Kane ngây ngẩn cả người. Đã gần một phút trôi qua nhưng y vẫn chỉ im lặng đứng đó, bất động như tượng.
Ava lo lặng gọi: “Kane?”
Kane không trả lời, đứng lên định đi. Ava vội vàng túm y lại, trong lòng có dự cảm không lành, “Cậu định đi đâu?”
Hai tay Kane siết chặt thành nắm đấm, âm thanh đè nén như sắp đến cực hạn chịu đựng, “Cô biết tôi muốn đi đâu mà.”
“Không được!” Ava vội vàng hạ giọng, cố gắng tiếp tục khuyên nhủ: “Bên cạnh Lyle có các bác sĩ giỏi nhất, sẽ không sao đâu. Cậu không phải bác sĩ, quay về cũng không giúp được gì. Hơn nữa toàn bộ Omar đều biết Kane Campbell đã chết, bây giờ trở lại, hành tung của cậu sẽ bại lộ, công sức thời gian qua đều coi như vứt không!”
Kane trầm mặc, mở miệng vẫn chỉ có hai chữ: “Buông ra.”
Ava nhìn quai hàm y bạnh chặt, tư thế như sắp bạo phát bất kỳ lúc nào, nghiêm túc nói: “Chúng ta vào Mắt ưng cùng một ngày, không ít người biết hai chúng ta quen biết nhau, bây giờ cậu nửa đường chạy mất, tôi ở đây có phải là lĩnh đủ không?”
Kane không nói gì, siết chặt nắm đấm, xương ngón tay trắng bệch.
“Kane, nếu Cassandra chính là Candice, đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận cô ta. Candice biết rõ chân tướng phía sau, tìm hiểu được mới có thể giúp Lyle giải quyết triệt để mọi chuyện. Kane, đây là mục đích cậu đến đây mà, phải không? Nếu không phải, việc gì cậu phải làm khổ cả bản thân cả Lyle mà giả chết đến đây? Một khi quay về Omar, sẽ không còn cơ hội này lần thứ hai nữa.”
Từng chữ Ava nói rõ ràng y đều có thể nghe hiểu, nhưng khi ghép lại dường như lại trở thành một thứ gì đó quá mơ hồ. Kane suy ngẫm rất lâu, mới thấp giọng hỏi: “Nếu không muốn để tôi quay lại Omar, tại sao còn nói cho tôi biết Lyle bị thương?”
“Nếu đứng trên lập trường người trung gian, tôi sẽ không nói.”
Vậy đứng trên lập trường gì, Ava lại quyết định nói ra?
Kane gỡ tay cô ta ra, đi ra ngoài.
“Kane…”
“Cám ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Bóng lưng cao lớn của y cứng ngắc di chuyển, dưới ánh trăng mờ nhạt càng toát lên vẻ cô độc. Ava nhìn bóng y biến mất trong màn đêm, khẽ thở dài. Ngay khi quyết định nói tin này cho Kane, bản thân cô cũng đã biết chắc y sẽ quay về Omar. Nhưng Ava vẫn nói ra, vì Kane làm tất cả những thứ này suy cho cùng cũng là vì Lyle, nếu như Lyle xảy ra chuyện gì, tất cả những việc bọn họ đang làm đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Ava bất đắc dĩ thở dài, “Đúng là càng lúc càng loạn rồi.”
***
Hơn nửa đêm, ngoài cổng pháo đài không có nhiều người, chỉ có hai thủ vệ. Lúc nhìn thấy Kane lừng lững đi ra, cả hai đều rất kinh ngạc, vừa lầm bầm chửi thề vừa ngăn y lại, máy móc hỏi: “Muộn thế này ra ngoài có việc gì?”
Kane rũ mắt nhìn cánh tay người nọ chắn trước ngực mình, cưỡng chế xung động trong lòng xuống, “Có việc, bỏ ra.”
Người kia không nhịn được vỗ mạnh một phát vào trước ngực y, lớn tiếng nói: “Mẹ nó, ai chẳng biết có việc, đang hỏi mày có việc gì cơ mà? Không hiểu tiếng người à?”
Tai Kane đã chẳng nghe được gì nữa, chỉ biết người trước mặt không ngừng mấp máy môi, hình như đang nói gì đó, trong đầu y chỉ có một duy nhất một âm thanh điên cuồng kêu gào, giết gã đi, gã dám cản đường mày, tất cả đều phải giết.
Lúc Kane tỉnh táo lại, hai thủ vệ đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết, tay y vẫn đang bóp chặt cổ một trong hai người nọ, khí quản phát ra tiếng kêu răng rắc.
Kane nhắm mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, buông tay, đẩy cánh cổng nhỏ hẹp, lao ra ngoài.
