Cho dù Melinda thật sự tha cho Candice, nếu không có người hỗ trợ, Candice vẫn sẽ không thoát khỏi số phận bị ám sát. Candice còn sống, chứng tỏ ngoại trừ Melinda, còn có người khác âm thầm giúp đỡ cô ta chạy trốn.
Trước khi vào cùng một đội với Kane và Ace, Melinda từng có một cộng sự tên là Ignac Lee. Không lâu sau khi Melinda qua đời, Ignac mất chân phải trong một lần làm nhiệm vụ, nửa người bị bỏng nặng, giữ được mạng nhưng cũng mất năng lực làm đặc công. Sau đó anh ta dùng thân phận mới lực lượng đặc biệt sắp xếp cho rời khỏi Omar, đến một thị trấn nhỏ ở Bell Durham tên là Weberner sinh sống.
Đặc công làm việc cho Chính phủ đều phải cắt đứt mọi quan hệ, không người thân không bạn bè. Melinda cũng không phải ngoại lệ, nếu có ai đồng ý giúp đỡ cô, ngoài Kane và Ace ra, cũng chỉ còn lại người bạn đó.
Trong khách sạn, Kane đang thu dọn súng ống và quần áo, Lyle như koala dính chặt sau lưng y, hai tay ôm eo Kane, thỉnh thoảng lại chọc ngoáy quấy rối y, hành vi ấu trĩ khiến người ta phát cáu. Kane cũng mặc kệ hắn, chuyên tâm thu dọn quần áo của hai người vào ba lô.
“Sweetheart, cứ vứt bớt đi, đến Weberner mua cái mới cũng được mà.”
“Thứ nhất, Weberner không có khách sạn xa hoa như ở đây, không phải em cứ muốn cái gì là có người dâng đến tận cửa cho. Thứ hai, em phải tự có trách nhiệm với bản thân đi, từ nay về sau đi đâu cũng phải chú ý, đặc biệt là những nơi có camera giám sát. Lyle, đây không biết chừng lại là lần cuối em được ở khách sạn xa hoa thế này đấy, chuẩn bị tâm lý đi, cuộc sống sau này sẽ rất gian nan.”
Lyle dài giọng: “Biết rồi mà —— ”
Kane nghe giọng điệu dửng dưng của hắn, bất đắc dĩ nghiêng đầu sang bóp bóp mặt Lyle. Bản thân Lyle là một người rất mâu thuẫn, hắn có thể vứt đi một bộ quần áo giá trên trời chỉ vì một nếp nhăn, cũng có thể mặc những bộ đồ bẩn thỉu rách nát trải qua ngày tháng lưu vong trốn chạy. Lyle chỉ làm những thứ hắn thích, chỉ cần dùng một câu “Mình thích thì mình làm thôi” là đủ giải thích tất cả, vì quá tùy hứng nên hành động của hắn cũng chẳng khiến người khác bất ngờ.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Kane lấy cùi chỏ thúc vào eo Lyle, “Đi mở cửa, Liv sang đấy.”
Lyle trèo xuống khỏi lưng y, đi ra ngoài. Một lát sau, từ ngoài cửa truyền đến tiếng kêu đau và tiếng cùng tiếng súng, Kane vội vứt đồ trong tay chạy ra, chỉ thấy Lyle đang ôm cánh tay chảy máu đứng ở cửa, nhìn về phía hành lang.
“Sao thế?”
“Ban nãy không phải Liv nhấn chuông, mà là một người đàn ông cầm dao găm. Tôi vừa mở cửa hắn đã giơ dao đâm tới, đúng lúc đó Liv ở bên kia mở cửa ra nhìn thấy, bắn một phát vào tay hắn, dao trượt đi quệt vào tay tôi.”
“Dao găm? Là người tối qua?” Kane cau mày, “Liv đuổi theo rồi?”
“Ừ.”
Kane cầm lấy cánh tay bị thương của Lyle kéo hắn vào nhà, “Vào xử lý vết thương.”
Vết thương trên tay Lyle không sâu, chỉ có điều miệng vết cắt rất dài, cũng không biết có phải cắt vào động mạch không, máu chảy rất nhiều. Kane cau mày đổ thuốc cầm máu cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khác hẳn với lúc thô bạo tự cầm máu cho bản thân.
Thân phận của bọn họ quá đặc thù, đáng lẽ trước khi mở cửa nên nhìn qua mắt mèo hoặc hỏi xem là ai, nhưng Lyle lại trực tiếp mở cửa luôn. Hắn biết tai nạn này là do sự thiếu cẩn thận của bản thân mà ra, cũng không muốn để cho Kane quá lo lắng, cười lắc lắc cánh tay, “Sweetheart, anh quên tôi không phải người tinh hệ Beta à? Vết thương nhỏ thế này chẳng mấy chốc sẽ tự động cầm máu thôi.”
“Những câu như thế sau này không được nói trước mặt bất kỳ ai trong bất cứ trường hợp nào, biết chưa?”
