Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 94: Lyle, xin lỗi




Không quá nửa ngày, tin tức Kane quang minh chính đại trở về Omar toàn bộ những người cần biết đều đã biết.

Trong phòng khách, Brian vừa lau súng vừa giương mắt nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, đã chín giờ năm mươi.

Brian thuận miệng nói: “Tôi nghĩ Kane không đi đâu, bây giờ làm gì còn tâm trạng gì mà đánh đấm.”

Liv cười gằn: “Xưa nay chưa từng nghe nói đi đánh nhau còn phải xem tâm tình.”

Brian bĩu môi, vẫn giữ nguyên quan điểm, “Này, đợt vừa rồi Kane ở đâu thế?”

“Biết thế quái nào được!” Liv nghiến răng lẩm bẩm, “Cũng may còn có tí đầu óc, đến gần đây mới để lộ hành tung, nếu không chắc toàn thế giới ai cũng biết anh ta đi đâu rồi. Chắc là lần theo tung tích của Candice chứ gì.”

Một lúc sau, Brian lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện, “Sắp mười giờ rồi, chắc Kane không đi đâu.”

Liv đặt súng ngắm vào một cái túi lớn màu đen, đeo sau lưng, cắm súng lục vào bên hông, dứt khoát nói: “Không chờ nữa, chúng ta đi.”

Lúc cần làm chuyện lén lút đương nhiên không thể đi ra từ cửa chính. Trong vườn hoa có một lối đi nhỏ cho người làm vườn ra vào, Liv thường ra ngoài bằng lối này. Quanh cánh cổng nhỏ mọc đầy dây leo vấn vít, chỉ đủ cho một người đi qua. Một người một súng cùng qua đương nhiên không tải nổi, túi đựng súng ngắm mắc hết vào dây leo, dây leo lại còn có gai, dính chặt vào không giật ra được.

Liv trầm giọng thô tục chửi một câu: “Đệt!”

“Cần hỗ trợ không?”

Thành viên tổ đội mười phút trước được liệt vào danh sách không có tâm tình đánh nhau không hiểu sao lại xuất hiện rồi. Liv ngửa đầu nhìn Kane đứng trước mặt, “Có, làm ơn tránh ra một chút, đừng che mất ánh trăng ít ỏi để nhìn đường của tôi.”

Kane khom lưng tháo dây leo quấn trên bọc súng ra, thấp giọng nói: “Không cần cám ơn.”

Liv trợn mắt nhìn y, quay đầu lại gọi Brian: “Nhanh lên.”

Ra xe, Kane vừa định ngồi vào ghế lái, Liv đã chen lên đẩy ra, cười giả lả, “Chỗ này là của tôi.”

Kane cũng không muốn tranh giành, đối với chứng cuồng lái xe của Liv hoàn toàn không thể lý giải nổi, dứt khoát ngồi ra ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Brian nhích lại gần, nhìn dưới mắt Kane thâm xì một vòng, quanh cằm lỉa chỉa đầy râu, nhìn tiều tụy nhếch nhác vô cùng, hảo tâm vỗ vỗ vai y, “Đồng nghiệp, anh bao lâu rồi chưa ngủ?”

“Không sao, cho dù tôi ba ngày ba đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng.”

“Tôi không phải ý này…” Brian thực sự không biết giải thích thế nào, cầu viện nhìn Liv.

Liv nhíu mày nhìn qua gương chiếu hậu: “Không phải ý này thì là ý gì?”

Vai Brian đột nhiên đập vào lưng dựa ghế trên, vội vàng lắc đầu: “Không có gì, ý tôi chính là ý này.”

Liv thu đường nhìn lại, “Bên Cameron lấy được thông tin nhiệm vụ của lực lượng đặc biệt, hôm nay có hai cái, một ở khu Bắc, một ở khu Đông, chúng ta phụ trách giải quyết hai tên đặc công ở khu Đông.”

“Mục tiêu là ai?”

“Joe Tollan, người Tatoonie, một năm trước cha mẹ đều đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, năm nay mười hai tuổi, là thiên tài số học, chỉ số IQ cao hơn cả xe người gộp lại.Còn về nguyên nhân vì sao chính phủ Avana muốn giết nó… đặc công vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm đến cái thứ gọi là nguyên nhân này.”

“Có tin đồn danh sách đặc công chính phủ có khả năng sẽ bị tiết lộ ra ngoài, có thật không?”

