Lore là một tinh cầu nhỏ bé lạc hậu. Do vị trí địa lý đặc thù, nằm giữa Tatoonie và một tinh cầu mậu dịch khác, hàng ngàn, hàng vạn người Lore qua bao nhiêu thế hệ đều đổ xô đi làm một nghề, đến độ cuối cùng còn thành nghề truyền thống của cả tinh cầu —— cướp.
Bọn họ cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy đi đánh cướp phi hành khí mậu dịch bay qua một lần, thế là đủ ăn cả tháng. Do môi trường tự nhiên khắc nghiệt và địa hình không thuận lợi, nơi này khó có thể khai khẩn cày ruộng, ngược lại tài nguyên biển vô cùng phong phú, ven biển có rất nhiều thôn xóm ngư dân.
Lore ở một khía cạnh nào đó khá giống với Naler, đều nằm ngoài sự kiểm soát của Chính phủ. Ở các tinh cầu mà thế lực lớn bị cắt cứ phân quyền, người bình thường muốn sinh tồn được nhất định phải có chỗ chống lưng, đổi lại bọn họ phải chịu một mức “phí bảo hộ” nhất định. Lore rất ít dân nhập cư, chủ yếu là người bản địa.
Mấy nghìn tên cướp tự thành một thế lực, chiếm cứ phía đông Lore, số lượng ngư dân phụ thuộc vào bọn họ đến gần mấy chục nghìn người, là thế lực có tiếng nói nhất ở đây.
Kane bước từ trong thuyền đánh cá ra, chân mày sắp nhíu lại thành một đường, mặc dù đã đến đây được một ngày, y vẫn không thể thích nghi nổi với mùi cá ở khắp mọi nơi.
Cùng lúc đó, một chiếc thuyền đánh cá khác chậm rãi cập bờ.
“Ăn mặc nghiêm túc thế.” Ava nhảy từ trên thuyền đánh cá trên xuống, làn da trắng bóng bắt mắt, bộ ngực căng tràn đẫy đà. Vì nhập gia tùy tục, cô ta mặc trang phục giống như phụ nữ địa phương, áo bên trên theo phong cách thiếu vải, quần bên dưới lại dài đến tận mắt cá chân.
Kane mặc áo sơ mi quần dài, như vật thể lạ xuất hiện giữa dân bản địa.
Y nhún vai, phá lệ nói đùa một câu: “Đi cạnh cô thì không ai để ý tôi mặc cái gì đâu.”
Ava yên lặng nhìn y một lúc, đột nhiên lắc đầu thở dài, “Kane, nếu để Lyle biết cậu còn sống mà giấu cậu ấy, nhất định sẽ cho cậu chết thêm lần nữa.”
Nụ cười trên mặt Kane biến mất, “Hiện tại không để Lyle biết mới là tốt nhất. Lực lượng đặc biệt theo dõi cậu ấy sát sao, không thể rời khỏi Omar. Giờ không ai biết tôi còn sống, sẽ không có ai chạy đến Lore, đây là thời cơ tốt nhất để tìm Candice. Biết rõ mọi chuyện mới có thể giúp Lyle được, cứ chạy trốn mãi cũng không phải cách lâu dài.”
“Từ góc độ của người trung gian, tôi có thể đồng tình với cách làm của cậu. Nhưng từ góc độ một người phụ nữ, tôi kiến nghị cậu không nên làm vậy. Nếu tôi là Lyle, tôi sẽ không tha thứ cho hành động này đâu. Mà tính cậu ấy ác liệt đến mức nào thì cậu phải hiểu hơn tôi chứ, đừng tự chặt đứt cơ hội cuối cùng của mình.” Ava dừng một chút, nhìn nửa bên mặt trầm tĩnh của y, chần chừ mãi cuối cùng vẫn nói ra, “Cậu biết không, Lyle tưởng xác Ignac là cậu, cái xác đó bật bao nhiêu móng tay, cậu ấy cũng rút sống từng đấy móng trên tay mình…”
Kane nghiêng mặt đi, day day trán, nhíu mày: “Đừng nói nữa, đừng khiến tôi dao động về quyết định của mình. Chính cô cũng biết làm thế này mới là tốt nhất cho cậu ấy.”