“Tôi có nói cũng không ai tin.”
Kane nghiêm túc thay Lyle băng bó, còn chưa băng xong, Liv đã trở lại.
“Thế nào? Đuổi được không?” Kane hỏi.
Đương nhiên, câu này hoàn toàn là hỏi thừa, Liv đuổi người rất có trình độ, cứ nhìn lần trước đuổi theo Jeffrey qua mười mấy hai mươi cái quảng trường là đủ biết. Nhưng chưa qua bao lâu đã quay lại một mình kiểu này, hiển nhiên là mất dấu rồi.
Tâm trạng Liv vô cùng xấu: “Phí lời, đuổi được mà tôi còn về đây một mình?”
Lyle khó chịu nhướn mày: “Ai biết được thành phần biến thái như cô nửa đường có xách cổ sát thủ vào nhà nghỉ chịch xã giao một phát không.”
Liv khinh thường lườm hắn: “Tôi mắng Sweetheart nhà cậu thì cậu được khó chịu, còn tôi không bắt được người lại không cho tôi xả?”
Kane trấn an đè lại vai Lyle, hỏi Liv: “Tình hình thế nào?”
“Từ động tác dùng dao găm có thể nhìn ra thân thủ không tệ, nhưng vẫn không bằng tôi. Đuổi theo từ hành lang ra tới chỗ rẽ cầu thang thì mất dấu, trước sau không quá một giây, đã không thấy tăm hơi đâu rồi.”
Kane nhớ lại cầu thang bộ trong khách sạn, cau mày nói: “Không thể nhanh như thế, cầu thang một tầng hơn mười bậc, hai tầng còn có khúc vòng, cho dù có nhảy cũng không thể một giây đi xong.”
Vẻ mặt Liv có chút vặn vẹo: “Còn có một việc nữa rất quái dị.”
Kane nhướn mày.
“Tôi không nghe thấy tiếng bước chân.”
Đi cầu thang bao giờ cũng có tiếng bước chân, đặc biệt là lúc đang vội vã chạy trốn, bất kể thân thủ có nhanh đến mức nào cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn tiếng chân đạp xuống bậc thang.
“Ý cô là… người kia biến mất không còn tăm hơi?”
“Tôi cũng chẳng tin chuyện quái đản như thế, nhưng chẳng có cách giải thích nào hợp lý hơn. Tôi phải đứng đấy nghiên cứu hơn mấy phút, thậm chí còn gõ hết tường khách sạn xem có cửa ngầm hay đường hầm gì không, tên điên kia rõ ràng là cứ thế bốc hơi!”
Ba người trầm mặc chốc lát, Liv lên tiếng trước tiên: “Không phải nói hôm nay đi Bell Durham sao, Ace đâu?”
“Cậu ấy không đi.”
Liv kinh ngạc: “Tưởng chuyện có liên quan đến Melinda anh ta phải hăng hái nhất chứ, sao lại không đi cùng chúng ta?”
Kane hàm xúc nói: “Hiện tại cậu ấy quan tâm đến chuyện khác hơn.”
***
Bell Durham là một thành phố vô cùng nhỏ bé và kém phát triển về mặt kinh tế, sự phát triển của cả thành phố chủ yếu dựa vào công nghiệp dệt may. Weberner là một thị trấn chật hẹp tầm thường trong thành phố nhỏ bé đó, nhưng lại là nơi duy nhất không kinh doanh dệt may. Toàn bộ thị trấn chi chít các cửa hàng đồ cổ, không ít người sưu tầm thường tới đây kiếm bảo vật.
Ignac mở một cửa hàng đồng hồ ở góc phố Vicker. Viker tuy gọi là phố, nhưng thực ra dài chưa đến trăm mét, đi từ đầu tới cuối cũng chỉ có hai ba cửa hàng, cửa hàng của Ignac là căn nhà sập xệ nhất trong số đó.
Nhìn thấy bốn vị khách quần áo chỉnh tề xuất hiện, Ignac giật mình ngẩng đầu lên, nửa gương mặt bị lửa thiêu không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.
“Mấy vị cần mua loại đồng hồ gì? Chỗ tôi có rất nhiều loại, các vị muốn tự xem hay muốn tôi giới thiệu một chút?”
“Không, không cần đâu.” Kane gọi một tiếng, “Ignac.”
Y vừa gọi ra cái tên này, Ignac lập tức cảnh giác, con ngươi màu xám bên nửa gương mặt nhăn nheo sần sùi đảo tới đảo lui, nhìn qua có vài phần đáng sợ, “Các người là ai?”
Kane nói: “Tôi là bạn của Melinda, có chút chuyện cần hỏi anh.”
Ignac cúi đầu, tiếp tục tháo nắp chiếc đồng hồ đeo tay trong tay, ồm ồm nói: “Tôi không quen ai tên là Melinda hết, các người tìm nhầm người rồi.”