“Thật, danh sách đang ở trong tay Cameron. Nhưng hắn chưa công khai, chắc vẫn đang tìm người mua.” Liv vỗ nhẹ vô lăng, tiếc rẻ nói, “Sớm biết thế đã đồng ý cá cược với Lyle rồi.”

Kane cũng không hỏi vụ cá cược kia là gì, khép hai mắt lại, dự định ổn định lại tinh thần một chút trước lúc hành động.

Liv qua gương chiếu hậu nhìn y vài lần, rốt cục không nhịn được hỏi: “Còn sống sao không quay về?”

Lúc Liv còn cho là Kane sẽ không trả lời, lại nghe y chậm rãi mở miệng: “Chờ Lyle tỉnh lại, tôi sẽ tự giải thích với cậu ấy.”

“Đệch, tôi đảm bảo, so với nghe anh giải thích, cậu ấy chỉ muốn bắn vỡ sọ anh.”

Liv vừa nói chuyện vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, đến gần một tiệm cà phê tên là “Bí ẩn Birkhoff”, cô ta giảm tốc độ cho xe từ từ dừng lại, “Bí ẩn Birkhoff là một câu đó toán học chưa tìm ra lời giải của thế kỷ trước. Năm mười tuổi Joe đã giải được thành công, để kỷ niệm thành tựu này, bố mẹ thằng bé đã đổi tên quán cà phê nhà mình thành ‘Bí ẩn Birkhoff’.”

Brian nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khoe khoang, IQ cao thì giỏi lắm à.”

Liv lấy ra ba cái tai nghe không dây, mỗi người cầm một cái nhét vào trong tai.

Kane nói: “Liv, cô lên tầng hai nhà đối diện tìm vị trí ngắm bắn, tôi và Brian đến chỗ Joe ở, thằng bé chắc ở tầng trên quán cà phê.”

Liv kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Kane giương mắt chỉ vào đống quần áo phơi ở ban công: “Trên kia phơi toàn quần áo trẻ con, có nhà nào mà chỉ có một đứa bé ở một mình.”

Liv mang theo bọc súng nhảy xuống xe, “Hi vọng năng lực trinh thám của anh phát huy công dụng, đừng để phải đến lượt tôi ra tay.”

Kane không lên tiếng, y có thể cảm giác được Liv có ác cảm với mình, cũng hiểu được nguyên nhân là gì. Chờ Liv đi ra, Kane ra hiệu cho Brian: “Cậu vào trong tiệm cà phê kiểm tra, tôi lên tầng hai, nếu có dị thường gì hoặc thấy kẻ nào khả nghi, lập tức liên lạc với tôi.”

Vì bên ngoài tiệm cà phê thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, không thể trực tiếp trèo lên ban công tầng trên, Kane chỉ có thể vào phía sau nhà đi cầu thang lên. Trên tầng có hai căn hộ, bên trái là của Joe Tollan.

“Liv, có thấy được tình huống trong phòng không?”

Liv đang ngồi trong phòng kho ở căn nhà đối diện, cầm ống nhòm quan sát. Trong căn hộ của Joe không kéo rèm cửa, Liv vừa chỉnh xong ống nhòm đã thấy một nữ đặc công đi tới bên cửa sổ, dùng nòng súng hất hất tấm rèm, “Có vẻ chúng ta chậm một bước rồi.”

Kane lập tức dùng súng bắn vỡ khóa cửa, “Brian, lên đây nhanh.”

Brian vừa chạy vừa thở hồng hộc: “Đến đây đến đây!”

Cửa vừa bị đạp ra đã có vô số đạn bắn tới. Một chọi hai kiểu này đương nhiên không làm khó được Kane, y dựa vào sát tường, căn cứ vào đường đạn để phán đoán vị trí của hai đặc công kia, căn đúng lúc số đạn trong súng của bọn họ sắp hết, nhanh chóng vọt vào trong nhà. Một đặc công vừa nổ súng vừa lùi dần ra ban công, nhưng vừa kéo rèm lên đã bị một phát súng từ nhà đối diện găm thẳng vào đầu.

Kane nhanh chóng giải quyết nốt tên còn lại.

Xử lý xong, y lập tức tìm Joe, vừa đi kiểm tra lần lượt từng phòng vừa nói: “Brian, không cần lên nữa, chú ý tình hình tầng dưới, Joe không có trong nhà.”

Trong phòng ngủ của Joe, Kane phát hiện ra một ngăn tủ ngầm, bên trong có hai bộ giấy tờ và rất nhiều tin tức có liên quan đến Jeffrey.

