1 – Đừng bao giờ xem nhẹ người yêu em
Là người tinh hệ Alpha, trình độ gen quyết định tiềm năng thể chất của Lyle lớn hơn rất nhiều so với người Beta. Nếu khi còn bé được dạy dỗ bài bản, bây giờ hắn hoàn toàn có thể có được thể năng không thua gì Kane. Để thực hiện mục tiêu cao cả một ngày nào đó có thể đè ngược lại y, Lyle quyết định nhờ Moro giúp mình sắp xếp một kế hoạch huấn luyện toàn diện.
Trong phòng huấn luyện giả lập, Lyle dựa theo kế hoạch đã lập, lần lượt huấn luyện nâng cao thể năng, từ quyền anh, nhu thuật, tốc độ, sức bật, xạ kích vân vân, tất cả đều nằm trong hạng mục huấn luyện. Căn cứ theo phân tích của trí tuệ nhân tạo, thời gian huấn luyện của mỗi hạng mục đều được tính toán chính xác đến từng giây, bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sẽ đạt được hiệu quả cao nhất.
Hiệu quả thế mà có thật. Lúc mới đầu, Lyle đánh với thủ hạ của Moro chỉ cố được khoảng 3 phút là tạch, mà bây giờ đánh qua đánh lại cũng phải được mấy trăm lượt ra đòn.
Kane không phải không biết Lyle làm gì, nhưng cũng lười quản hắn, mãi đến tận khi kế hoạch huấn luyện của Lyle ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của y.
Mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, Lyle đều mệt như chó, tắm qua loa một cái xong là cắm đầu ngủ như chết, cũng chẳng quấn lấy Kane đòi đè nhau. Mà Kane là một người đàn ông có nhu cầu tâm sinh lý rất bình thường, lúc bôn ba chạy loạn thì không nói, bây giờ cuộc sống vui vẻ yên bình, người yêu nhỏ nằm bên gối, y cảm thấy hoàn toàn không cần phải tự ngược đãi bản thân, loại chuyện như lăn giường này nọ y sảng khoái Lyle cũng thoải mái, cuộc đời mà không sinh hoạt đầy đủ thì còn đâu là nhân sinh tươi đẹp.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kinh khủng nhất. Một buổi tối nọ, Kane từ phía sau chăm chỉ cày cấy, lúc y đang hăng say ra ra vào vào nhất, lại thấy Lyle bất động nửa ngày cũng không nhúc nhích. Y vừa nâng hắn dậy muốn hôn một cái, kết quả lại phát hiện hai mắt Lyle đang nhắm nghiền, đôi môi đỏ thắm chép chép chép, ngủ đến không biết trời đất gì!
Nhiệt tình trong lòng Kane bị giội cho một xô nước đá, lửa giận xông lên đỉnh đầu. Y thô bạo nắm lấy mái tóc đen mềm mại của Lyle, ép hắn quay đầu lại, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn này độc đoán cố chấp, giống như muốn cắn nát môi Lyle, dồn dập thô bạo đến đáng sợ.
Lyle đang ngủ thì không thở được, mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là con ngươi xám tro âm trầm của Kane phóng to khủng bố. Hắn liều mạng giãy dụa mãi mới tranh thủ hít thở được chút không khí bên ngoài.
“Sweetheart, anh định… mưu sát tôi đấy à?” Lyle thở không ra hơi, khó chịu oán giận.
Kane không nói một lời, một tay đè gáy Lyle lại thô bạo gặm cắn môi hắn, tay còn lại chậm rãi trượt vào trong chăn. Lyle thoải mái hưởng thụ, đôi mắt xanh thẳm nheo lại như con mèo nhỏ lười biếng, mà con mèo này rất dễ xù lông, nguyên nhân chủ yếu là vì cái tay trong chăn kia.
Từ thiên đường bỗng nhiên rơi xuống địa ngục cảm giác chỉ đến thế này là cùng, Lyle tức giận nghiến răng muốn cắn đầu lưỡi đang quấy phá trong khoang miệng mình. Kane nhanh chóng bóp cằm hắn ngăn chặn ý đồ này, liếm khắp cả khoang miệng hắn không bỏ sót một góc nào, ngay cả hàm răng cứng rắn dường như cũng đã biến thành điểm mẫn cảm. Lyle bị liếm đến run lẩy bẩy, đến cả mình là ai cũng quên luôn.
“Bảo bối, có cảm giác không?” Kane âm thanh nhẹ bẫng như tiếng gió, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Lyle rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, nhưng lại bị y dụ dỗ làm bậy, do dự nửa ngày, bản năng rốt cuộc vượt lên đè chết lý trí, “Có… Có cảm giác.”
“Vậy bám cho chắc vào.” Kane thấp giọng nói.
Lyle bị khoái cảm làm cho đầu óc rối tinh rối mù, tốn rất nhiều nơron thần kinh mới hiểu được ý của y. Lúc bị Kane nhấc bổng lên, hắn mới giật mình theo bản năng ôm chặt lấy cổ y, tránh khỏi một màn tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Hắn mơ hồ hỏi, “Sweetheart, anh muốn làm gì?”
Kane vừa đi vừa cười, “Làm em.”
