Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“… Tối hôm đó, anh đã đến rồi.” Dương Lỗi biết tối hôm đó không phải là giấc mộng.
Đó không phải là ảo ảnh mà hắn mường tượng vô số lần, đó là người bảy năm qua vẫn luôn ở sâu trong lòng hắn, đó là người một mực ở bên cạnh, chưa bao giờ rời xa.
“Tôi không có lĩnh giấy chứng nhận. Tôi không có kết hôn.”
Chuyện đó là giả, tất cả đều là giả.
“Tôi và Phương Mai là giả. Vì bố cô ấy bệnh, tôi mới giúp cô ấy, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rồi, qua mặt gia đình xong sẽ chia tay.”
Dương Lỗi siết chặt Phòng Vũ, giống như siết chặt cuộc đời mình.
“Tôi nói với cô ấy rồi, tôi không giúp cô ấy được. Đời này, trong lòng tôi, chỉ có một người duy nhất. Tôi chỉ chấp nhận người đó thôi.”
Dương Lỗi giương cặp mắt đẫm lệ nhìn vào mắt Phòng Vũ.
“… Tôi chỉ chấp nhận người đó thôi!!”
Phòng Vũ bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Dương Lỗi.
Bọn họ hôn nhau như thể sắp ngạt thở đến nơi, đầu lưỡi nóng ướt như mưa rền gió dữ quấn quyện, liếm mút, bọn họ hôn sâu như thế, triệt để như thế, điên cuồng như thế… Dương Lỗi ôm cổ Phòng Vũ, nắm tóc của Phòng Vũ, dốc hết tính mạng của mình để hôn Phòng Vũ, vì nụ hôn này, Dương Lỗi bằng lòng trao cả mạng sống của mình, trao luôn cả máu và trái tim… tựa như rời khỏi môi lưỡi của Phòng Vũ, hắn sẽ ngạt thở vì không tìm được dưỡng khí, chỉ khi nào hai người điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi của đối phương, hắn mới tìm được năng lượng để sống sót. Dương Lỗi dùng sức nâng mặt Phòng Vũ lên, giống như phát điên mà hôn lên mắt, sống mũi, khóe môi của Phòng Vũ, hôn mỗi một nơi mà mình nhung nhớ suốt bảy năm qua, nơi nào cũng mang theo nỗi đau ăn thấu tim gan của hắn, hắn mút thứ nóng ấm mà Phòng Vũ luồn vào trong miệng mình, mồ hôi trên mặt hắn làm ướt cả gương mặt Phòng Vũ…
Đây là mùi vị mà hắn mong nhớ da diết trong những năm tháng dài đằng đẵng, đây là mùi vị mà biết bao lần hắn choàng tỉnh từ giấc mơ cố gắng hồi tưởng một cách tuyệt vọng, đây là mùi vị khắc sâu vào xương cốt, máu thịt của hắn, là mùi vị mà hắn dùng linh hồn để nhớ chứ không phải thể xác.
Phòng Vũ cố định cái ót của Dương Lỗi, ấn Dương Lỗi về phía mình, không ngừng xâm chiếm khoang miệng Dương Lỗi, giống như muốn nuốt Dương Lỗi vào cơ thể của mình vậy, nụ hôn của hắn mang theo sự cuồng loạn như ngọn lửa phừng lên không kiểm soát được, mang theo độ lực làm cho trước mắt Dương Lỗi biến thành màu đen, mang theo yêu thương đè nén thật sâu dưới đáy lòng giờ đây đang mãnh liệt phun trào, giống như muốn nhấn chìm Dương Lỗi…
Bọn họ hôn đến mất cả trọng tâm, Phòng Vũ ôm Dương Lỗi tựa lên tường…
Bọn họ nuốt lấy chất lỏng ướt át của nhau, khuấy đảo trong miệng đối phương, giữa lúc đang hôn cuồng nhiệt, Phòng Vũ bỗng nhiên thở hổn hển nhả môi Dương Lỗi ra, hắn cúi đầu xuống, bất ngờ giật phanh áo sơmi dưới lớp quân phục của Dương Lỗi, để lộ lồng ngực trần trụi của Dương Lỗi.