“Không cần tìm nữa, Joe Tollan đã trốn từ lâu rồi. Thằng nhóc đó là đặc công Tatoonie, mục tiêu của nó là Jeffrey.”

***

Về nhà, Kane cởi áo khoác, định đi đến phòng điều trị thì bị Liv vẫy vẫy lại.

Cô ta đang gọi điện thoại cho Cameron.

“Xem ra rất nhiều người muốn mạng tên hói kia.”

“Bày đặt thăm hỏi cái quái gì, tình hình của Lyle không đến lượt anh xía vào.”

“Phần của anh đương nhiên sẽ đưa đủ, yên tâm.”

Liv dập mạnh điện thoại xuống, nghiến răng nghiến lợi, “Toàn lũ hám tiền.”

Nói xong, cô ta vứt chiếc di động kia cho Kane, dứt khoát xoay người rời đi, “Đằng nào cũng về rồi, xử lý mấy vụ này đi. Đây là cơ hội tốt nhất để anh lấy công chuộc tội với Lyle đấy.”

***

Kane ngồi trong phòng làm việc của Lyle nói chuyện qua video với Ilves hơn hai tiếng, chủ yếu thảo luận một số phương diện trong vấn đề quan hệ xã hội. Ilves vốn còn định để y giải quyết thêm một số công tác ở Fluorita, nhưng Kane đã dứt khoát tắt máy luôn.

Y mệt mỏi xoa xoa chân mày, kéo rèm cửa sổ ra, phát hiện phía chân trời đã dần tảng sáng.

Sau khi tự mình thể nghiệm, Kane mới biết công việc của Lyle không hề nhẹ nhàng gì. Thường ngày ở trước mặt y, hắn vẫn luôn tùy hứng thích gì làm nấy, suốt ngày quanh quẩn nói mấy chuyện không đâu. Y chưa bao giờ biết hằng ngày Lyle lại phải đối mặt với quá nhiều thứ khô khan vô vị đầy rẫy toan tính vụ lợi tính toán thiệt hơn như thế. Chỉ vì hắn không than thở trước mặt y, y cũng vô tâm mà coi như không biết.

Kane tưởng tượng ra cảnh Lyle ngồi đây làm việc, thấy hắn cau mày tức giận ném đồ, thấy hắn dày vò đi qua đi lại, đè nén cố không bùng phát mà tiếp tục làm những việc mình không thích. Khi y còn ở đây, ra khỏi căn phòng này, Lyle còn có thể bỏ qua mệt mỏi trong công việc, ôm lấy y từ phía sau làm nũng. Sau khi y không còn, có lẽ hắn chẳng bao giờ rời khỏi đây, tự hành hạ bản thân, cả ngày chỉ cắm đầu vào công việc, cũng chẳng hề quay về phòng ngủ.

Kane giống như tự ngược, ở trong đầu vẽ lại tất cả những hình ảnh này, lồng ngực đau rát khó thở. Y đi tới bên cửa sổ, châm thuốc, hút mạnh một hơi rồi chậm rãi nhả khói ra, nhả ra cả những phiền muộn đau đớn ứ đọng trong lòng.

Y cho rằng mình làm tất cả là vì Lyle, nhưng cùng lúc đó, chính bản thân y lại là người làm tổn thương hắn nhiều nhất.

Khiến Lyle tưởng mình đã chết, khiến hắn phải đơn độc đối diện với tất cả, bất luận dùng lý do gì, y cũng không thể tự tha thứ cho chính mình.

Hút xong một điếu thuốc, Kane đi đến phòng điều trị. Lyle vẫn đang hôn mê, trên phổi cắm một cái ống dài màu vàng nhạt, cả người vùi sâu vào lớp ga giường trắng như tuyết, mái tóc đen như mực càng làm nổi bật lên làn da tái nhợt trong suốt.

Kane dùng bông dấp nước nhẹ nhàng thấm lên bờ môi khô nứt của hắn, khom lưng hôn nhẹ xuống. Y ngồi xổm cạnh giường, nắm tay Lyle, bọc tay hắn vào trong tay mình nhẹ nhàng vuốt ve, mãi đến khi bàn tay lạnh lẽo kia từ từ ấm lên.

“Lyle, xin lỗi.” Kane nhẹ giọng thì thầm, “Tôi tự cho là yêu em, thực ra lại luôn làm tổn thương em, phải không?”