Nơi bọn họ đang ở là một thành phố nổi trên một tinh cầu ở Alpha. Bên ngoài phòng ngủ của Lyle và Kane có một cái ban công lớn rộng đến 21, 22 mét vuông được bao bọc bơi một dải lan can bằng pha lê trong suốt cao hơn 1 mét. Đứng trên ban công có thể trực tiếp cảm nhận được gió biển phả vào mặt, nghe được tiếng sóng biển xô vào nhau.
Cả người Lyle không một mảnh vải, mông bị gió thổi đến lạnh ngắt, một chân đặt dưới mặt đất, mười ngón tay bám chặt lan can pha lê, bầu trời đêm đen thẳm tràn vào trong mắt.
Kane cắn vành tai hắn, từ tốn hỏi: “Bảo bối, còn muốn ngủ sao?”
Hai chân Lyle run đến đứng không nổi, một bên đùi bị kéo lên mỏi vô cùng. Nhưng những thứ này vẫn chưa phải là nguyên nhân phá hoại cảm quan nhất, hắn thở hổn hển, khó khăn nói: “Kane, con mẹ nó anh làm cái gì thì làm nhanh lên…”
Kane đương nhiên sẽ không theo ý Lyle, dằn vặt đến đến đi đi vẫn chưa xong việc, một buổi tối thay đổi không biết bao nhiêu tư thế, mãi đến tận khi hửng sáng mới bế hắn về phòng ngủ.
Lyle đầu vừa chạm gối đã ngủ luôn, trong lúc ngủ thỉnh thoảng còn lầm bầm nói mớ rủa Kane sớm liệt dương.
Kane sau bao ngày khổ sở cuối cùng cũng ăn được một bữa no nê, phá lệ không tính toán với hắn một lần, chỉ cười cười ghé vào bên tai Lyle nhỏ giọng nói: “Đừng bao giờ xem nhẹ người yêu em.”
2 – Chết ngắc
Lyle rắp tâm phản công cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Kane chuyện gì cũng có thể chiều theo hắn, chỉ riêng chuyện này, mặc dù y không thể hiện thái độ kiên quyết phản đối, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chỉ một câu “Đánh thắng được thì cho đè” vốn cũng chẳng khác mấy so với phản đối.
Thực ra Lyle không phải là vì không muốn nằm dưới nên mới cố chấp với vấn đề này. Hắn cũng rất thích làm với Kane, thích nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn thở dốc của y, thích nhìn y cả người ướt đẫm mồ hôi đè trên người mình, nhưng mà —— cuộc đời nhàm chán quá mà, thỉnh thoảng cũng phải cho đổi chỗ để trải nghiệm cảm giác mới chứ.
…
Liv mới sáng sớm đã bị người đánh thức, cả người ngùn ngụt oán khí, chỉ thiếu nước viết luôn lên mặt “Chị đây không hoan nghênh thằng nào phá hoại giấc ngủ của chị biến ngay đi!”. Liv mặc một cái áo may ô màu đen, dấu hôn trải đầy trên vai, cổ và xương quai xanh lộ rõ mồn một. Cô ta không nói lời nào cũng không cho Lyle vào nhà, cánh tay đè trên khung cửa, chờ Lyle mở miệng trước.
“Không mời tôi vào à?”
“Bây giờ tôi không ăn lương của cậu nữa rồi.” Liv bức xúc.
“Tôi nghĩ chúng ta cũng coi như là bạn bè chứ.”
Liv khinh thường nói: “Ít tưởng bở thôi em giai.”
Lyle hít sâu một hơi, cố dằn lòng phải nhịn xuống nhịn xuống, mình đến đây là để nhờ vả, có gì tính sổ sau, bây giờ nhất định phải nhịn. Hắn nặn ra một nụ cười: “Có trả tiền.”
Liv suy nghĩ ba giây, dứt khoát dịch sang bên cạnh nhường đường.
Vào trong, Lyle đi thẳng tới phòng khách ngồi xuống. Liv vào bếp rót một cốc sữa, sau đó mới đi tới ngồi xuống, vừa uống sữa vừa hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Nghe nói cô rất am hiểu điều giáo?”
Tầm mắt Liv lạnh nhạt quét một vòng từ đầu đến chân Lyle, cuối cùng dừng lại ở hạ thân hắn, tiếc nuối lắc đầu, “Rất xin lỗi, mỹ nhân, tôi không có hứng thú với cậu, Sweetheart nhà cậu mới hợp khẩu vị của tôi.”
Lyle nhướn mày, cay độc nói: “Cho dù toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại mình cô và Kane, Kane thà tự thiến cũng sẽ không bao giờ dính vào thành phần khủng bố như cô.”
“Anh ta thủ thân như ngọc thế à?”
“Không, là trừ Brian ra, trên thế giới này không ai có khẩu vị nặng như thế.”
Liv cũng không tức giận, dù sao dưới góc nhìn tự sướng của cô ta, toàn bộ phụ nữ trong vũ trụ gộp lại cũng không thể sánh được với mình, “Cậu đến tìm tôi chỉ để hỏi cái này?”
Lyle cẩn thận suy nghĩ một chút, cân nhắc xoa cằm: “Cô rất chuyên nghiệp trong mấy khoản trói người mà đúng không? Thêm thuốc mê dây thừng này nọ, không gây hại đến cơ thể là được, cô nói xem nếu tôi định trói Kane lại thì xác suất có bao nhiêu phần trăm thành công?”