Kề ngay trước ngực Dương Lỗi là một cái mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc thạch cũ kỹ mà ấm áp…
“……”
Phòng Vũ nhìn chằm chằm cái mặt dây chuyền kia. Khi Dương Lỗi quay lưng đi để cài nút cổ áo, khi nhìn thấy nửa sợi dây chuyền lộ ra bên cổ Dương Lỗi trong lúc hai người đấu võ, khoảnh khắc đó, Phòng Vũ phải nhẫn nại biết bao nhiêu mới có thể kiềm chế bản thân, không xé mở áo sơmi của Dương Lỗi như bây giờ, để cho món đồ kề sát ngực Dương Lỗi bại lộ trước mắt mình…
Bọn họ đối mặt lẫn nhau, lồng ngực phập phồng, ai cũng nhìn cái mặt dây chuyền ngọc thạch kia, ánh mắt của Phòng Vũ chuyển từ mặt dây chuyền sang đôi mắt của Dương Lỗi, Dương Lỗi giương cặp mắt ướt sũng nhìn hắn, ánh mắt ấy đã không cần bất luận từ ngữ nào để giải thích…
Phòng Vũ bỗng nhiên nâng chân Dương Lỗi, bế hắn lên, đi vào trong phòng, đè hắn ngã xuống giường…
Bên ngoài là bóng đêm yên lặng và tối mịt, ánh đèn đường lờ mờ rọi vào một khung cửa sổ, mơ hồ bao trùm chiếc giường kia, bao trùm hai người đàn ông đang lăn lộn quấn quýt lấy nhau, bao trùm tiếng thở dốc và rên rỉ nồng đậm trong không khí khiến lòng người rạo rực…
Phòng Vũ hôn lên tai, cổ và xương quai xanh của Dương Lỗi, mỗi lần bờ môi nóng ướt của Phòng Vũ hạ xuống, Dương Lỗi lại run bần bật, bọn họ hệt như chỉ dùng thân thể mới có thể xác nhận sự tồn tại của đối phương, chỉ khi làm vậy mới khiến bọn họ cảm nhận được mình còn sống. Hai người dán chặt đũng quần, ma sát hạ thân đã sớm sưng phồng biến dạng ở cách một lớp quần, qua những đợt ma sát, bộ vị cương cứng đến không chịu nổi lại càng thêm nóng bỏng và thô to…
Phòng Vũ đột nhiên giật quân phục của Dương Lỗi xuống, kế đến tháo dây nịt của hắn, kéo khóa quần hắn xuống, động tác mạnh bạo thậm chí có phần thô lỗ. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Dương Lỗi bảnh bao mặc quân phục, ngay từ lúc đứng đằng xa nhìn Dương Lỗi huấn luyện ở thị trấn nhỏ nọ, Phòng Vũ đã muốn làm như thế, muốn cởi sạch quần áo của Dương Lỗi, ôm chặt hắn vào lòng!
Làn da trần trụi của Dương Lỗi bại lộ trong không khí, hắn ôm cổ Phòng Vũ, hôn Phòng Vũ. Phòng Vũ xoa nắn lồng ngực, mông, eo, rồi đến chân Dương Lỗi, Dương Lỗi vừa hôn vừa hấp tấp lột quần áo của Phòng Vũ, nhưng lại bị Phòng Vũ ấn về giường. Độ ấm của Phòng Vũ áp xuống, Dương Lỗi vòng tay ôm đầu của Phòng Vũ đang vùi trước ngực mình, lồng ngực của hắn nhấp nhô kịch liệt dưới môi Phòng Vũ, mặt dây chuyền ngọc thạch trước ngực và môi lưỡi nóng bỏng của Phòng Vũ như in sâu vào tim hắn…
Bảy năm qua, đã bao lần hắn nắm chặt miếng ngọc này, đây là độ ấm duy nhất mà Phòng Vũ để lại cho hắn, hắn cứ tưởng mình sẽ không bao giờ tìm lại được độ ấm của cơ thể đang ở ngay trong lòng mình nữa. Dương Lỗi ôm chầm tấm lưng rắn chắc của Phòng Vũ, Phòng Vũ liếm hai điểm nhô lên trước ngực Dương Lỗi, đoạn kéo cánh tay Dương Lỗi, không ngừng hôn lên từng vết sẹo, giống như muốn xóa đi những vết thương đó vậy… môi Phòng Vũ từng tấc một chạm vào những nếp uốn thật sâu trong lòng Dương Lỗi, hôn lên những đau thương của Dương Lỗi, mang theo vỗ về và thương yêu. Phòng Vũ hôn vệt nước mắt trên mặt Dương Lỗi, hôn lồng ngực phập phồng và cơ bụng căng đầy của hắn, chẳng hề do dự hôn xuống phía dưới, ngậm hạ thân của Dương Lỗi vào trong miệng…
“… !” Dương Lỗi bỗng chốc ngồi bật dậy, hắn muốn đẩy Phòng Vũ ra, hắn biết Phòng Vũ không quen làm việc này, không thể làm việc này, nhưng Phòng Vũ vẫn làm một cách kiên quyết và chăm chú, giống như trước đây Dương Lỗi từng bao lần không chút do dự an ủi cho mình vậy…