Ava thở dài: “Đừng quên Lyle còn chưa bước sang tuổi mười chín. Kane, cậu quá tàn nhẫn!”
“Chờ tất cả kết thúc, cậu ấy muốn xử lý tôi thế nào cũng được… nếu như tôi còn sống.”
Ava cười gằn, “Hi vọng đến lúc đó Lyle còn đủ bao dung để chấp nhận cậu.”
***
Kết hợp với thông tin Ignac cung cấp, Ava tra ra được mười một năm trước Candice đi đến phía đông Lore. Nhưng toàn bộ tin tức chỉ vẻn vẹn có vậy, Candice bây giờ còn ở đó hay không, thậm chí liệu người phụ nữ đó còn dùng cái tên Candice này hay không, không một ai biết.
Kane thay áo sơ mi và quần âu ra, mặc trang phục của dân địa phương, lồng ngực trần trụi lộ ra bên ngoài, khí chất trầm ổn nội liễm hoàn toàn không phù hợp với thứ quần áo dân dã trên người. Ava thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn y, cười đến vô cùng dâm tà.
Kane bất đắc dĩ: “Cô bớt cái vẻ mặt đấy lại đi, chẳng khác gì Lyle…” Nói được nửa câu, y lập tức ngậm chặt miệng. Nếu muốn tỉnh táo để tiếp tục, nhắc đến Lyle gần như là thứ kiêng kỵ vào lúc này.
“Nếu như Lyle đá cậu, nhớ đến tìm tôi đấy.” Ava cợt nhả tranh thủ bóp bóp vài cái lên cơ bắp trên cánh tay Kane, quay người xốc rèm che lên, đi vào trong.
Nơi bọn họ đến là một sòng bạc. Sòng bạc ở Lore không giống với sòng bạc ở bất cứ nơi nào, vô cùng thô bạo và nguyên thủy. Một đám đàn ông vai u thịt bắp râu ria xồm xoàm cao to đen hôi vây quanh một chiếc bàn gỗ đơn sơ bẩn thỉu, hưng phấn gào thét, nước bọt văng tung toé. Mùi bia, mùi thuốc, mùi mồ hôi đàn ông, thậm chí cả mùi hôi chân trộn lẫn vào nhau, chua loét xộc vào khoang mũi. Kane đảo mắt nhìn một vòng, đại đa số bọn họ trên gáy đều có hình xăm diều hâu.
Ava vừa vào đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông, Kane đi bên cạnh thấp giọng hỏi: “Bị thị gian tập thể cảm giác thế nào? Tôi nhớ trước đây cô bảo rất hưởng thụ thì phải.”
Khóe miệng Ava giật một cái, “Phải, đúng là rất hưởng thụ.”
Kane đi đến chỗ vị quản lý thấp bé, hạ giọng: “Chúng tôi có chút việc muốn tìm Kình Sa, có thể báo với ông ấy chứ?”
Kình Sa là bí danh của vị trung gian tình báo lớn nhất Lore, xem như là đồng nghiệp với Ava. Có điều Ava ngoài làm trung gian còn làm cả môi giới, còn Kình Sa chỉ buôn bán tin tức tình báo.
Quản lý hơi do dự, khó xử nhìn Kane. Kane lập tức móc ra hai tờ tiền mệnh giá cao nhét vào tay gã, mỉm cười: “Có thể chứ?”
Quản lý lén lút nhìn quanh, xác định không bị ông chủ nhìn thấy mới nhếch miệng cười cười: “Kình Sa lão đầu là bạn bè với ông chủ chúng tôi. Ông chủ chúng tôi rất nhiệt tình hiếu khách, để tôi đi nói một tiếng, nhờ ông ấy giúp hai người.”