Đã rất nhiều năm y không mất khống chế như thế, cảm giác này khiến Kane nhớ tới quãng thời gian huấn luyện kháng thuốc năm lúc vẫn còn làm đặc công. Khi đó phải chịu tiêm đủ thứ thuốc, cơ thể bị dày vò quá mức, sát tính nổi lên, chỉ muốn hủy diệt tất cả xung quanh. Mà hiện tại, chẳng phải tiêm bất cứ một loại thuốc nào, nhưng nỗi dày vò trong lòng còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần năm đó.
***
Sau khi tiến hành phẫu thuật, Lyle chỉ ở lại bệnh viện Omar nửa ngày rồi lập tức được chuyển về nhà. Để đảm bảo có thể theo dõi sát sao tình hình chuyển biến, Vincent để hắn nằm ở giường bệnh trong phòng y tế mà lúc trước Lyle chuẩn bị cho anh ta. Toàn bộ thiết bị y tế cao cấp tân tiến nhất hoạt động hết công suất 24/24 không ngừng nghỉ, duy trì sự sống cho hắn.
Liv rất lo lắng cho tình trạng của Lyle, nhưng cũng sợ phải đi vào căn phòng điều trị lặng ngắt chỉ có tiếng máy móc kia, nhìn Lyle bất động nằm đó, cô thật sự không biết nên làm gì, nên yên lặng ngồi đó hay nói chuyện với Lyle đang vẫn bất tỉnh. Thấy Vincent từ phòng điều trị đi ra, Liv lập tức túm lấy anh ta hỏi: “Lyle thế nào?”
“Nếu không phải vì… cậu ấy đã sớm chết rồi.” Vẻ mặt Vincent hết sức phức tạp.
Đối với phần bị anh ta lược bớt, Liv hoàn toàn không hỏi thêm, có lẽ là không quan tâm, cũng có lẽ thể căn bản là không để ý, chỉ hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Cơ thể cậu ấy đang dần hồi phục, chỉ là tốc độ rất chậm. Nhưng thế cũng đã là may mắn lắm rồi, người bình thường gặp phải tình huống thế này, không chết sớm cũng chết muộn.” Vincent suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn nói, “Trong cơ thể cậu ấy giống như tồn tại một loại cơ chế tự bảo vệ nào đó. Nếu một bộ phận bị tổn thương, cơ chế tự bảo vệ sẽ tập trung năng lực tái tạo tế bào của toàn bộ cơ thể về bộ phận đó, những bộ phận khác thì rơi vào trạng thái ngủ đông tạm thời.”
Mặc dù Vincent đã cố gắng vận dụng hết vốn từ vựng của bản thân, Liv vẫn ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, vặn vẹo mãi không hiểu được, đau đầu phất tay: “Bớt mấy câu thừa đi, tóm lại rốt cuộc cậu ấy có tỉnh lại được nữa không?”
Vincent dừng một chút, do dự nói: “Tôi… Tôi cũng không biết.”
Liv phát điên chửi ầm lên: “Vậy cậu nói một đống ban nãy làm chó gì!”
Vincent muốn giải thích, thực ra xác suất là 50%, chỉ là anh ta không dám chắc mà thôi…
“Tôi đi trước, có vấn đề gì thì gọi tôi.”
Vincent kinh ngạc chỉ cửa phòng điều trị, “Cô không vào xem cậu ấy sao?”
Liv không quay đầu lại đi thẳng, vừa đi vừa nói: “Nằm im ở đấy như người chết, có gì hay mà xem.”
***
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Vincent cũng chẳng quan tâm lắm, hai hôm nay ngày nào cũng có hàng đống người đến hoặc thăm hỏi hoặc đòi phỏng vấn, nhiều vô số kể. Sau khi được Liv dặn dò, anh ta không cho ai vào hết, thậm chí còn bố trí một đội vệ sĩ chỉ chuyên đứng ngoài cửa đuổi người, mới thôi không còn ai dám đến nữa.
Sao hôm nay lại có người đến? Chẳng lẽ đám vệ sĩ ngoài cửa trốn việc? Trong đầu Vincent vụt qua suy nghĩ này, rồi nhanh chóng vứt sang một bên.
Anh ta đang định đến nhà bếp lấy ít đồ ăn, thì đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên ngoài phía cửa chính. Vincent vội vàng dừng lại, theo bản năng định gọi Liv và Brian, nhưng vừa nhìn thấy mặt người xông vào, cả người anh ta đột nhiên cứng ngắc lại, miệng há hốc, cổ họng lại y như bị bóp chặt, không phát ra nổi một chữ, mặt cắt không còn giọt máu.
Kane trực tiếp dùng súng bắn vỡ khóa cửa xông vào, trên người tràn ngập sát khí, gương mặt sắc lạnh như tu la địa ngục, hoàn toàn không giống với Kane thường ngày.
