Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 97: Thằng ngu mới tin anh




Ngày đó, ngả bài xong, Kane mất máu quá nhiều, ngất xỉu trên người Lyle.

Lyle cuối cùng vẫn là mạnh miệng mềm lòng, vội vàng gọi Vincent đến xử lý vết thương cho y. Cũng may vết thương không có gì nghiêm trọng, gắp đạn ra là coi như tạm ổn.

Vì Fluorita không công bố chuyện Lyle đã tỉnh ra bên ngoài, hiện tại hắn không thể công khai xuất hiện trước công chúng mà chỉ có thể giao công việc lại cho cấp dưới thân tín, còn bản thân chỉ đứng ra xử lý một số nội dung quan trọng nhất định.

Kane tỉnh lại trong phòng điều trị. Y xoa xoa thái dương, rút kim truyền cắm trên tay ra, xuống giường. Đồng hồ chỉ một giờ chiều, y đã bất tỉnh gần hai mươi tiếng rồi.

Kane đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa. Không có tiếng đáp lại, y đành tự đẩy cửa vào phòng. Lyle đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Phổi hắn vẫn chưa lành hẳn, hành động này chẳng khác nào tự tìm chết, nếu để Vincent thấy cảnh này, anh ta nhất định sẽ lại gào thét một câu không tốt hai câu không được. Bản thân Lyle cũng không mấy khi hút thuốc, hút trong phòng ngủ lại càng không, nhưng bây giờ, hắn thật sự không biết phải giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng ra ngoài bằng cách nào khác.

Kane nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Lyle từ phía sau, dùng hai tay trói chặt hắn vào trong ngực mình. Lyle không hưởng ứng cũng chẳng phản đối, cứ thế yên lặng chậm rãi hút hết điếu thuốc.

Kane thành khẩn nói, “Sau này, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ ở cạnh em, sẽ không đi đâu hết, sẽ không đẩy em lại phía sau. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau quyết định.”

Lyle thở ra, “Thằng ngu mới tin anh.”

Kane trầm thấp cười: “Tôi sẽ cố gắng làm được. Bảo bối, tin tôi đi, được không?”

Lyle chậm rãi thả lỏng cơ thể, dựa vào ngực y, lười biếng khép hờ hai mắt, “Nói thì ai chẳng nói hay được. Anh vốn dĩ là một tên khốn kiếp, đừng mong tôi tin anh.”

Thật ra, chính Kane cũng không tin tưởng nổi vào bản thân mình, nhưng y nói sẽ cố gắng là thật lòng. Y vùi đầu vào cổ Lyle, khẽ đặt từng cái hôn xuống làn da trắng nhợt của hắn, nhẹ giọng nói: “Nhìn em thế này, so với chết còn khiến tôi khó chịu hơn.”

Lyle không lên tiếng, nửa ngày sau mới hỏi một câu: “Nếu sau này tôi bắt anh phải nghe lời tôi, anh có làm được không?”

Kane không chút do dự đáp, “Được.”

“Cả ở trên giường?”

“Được.”

Lyle trực tiếp đánh phủ đầu: “Nếu tôi muốn làm anh thì sao?”

Kane cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn, ám muội nói, “Tôi mong còn không kịp.”

Tim Lyle đập hẫng một nhịp, không biết là bởi vì câu nói này của y hay là vì bầu không khí quá mức kỳ lạ, hắn cố gắng kéo khóe miệng lên, chẳng biết nên cười hay nên khóc.

―― Thực ra Lyle vẫn quá ngây thơ, hắn hoàn toàn không phát hiện ra, Kane ngoài một câu nửa vời nước đôi ra, vốn chẳng hề trực tiếp đồng ý để hắn làm.

***

Lúc Ava gọi điện tới, Kane cùng Lyle lăn lộn trên giường. Kane vừa nhận điện thoại vừa run rẩy, Lyle đang ngồi trên bụng y, thực hiện tuyên bố hùng hồn muốn “làm” Kane của hắn.

“Ngài Campbell, tôi có quấy rầy cậu làm gì không thế?” Ava rất cảnh giác hỏi.

Rõ ràng là biết rõ còn hỏi. Với tần suất hô hấp kỳ dị truyền qua điện thoại, Kane không tin lõi đời như Ava không lý nào lại không biết bọn họ đang làm gì, nhưng y cũng không mặt dày đến độ nói toạc ra, chỉ hỏi ngược lại: “Gọi tôi có chuyện gì?”

Lyle ngồi trên người Kane, hai tay siết chặt hạ thân y, giống như đem hết thù hận trút vào nó. Kane hít vào một ngụm khí lạnh, suýt nữa đã kêu ra tiếng. Lyle ác ý cười, vẻ mặt như nhập quỷ hóa tà. Hắn vốn cũng không định làm Kane, nhưng nhất định phải dằn vặt y đến chết đi sống lại. Kane có lẽ cũng biết tâm tư của hắn, nhắm một mắt mở một mắt để mặc hắn tùy ý trút giận.