Vòng eo của Dương Lỗi run rẩy, đó vẫn là kiểu an ủi vụng về chẳng có kỹ xảo gì, nhưng lại mang đến kích thích ngập đầu cho Dương Lỗi. Dương Lỗi thở hổn hển, nhìn nét mặt toàn tâm toàn ý của Phòng Vũ, nhìn hạ thân của mình ra vào trong miệng Phòng Vũ, huyết dịch toàn thân Dương Lỗi như chảy ngược. Hắn luồn tay vào tóc Phòng Vũ, vật nóng thô to giật giật trong miệng Phòng Vũ hệt như có sinh mạng của riêng nó vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc được Phòng Vũ liếm cho, Dương Lỗi lại không kiềm chế nổi, hắn đột ngột rút hạ thân ra khỏi miệng Phòng Vũ, dâng trào rồi bắn ra…
Dương Lỗi mở cặp mắt đỏ bừng vì cao trào, hắn ôm cổ Phòng Vũ, đè lên ngực Phòng Vũ, nụ hôn của hắn mang theo đau đớn, mang theo sự dằn vặt không thể diễn tả bằng lời. Hắn mút cần cổ của Phòng Vũ, lưu lại dấu vết của chính mình, giống như muốn dùng lưỡi liếm hết tất cả khổ đau trong bảy năm qua của Phòng Vũ, hắn hận không thể vùi Phòng Vũ vào cơ thể của mình, không biết phải làm thế nào mới có thể xóa sạch nỗi đau trong lòng Phòng Vũ, nỗi đau mà hắn gây ra cho Phòng Vũ… Dương Lỗi thò tay vào trong quần Phòng Vũ, vội vã nắn bóp vật cương cứng chướng bụng kia, hắn thô lỗ xé rách chiếc áo chưa cởi của Phòng Vũ, ném xuống dưới giường…
Ánh mắt Dương Lỗi dừng ngay trước ngực Phòng Vũ, bỗng nhiên ngây dại.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, hình xăm trên ngực Phòng Vũ lọt vào mắt Dương Lỗi.
Đó là một ngôi nhà làm bằng đá, cũng chỉ có ba khối đá mà thôi, ghép lại thành một ký tự bằng hình vẽ, khắc thật sâu trên ngực Phòng Vũ.
Dương Lỗi ngơ ngác nhìn cái chữ kia, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Phòng Vũ…
Trước đây Phòng Vũ từng nghe thầy tướng số nói, tên của hắn có nghĩa là ngôi nhà. Trong tương lai, hắn sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, có mái hiên che gió che mưa.
*房宇 (Phòng Vũ): 房 (Phòng) là ngôi nhà, 宇 (Vũ) là mái hiên.
Phòng Vũ cũng có thứ mà hắn muốn đặt dưới mái hiên của mình, đặt trong ngôi nhà của mình, để mình trông chừng bảo vệ. Phòng Vũ từng cho rằng, vợ con mới chính là nhà, nhưng sau này hắn đã hiểu, chỉ khi có thứ mà mình luôn muốn bảo vệ dưới mái hiên của mình, thế mới gọi là nhà.
*Tạm hiểu (không chắc nha): chữ Lỗi (磊)trong tên Dương Lỗi có nghĩa là “nhiều đá, đá chồng chất”, nhìn giống ba khối đá hông, trên thực tế thì chữ “Thạch” (nghĩa là đá) viết như thế này 石, nhìn kỹ sẽ thấy ghép ba chữ “Thạch 石” là được chữ “Lỗi 磊”, tức là ghép ba khối đá lại được tên Dương Lỗi đó. Ba khối đá ghép thành ngôi nhà, mà ngôi nhà tức là tên Phòng Vũ, nói chung là trong em có anh trong anh có em đó (๑>◡<๑)
Ba năm trước, trong khoảng thời gian ngắn ngủi được ra tù, Phòng Vũ đi xăm mình. Mũi dao xé rách lồng ngực Phòng Vũ, Phòng Vũ vẫn nhớ rõ cảm giác đó. Hắn muốn mang theo một niệm tưởng vào tù, cho mình một ngôi nhà.
“……” Dương Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve cái chữ kia, dưới lòng bàn tay là trái tim đang đập thình thịch của Phòng Vũ, đó là nơi gần trái tim nhất trên người Phòng Vũ.
Bọn họ không nói gì hết. Không cần phải nói thêm gì nữa.
Dương Lỗi bỗng nhiên áp môi xuống, hơi nóng xộc thẳng lên hốc mắt…
Hắn liếm cái hình xăm ấy, dùng lưỡi miêu tả hình dạng của nó, hắn hối hận, đau đớn, khổ sở, đau thấu tận xương, hắn ôm ghì lưng Phòng Vũ, hôn lên hình xăm trước ngực Phòng Vũ, một lần rồi lại một lần…