện tay cầm một bó hoa trong chiếc bình trang trí bên cạnh, cười tủm tỉm ném về phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi giơ tay chụp lấy, chuyên gia chỉnh âm lanh trí mở bài 《Sinh nhật vui vẻ》, giai điệu “chúc bạn sinh nhật vui vẻ” vang vọng khắp vũ trường.
Bị bầu không khí này cảm hóa, mọi người bắt đầu hát theo, cả đám người cùng hợp xướng, đêm nay ở Loạn Thế đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.
Giữa giai điệu “Sinh nhật vui vẻ”, Phòng Vũ cầm đàn guitar nhảy xuống sân khấu, đi đến trước mặt Dương Lỗi, không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Dương Lỗi.
“Anh…” Dương Lỗi chỉ nói được một chữ.
“… Là anh.” Câu thứ hai của Dương Lỗi.
Phòng Vũ cười gảy đàn một cái, xem như câu trả lời.
Ở sân tập của trường trung học Thực Nghiệm, lần nào người đối diện cũng dùng cách này để chào hỏi hắn.
“Tại sao không nói cho tôi biết?” Dương Lỗi nhìn chằm chằm Phòng Vũ.
“Để xem chừng nào cậu mới phát hiện ra.” Phòng Vũ vẫn đang cười hớn hở.
“Anh chơi tôi, tôi phải phạt anh!” Dương Lỗi vẫn chăm chú nhìn Phòng Vũ, trong mắt chẳng còn gì khác ngoài Phòng Vũ.
“Đi nào, tôi nhận phạt! Ai bảo hôm nay cậu là anh đại chứ!”
Phòng Vũ cười rạng rỡ.
Dương Lỗi kéo tay Phòng Vũ, lôi Phòng Vũ ra ngoài.
Người của Loạn Thế đưa tới một phong bì nặng trịch. Bạn đang �
“Anh Vũ, hôm nay là sinh nhật anh Lỗi, đây là chút tâm ý của chúng tôi!” Quản lý của Loạn Thế rất sáng mắt.
Dương Lỗi sờ thử, bên trong có tới mấy ngàn đồng, đủ tiền mua cả trăm két bia.
“Hôm nay có một tính một, tôi mời mọi người uống rượu!” Dương Lỗi nói, đập phong bì lên quầy bar.
Loạn Thế hoan hô rần rần! Giữa những tiếng hoan hô, Dương Lỗi kéo Phòng Vũ ra khỏi cửa.
Dương Lỗi đẩy Phòng Vũ lên ghế phó lái, còn mình thì ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ vốn đang say, trải qua đợt náo loạn vừa rồi, Phòng Vũ vẫn còn hưng phấn, hắn quay sang nhìn Dương Lỗi.
“Vui không?” Phòng Vũ cười.
“Vui.” Dương Lỗi nói.
“Muốn đi đâu nữa?” Phòng Vũ vẫn còn hưng phấn.
“Tôi vẫn chưa phạt anh mà.” Dương Lỗi nói.
“Phạt thật sao? Tại cậu quá ngốc thôi, lẽ ra cậu nên sớm đoán được là tôi chứ.” Nhớ tới vẻ mặt ngơ ngác của Dương Lỗi, Phòng Vũ lại bật cười.
“Anh đã sớm biết người ngồi đối diện là tôi?” Dương Lỗi hỏi.
Phòng Vũ cười cười châm điếu thuốc.
Đêm đầu tiên hai người gặp nhau, Phòng Vũ đã nhìn thấy Dương Lỗi. Lúc vào cổng, Dương Lỗi không phát hiện Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ lại thấy Dương Lỗi.
Lúc ấy Phòng Vũ đột nhiên nổi hứng nên mới luyện đàn với Dương Lỗi, từ đầu đến cuối Dương Lỗi không hề biết mình là ai khiến Phòng Vũ cảm thấy rất buồn cười, vì vậy mới định trêu Dương Lỗi một chút.
Hôm đó chạm mặt ở tiệm tạp hóa, Dương Lỗi vẫn không nhận ra người nọ là mình, Phòng Vũ cảm thấy thằng nhóc ngu ngơ này rất thú vị.
Lần cứu Dương Lỗi ở trường trung học Thực Nghiệm, thật ra Phòng Vũ đến sân tập để lấy bản chép nhạc bỏ quên, vậy nên mới đúng lúc như thế.
Ở tiệm tạp hóa, Phòng Vũ đi tay không, đàn guitar của hắn treo trên chiếc xe máy ở con đường đối diện, trong bóng tối Dương Lỗi thoáng thấy có vật gì màu đen, đó chính là đàn guitar của Phòng Vũ.
Kể từ khi cả hai cùng đến trường trung học Thực Nghiệm, “người đối diện” không còn xuất hiện nữa.
Sau khi liên kết mọi việc, Dương Lỗi cảm thấy mình thật ngốc.
“Biết người đó là tôi không làm cậu thất vọng chứ?” Phòng Vũ cười hỏi.
“Thì ra anh cố ý đùa giỡn tôi.” Sắc mặt Dương Lỗi sa sầm.
Lúc đầu Phòng Vũ còn cười, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của Dương Lỗi, Phòng Vũ không cười nữa.
“… Giận thật à?” Phòng Vũ dựa sát vào người Dương Lỗi.
“Đừng vậy chứ, tôi thật sự không có cố ý, tại tôi thấy… cậu thú vị quá nên định trêu cậu một chút.” Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi không khởi động xe, im lặng không nói lời nào.
“Thôi được rồi, là tôi sai! Cậu muốn phạt gì thì phạt đi! Chỉ cần cậu vui là được!” Phòng Vũ lo Dương Lỗi sẽ giận thật.
Dương Lỗi quay đầu lại liếc Phòng Vũ một cái.
“Chịu phạt thật sao?”
“Chịu phạt!”
“Vậy anh nói đại ca lần sau em không dám nữa đi!”
“Mẹ nó, tôi mới là anh của cậu!”
“Nói đi!”
“Được được…”
Phòng Vũ thỏa hiệp, nghiêm túc lặp lại: “Đại ca em…”
Phòng Vũ còn chưa nói xong, Dương Lỗi đột nhiên quay đầu qua, hôn lên má Phòng Vũ.
“……”
Dương Lỗi hôn xong liền rụt người về, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên nét mặt bình tĩnh.