“Tôi đoán chắc hai người đã quên luôn Candice là ai rồi ấy nhỉ. Kane, cậu còn nhớ nguyên nhân mình đến Lore là gì không thế?”

Dằn vặt cùng ham muốn lẫn lộn giày vò khiến Kane gần như đã quên luôn vẫn còn điện thoại bên tai, chậm rãi hỏi: “Candice… Có chuyện gì?”

Lyle bất mãn cấu mạnh lên ngực y, đau đớn đột ngột khiến Kane tỉnh táo lại không ít, “Bảo bối, chúng ta có thể tạm dừng một lúc được không?”

Cho dù y đã che điện thoại lại, Ava ở đầu bên kia có lẽ vẫn nghe được đại khái, không nhịn được chửi ầm lên: “Đm, chị đây phải ở Lore làm phụ bếp đến nhan sắc héo tàn, các cậu lại ở nhà cmn vui vẻ hú hí với nhau…” Câu sau còn chưa nói ra miệng, điện thoại đã bị Lyle tắt mất.

“Một chân đạp hai thuyền là không tốt đâu.” Hắn hờ hững liếm môi, “Tập trung vào đi.”

Lyle muốn đùa cợt Kane, không có nghĩa là cùng lúc hắn phải tự hành hạ bản thân. Lyle bắt Kane khẩu giao, nhưng lại không cho y động vào người mình. Kane thật sự giữ đúng lời đã nói, giúp hắn ra hai, ba lần, còn bản thân thì cố nhịn xuống, chuyên tâm phục vụ Lyle. Xong việc, y vừa định xuống giường vào phòng tắm tự giải quyết, lại bị Lyle kéo về, nói muốn ôm y ngủ. Kane cứ thế nghẹn đủ một đêm, dùng hết tự chủ bao nhiêu năm qua, kiềm chế bản thân không mất hết lý trí đè hắn ra.

—— Sau đó, cả hai người chẳng ai nhớ đến chuyện phải gọi điện lại cho Ava.

Lúc Ava gọi đến đã là ba ngày sau, nhưng rất không may, Kane đang cùng Lyle đi gặp Cameron, không khí tại hiện trường giương cung bạt kiếm, chẳng ai có tâm trạng để nói chuyện.

Ava chờ mãi không thấy ai lên tiếng, phát hãi, “Này, đừng bảo hai người lại đang làm đấy nhé?!”

“Không có.” Kane cảnh giác nhìn chằm chằm Cameron và đám tay chân của anh ta, “Nhưng bây giờ không tiện nói chuyện. Cô có việc gì thì nói nhanh đi.”

Ava nghẹn một búng máu: “Tôi vì ai mà phải mài thây ở đây hả? Hai người các cậu thật đúng là…”

“Nói nhanh lên.”

“Cassandra chính là Candice, người phụ nữ này là tình nhân của Đại tướng Moro lúc lưu lạc ở Beta. Lúc Moro trở về Alpha không đưa Candice theo, sau đó không hiểu tại sao lực lượng đặc biệt lại ráo riết truy sát cô ta.”

“Có biết được người đó có quan hệ gì với Lyle không?”

“Không biết.” Ava ảo não thở dài, “Candice rất thận trọng, những thông tin này cũng không phải do tự Candice nói, mà là do tôi đoán ra sau khi nói chuyện cùng cô ta.”

“Melinda vì cứu cô ta mà chết, ra tay từ việc Melinda đi.”

Kane nói xong câu đó thì cúp máy. Cameron ngồi bên kia bàn gỗ, hai bàn tay đan vào nhau cuối cùng cũng thả ra: “Ngài vệ sĩ, đã nghe điện thoại xong chưa?”

Lyle rất phũ phàng: “Biết rõ còn hỏi.”

Cameron thâm sâu nhìn hắn, “Lyle, thái độ của cậu với vị vệ sĩ này đúng là rất không bình thường.”

“Diễn vừa thôi, đừng nói với tôi anh không biết anh ấy là ai.” Lyle nắm hai tay lại, nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Cameron, “Được rồi, quay lại đề tài ban nãy chúng ta đang nói đi.”

Cameron ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với hắn: “Cũng chẳng có gì đáng nói. Danh sách kia chỉ có tên và số hiệu, không có ảnh, cho dù thế cũng có không ít người nhăm nhe muốn lấy. Cậu đã không chịu mua, còn bắt tôi công khai vô điều kiện? Xin thứ lỗi, nhưng tôi không làm được.”

“Vậy sao anh vẫn giữ không chịu bán ra?”

“Bán hay không là quyền của tôi.”