“Melinda, hacker đứng đầu Avana “Blue”, đặc công của lực lượng đặc biệt, chết trong một nhiệm vụ do chính phủ sắp xếp, bây giờ anh còn nói anh không biết cô ấy sao?”
Ignac siết chặt dây đeo đồng hồ trong tay, nửa bên mắt vẩn đục nửa bên mắt sáng trong, nhìn qua vừa có vẻ rùng rợn lại vừa bi thương. Qua rất lâu Ignac mới giật giật môi, thấp giọng nói: “Có chuyện gì xuống hầm rồi nói, ở đây không an toàn.”
“Có người truy sát anh?”
Ignac tự giễu cười: “Tàn phế như tôi đâu đáng để bị đuổi giết.”
“Vậy anh tránh ai?”
“Bọn họ cách mỗi tuần đều cử người đến, xác nhận tôi vẫn còn đây.”
“Bọn họ” trong miệng Ignac đương nhiên là chỉ lực lượng đặc biệt, Kane trào phúng cười, trong mắt không hề có độ ấm: “Đúng là tác phong thường thấy của bọn họ.”
***
Chân phải của Ignac là chân giả, bước đi khập khễnh rất không tiện, xuống cầu thang lại càng khó khăn hơn. Kane im lặng không lên tiếng chầm chậm đi theo phía sau anh ta, tiếng bước chân đạp xuống thang gỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt vang vọng khắp tầng hầm, tầng hầm cửa hàng đồng hồ trống rỗng, bụi bám dày như trải thảm.
Lyle bị bụi làm sặc, ho đến chóp mũi đỏ bừng, Kane vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn vừa hỏi Ignac: “Bây giờ chúng ta nói chuyện được không, Ignac?”
“Nói cho tôi biết tại sao các người lại biết thân phận của Melinda trước đã. Ngoại trừ tôi và cấp trên năm đó của hai chúng tôi, không ai biết Melinda chính là “Blue” cả.”
“Tôi nói rồi, tôi là bạn của cô ấy, những thứ này đều là cô ấy tự nói cho tôi biết. Anh nói chỉ có anh và cấp trên của hai người biết, chắc là khoảng thời gian hai người vẫn còn là cộng sự. Sau đó cô ấy gia nhập tổ của tôi và Ace, đến tận lúc Melinda chết chúng tôi vẫn là cộng sự.”
Ignac nhắm chặt mắt cố che giấu nỗi thống hận trong lòng, qua một lúc lâu mới nói: “Lúc trước tôi đã can cô ấy, lực lượng đặc biệt chắc chắn không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra. Vụ nổ phòng thực nghiệm dưới lòng đất cũng là do Chính phủ sắp xếp?” Ignac hỏi như vậy, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có một phần nghi vấn, hiển nhiên đã sớm đoán được đáp án.
“Phải, Melinda bị ngạt khí độc tử vong tại chỗ. Nhờ có cô ấy mà tôi và Ace thoát được, sau đó bọn tôi thoát ly lực lượng đặc biệt.” Dừng một chút, Kane nói tiếp, “Chuyện tôi muốn hỏi có liên quan đến Candice, anh có biết việc Melinda không giết Candice không?”
Con mắt còn lành lặn của Ignac nhìn vào xa xăm, rơi vào hồi ức: “Có một ngày, Melinda đột nhiên tới tìm tôi lúc nửa đêm, nói với tôi cô ấy không giết mục tiêu nhiệm vụ. Tôi bị dọa chết khiếp, khuyên can rát họng Melinda cũng không chịu thay đổi quyết định, tôi tức giận đến độ suýt nữa đã lấy súng tự đi thủ tiêu mục tiêu kia.”
“Nhưng anh không làm thế.”
Ignac cười khổ: “Phải, tôi… không thể khước từ đề nghị của Melinda.”
“Anh có biết Candice bây giờ đang ở đâu không?”
“Tôi không biết. Khi đó tôi đưa cho Candice một bộ giấy tờ giả rồi đẩy cô ta lên phi hành khí đi Lore, sau đó cũng không liên lạc gì nữa.”
Trước khi đi, Kane thẳng thắn đề nghị Ignac: “Tôi không biết ở đây có người theo dõi bọn tôi không, nhưng nếu có, việc bọn tôi đến đây hôm nay rất có thể sẽ liên lụy đến anh. Anh có muốn đi cùng bọn tôi không? Tôi sẽ đưa anh đến một tinh cầu khác, cung cấp cho anh một thân phận mới, đảm bảo an toàn của anh.”
Ignac bình tĩnh lắc đầu: “Khi tôi lựa chọn tự hủy diệt cơ thể của chính mình để rời khỏi đó, Ignac Lee đã chết rồi.” Anh từ ngừng một chút, đột nhiên giống như tiên đoán nói: “Lực lượng đặc biệt sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt, chỉ tiếc là tôi không thể sống đến ngày đó để tận mắt nhìn nó tiêu vong.”