Kane rút thêm hai tờ nữa nhét vào tay gã, mỉm cười: “Ngày mai chúng tôi muốn nhìn thấy Kình Sa.”
***
Ông chủ sòng bạc Leandel Solo tiếp đãi bọn họ rất nhiệt tình, cam đoan rằng ngày mai bọn họ nhất định sẽ được gặp Kình Sa. Từ đầu đến cuối đều là Kane nói chuyện cùng ông ta, nhưng nói mười câu thì chỉ có một câu Leandel nhìn y, hai câu ông ta nhìn mặt Ava, bảy câu còn lại thì nhìn ngực cô. Kane thật sự không biết phải nói gì với loại người này, nếu không phải đang có việc cần đối phương hỗ trợ, y thật sự muốn đánh cho ông ta đến mẹ cũng không nhận ra.
Leandel dẫn bọn họ đến khách sạn của sòng bạc. Ông ta định đặt cho hai người bọn họ hai phòng, Kane lại che trước người Ava, nói chỉ cần một phòng.
Chờ tất cả dàn xếp xong xuôi, sắc trời đã tối đen. Kane không quen mặc quần áo của dân địa phương ngư, cởi trần mặc quần âu đứng bên cửa sổ hút thuốc. Ban đêm ở Lore rất yên tĩnh, không giống ở Omar hay Pura đường phố ban đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, nơi này chỉ có tiếng sóng biển.
Thuốc lá do ngư dân ở đây tự chế cay xè, ẩm ướt, điếu thuốc rất ngắn, hút chưa được vài hơi đã hết. Y hút một hơi, vứt đầu lọc đi, thất thần nhìn màn đêm đen đặc.
Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn từ phía sau vòng qua hông, Kane giật mình quay người lại, thấy Ava đang mặc váy ngủ dựa vào người mình, ánh mắt quyến rũ đầy mờ ám.
Y không nhúc nhích, nhíu mày nhìn hành vi chỉ có thể dùng từ hoang đường để hình dung của Ava: “Cô đang làm gì thế?”
“Cậu bảo Leandel hai chúng ta chỉ cần một phòng, cậu nói xem là đang làm gì?”
“Chị gái, Leandel không phải loại tốt đẹp gì, ánh mắt ban nãy của ông ta cũng chẳng tử tế. Nể tình cô đã giúp Lyle không ít việc, tôi mới tìm cách giúp cô. Đang ở trên địa bàn của người ta, nếu bị xếp cho ở hai phòng cách tương đối xa, nếu có vấn đề tôi chạy đến cũng không kịp nhặt xác cô về.”
Ava thất vọng vòng tay phải lên ngực y chọc chọc: “Không cân nhắc tiếp tục được à? Kỹ thuật của tôi rất tốt đấy.”
Kane gỡ tay cô ta, quay người đi ra: “Chúng ta vốn dĩ không hề bắt đầu, không thể gọi là tiếp tục.”
Ava đi theo phía sau: “Chỉ là tình một đêm thôi mà, có qua có lại, xong thì hết, đừng nói với tôi trước đây cậu chưa từng.”
Kane ngồi ở mép giường, ngậm một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi: “Trước đây có, nhưng là từ lúc còn làm đặc công. Sau khi gặp Lyle, tôi không lên nổi với người khác.”
Y tùy tiện ngồi xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc, trên làn da màu đồng đầy rẫy vết sẹo, đường cong cơ bắp rắn chắc như sắt thép. Chiếc quần âu ôm lấy đôi chân dài, che lấp đi cảnh tượng bên dưới. Một chân y gập lại, một chân duỗi thẳng, tư thái tùy ý, hoàn toàn không biết bản thân có bao nhiêu sức hấp dẫn với người phụ nữ còn lại trong phòng.