Lyle khẽ mỉm cười: “Anh không nói thì để tôi nói. Anh muốn bán giá cao, nhưng lại không muốn tùy tiện bán cho loại tôm tép qua đường. Lúc trước anh định đem của khoai nóng phỏng tay này quăng cho tôi, nhưng tôi không chịu nhận. Bây giờ anh thà ôm quả bom hẹn giờ này vào người, cũng kiên quyết không quăng nó cho người khác.”

Lớp mặt nạ của Cameron dần dần vỡ ra. Cuối cùng anh ta cũng hiểu, lúc đàm phán cùng Lyle, khách sáo này nọ là trò vô dụng nhất.

Nụ cười trên mặt Lyle nhuốm đầy giảo hoạt thâm trầm, “Nếu những người kia biết trong tay anh có danh sách nhưng không chịu bán, anh đoán bọn họ sẽ làm gì?”

Sắc mặt Cameron vô cùng khó coi.

Lyle nhìn mặt đoán ý, thư thái cười cười: “Xem ra anh cũng đoán được bọn họ sẽ làm thế nào rồi nhỉ.”

Cameron không nổi giận ra mặt, chỉ lập tức đứng bật dậy, quay người rời đi. Lyle ở phía sau cao giọng gọi anh ta lại, rút trong túi ra một tờ báo đưa cho Cameron.

Cameron không hề nhận lấy, “Đây là cái gì?”

“Nếu anh công bố danh sách này, cộng thêm nỗ lực của chúng ta, đây là những chuyện sẽ xảy ra.”

“Báo mô phỏng tương lai?”

“Đây là sản phẩm của Laura.”

Cameron đương nhiên biết Laura là ai, suy tư một lát, đưa tay nhận lấy.

Lyle mỉm cười: “Nếu anh có hứng thú với nội dung bài viết, cứ liên lạc với trực tiếp với Laura, tôi nghĩ cô ấy sẽ có rất nhiều vấn đề muốn trao đổi cùng anh đấy.”

***

Ra khỏi kho hàng nhỏ của công ty bảo vệ, Lyle lười biếng vặn vặn thắt lưng, “Cameron nhất định mắc chứng vọng tưởng bị hại, nếu không tại sao lần nào gặp mặt cũng kiên quyết phải chui vào đây? Tên điên đó rốt cuộc chôn ở đây mấy cân thuốc nổ?”

Hai tay Kane cắm trong túi áo, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn từ phía sau, “Cameron sợ nếu cho em quyết định địa điểm gặp mặt, em sẽ đặt bẫy hắn.”

Lyle hừ một tiếng, “Này, tôi đột nhiên phát hiện ra hình như mình chằng có việc gì để làm.”

Kane không nhịn được cười: “Câu này tốt nhất đừng để Liv nghe thấy.”

Lyle xoay người lại, đi đến trước mặt Kane, vòng tay qua cổ y kéo xuống: “Đừng nói như kiểu chỉ có mình tôi trốn việc.” Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không đúng, không gọi là trốn việc được. Mọi người đều tưởng tôi vẫn chưa tỉnh, hai chúng ta một người đang sống thực vật, một người đã chết, rõ ràng không có sức lao động.”

“Em nói đúng.” Kane rất không có nguyên tắc phụ họa theo hắn. Y cúi đầu nhẹ nhàng ma xát bờ môi Lyle, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong, chậm rãi liếm qua tất cả mọi nơi trong khoang miệng hắn. Đầu lưỡi Lyle bị y đè ép không thể di chuyển, dưới cằm bị giữ chặt, không thể khép cơ hàm lại, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, lại bị Kane liếm đi. Âm thanh dính dấp mập mờ vang lên rõ ràng bên tai, Lyle hai mắt mờ mịt, chỉ hận không thể bịt chặt tai lại, không thể hiểu nổi tại sao chỉ là một nụ hôn lại có thể tình sắc đến mức độ này.

Kane hôn dần từ môi hắn ra đến sau tai, y cũng không cắn xuống mà chỉ là như có như không nhẹ nhàng liếm láp vành tai Lyle, không khí càng thêm ám muội mờ mịt.

“Bảo bối, mấy ngày nữa tôi muốn đi Lore một chuyến, được không?”

“Thì ra là thế.” Mê muội và ham muốn trong mắt Lyle lập tức biến mất, chỉ còn lại ý cười rét lạnh, “Tôi cứ nghĩ sao đột nhiên anh lại động dục, hóa ra là muốn dùng mỹ nam kế. Đừng cố nữa, tôi sẽ không để anh dễ dàng che mắt tôi đâu.”

Kane không nhận được sự đồng ý cũng không tỏ ra bất mãn, chỉ hôn hắn lần nữa, ghé sát vào tai Lyle, đè thấp thanh âm khàn khàn cười: “Tất cả đều nghe em.”