“Lyle đâu?”
Vincent bị dọa cho phát hãi: “Anh anh anh anh anh anh anh chết rồi cơ mà?!”
“Tôi hỏi lần nữa, Lyle đâu?”
“Anh anh anh anh anh anh anh rốt cuộc là người hay ma?!”
Kane bước nhanh về phía Vincent, xách cổ anh ta lên như xách một con gà, gằn từng chữ: “Tôi hỏi cậu, Lyle ở đâu?!”
Sau lưng Vincent ướt đẫm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nói: “Tôi tôi tôi tôi tôi dẫn anh đi.”
Nghe được tiếng súng, Liv và Brian nhanh chóng chạy ra, vừa lúc thấy được biểu hiện vô cùng “đặc sắc” của Vincent. Liv khinh thường bĩu môi: “Đàn ông đúng là toàn lũ vô dụng.”
Brian không phục trừng mắt nhìn cô ta.
Liv trừng lại: “Nhìn gì? Không đúng à?”
Brian hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc Kane đi ngang qua chỗ bọn họ, y rõ ràng nghe được Liv cười gằn, cố tình khiêu khích nói lớn, “Tôi thật muốn đấm vỡ mặt anh.”
Kane không đáp, đôi mắt xám tro u ám không hề có lấy một chút ánh sáng, tiếng bước chân từng bước từng bước nặng nề nện xuống hành lang như đánh mạnh vào lòng.
Đến ngoài phòng điều trị, Vincent đẩy cửa ra, “Anh vào đi, Lyle ở bên trong.”
Kane đứng từ cửa đã có thể nhìn thấy Lyle đang nằm trên giường bệnh. Y quay người đóng cửa lại, chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt bàn tay phải đang đặt bên giường của hắn, ánh mắt chậm rãi lướt dọc theo khuôn mặt tái nhợt của Lyle.
Kane đem tay hắn đặt bên môi khẽ hôn xuống, lớp râu mỏng dưới cằm nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay mềm mại của Lyle, giọng nói trầm đục khàn đặc như thể đã rất lâu chưa hề nói chuyện, “Bảo bối, tôi về rồi.”
Lúc quyết định giả chết để đến Lore, y cũng từng nghĩ đến tình cảnh lúc gặp lại sẽ thế nào. Lyle có thể sẽ nổi giận, thậm chí sẽ đòi chia tay, tất cả mọi khả năng Kane đều đã tính đến, thậm chỉ chuẩn bị biên pháp ứng đối, chỉ có duy nhất tình huống này, y chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Y thà rằng Lyle tức giận nổ súng bắn chết mình, cũng không muốn nhìn thấy hắn bất động nằm đây.
Mấy người bọn Ace, Liv hay gọi Lyle là mỹ nhân, không sai, chuyện này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Kane đã biết rõ. Khi đó tóc Lyle màu đỏ, tính tình vừa hung hăng, ngang ngược lại vừa tùy hứng đến chẳng ra sao, đối với chuyện gì cũng dửng dưng như không, không biết sợ là gì lúc nào cũng thích trêu đùa y.
Kane không ngừng hôn lòng bàn tay hắn, nói như van xin: “Bảo bối, em tỉnh lại đi, được không. Tôi còn rất nhiều chuyện chưa nói cho em biết, em nhất định sẽ muốn nghe.” Lớp râu lún phún trên mặt y cọ vào lòng bàn tay Lyle, “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi bắt em nhuộm lại tóc, thật ra mái tóc đỏ của em rất đẹp, đẹp đến chói mắt, đẹp đến mức khiến tôi sợ hãi, sợ bản thân sẽ hãm sâu vào không thoát ra được…”
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, Liv đi vào. Kane không hề nhúc nhích, giống như thế giới xung quanh chẳng liên quan gì đến y, vẫn tiếp tục nhỏ giọng tâm tình.
Nhìn Lyle vẫn bất động nằm đó, Liv nhịn không được ác ý châm biếm, “Về rồi thì sao, về rồi nhưng chẳng làm được gì cả.”
Kane không ngẩng lên, chỉ chuyên chú ngắm nhìn gương mặt Lyle.
“Lúc cần thì không về, bây giờ ngồi đây nói cho ai nghe.”
Lưng y cứng lại, nỗi thống khổ cắn rứt ân hận tích tụ, tơ máu trong con ngươi đỏ quạch như như lớp mực nước chan chứa, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra khỏi hốc mắt.
Cổ họng một tiếng cũng không phát ra được.
Liv đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng chỉ bỏ lại một câu: “Nếu đã quay lại, vậy làm chút việc coi như chuộc tội với cậu ấy đi. Đêm nay mười giờ sẽ hành động, nếu muốn tham gia thì nhớ đến phòng khách đúng giờ.”