Ava quỳ gối ngồi trước người Kane, rướn người lên ngẩng đầu cố gắng hôn y. Kane ngả đầu lùi về sau, nhướn mày, “Tôi nghĩ tôi đã thể hiện thái độ rất rõ ràng.”
“Cậu không nói, tôi không nói, Lyle sẽ không biết.”
“Cậu ấy biết hay không không liên quan, là tôi không muốn.”
“Cứ coi như là đang mộng xuân đi, đến sáng quên hết là được.”
Đôi mắt màu khói của Kane nheo lại, sâu không thấy đáy, tầm mắt yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt quyến rũ của Ava. Đột nhiên y nghiêng người về phía trước, Ava còn tưởng y định hôn mình, ai ngờ Kane nghiêng người chống tay đứng dậy, dập thuốc, đi ra cửa, “Tôi ra ngoài canh chừng, ngủ trước đi.”
Y đi một lúc lâu rồi, Ava mới ngớ người ra, phát điên đá đá chân giường, “Đệch, giả vờ trung liệt cái quái gì, đàn ông đúng là toàn lũ lập dị dối trá!”
***
Kane cũng không đi xa, chỉ quanh quẩn ngoài hành lang. Dù sao đang ở Lore, phải đề cao cảnh giác, trước khi tìm thấy Candice không được phép lơ là.
Y dựa lưng vào cửa phòng hút thuốc, không biết đã hết bao nhiêu điếu, khói thuốc cay độc lượn lờ vây quanh, bao trùm lấy tầm mắt. Kane nhắm mắt lại, tưởng tượng xem lúc này Lyle đang làm gì, lại nhớ đến câu nói ban ngày của Ava. Ava nói y quá tàn nhẫn với Lyle, không sai, bất kể là lừa hắn chuyện y còn sống, hay là không ngăn cản để hắn bước lên con đường này, đều là y quá tàn nhẫn.
Y đã quên mất người mình yêu mới chỉ mười tám tuổi.
Phá đi, rồi dựng lại. Hy vọng lần “chết đi” này của y có thể mang đến cuộc sống mới cho Lyle, hy vọng có thể đem tất cả nguy hiểm đẩy xa ra khỏi cuộc sống của hắn.
Hút hết nửa bao thuốc, Kane mới đẩy cửa quay vào phòng.
Ava vẫn chưa ngủ, nhìn thấy y đi vào, hình tượng nữ thần quyến rũ gì vứt sạch, chua ngoa mỉa mai, “Chị Campbell trung trinh liệt nữ thủ thân như ngọc, cuối cùng chị cũng chịu về rồi à.”
Kane dựa lưng vào cửa, “Tỉnh táo lại chưa?”
Ava bĩu môi lười biếng ngắm nghía móng tay, không trả lời.
Kane nói tiếp: “Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta đang là bạn bè…”
Ava bực bội ngắt lời: “Đừng tưởng bở, chị đây cũng chẳng thích gì cậu, chẳng qua muốn mượn thứ bên dưới dùng vài tiếng thôi. Có người khác thì tôi cũng chẳng phải mời đến cậu, người ta còn biết thức thời hơn.”
Kane không nhịn được cười: “Vậy thì thật xin lỗi, phải khiến cô thất vọng rồi.”
“Ngài Campbell thủ thân như ngọc, mời ngài lên giường đi ngủ cho sớm.” Ava lật người, nhường lại nửa bên giường, “Ngày mai đi gặp Kình Sa, phải chuẩn bị đủ tinh thần và thể lực cho tốt. Nếu ở Naler hay Omar, tôi còn có mạng lưới tình báo, nhưng ở Lore thì khác, không dễ ăn đâu. Có người nói Kình Sa là cao thủ, thân thủ không kém gì thanh niên, ngày mai xem ra cậu phải lên sàn chính rồi. Nhất định phải thuyết phục được ông ta giúp đỡ nhanh chóng tìm được Candice, đồng thời phải đảm bảo ông ta không hé răng về chuyện này.”