Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 75: Ông trùm Naler




Kane chọn một khách sạn gần trụ sở phân cục 5 Cục cảnh sát Pura để ở lại. Dưới đề nghị mãnh liệt của Lyle, bọn họ đặt hai phòng trăng mật, Kane và Lyle một phòng, Liv và Brian ở phòng còn lại, đặt trước hai ngày, mười mấy vạn tinh tế tệ cứ thế vèo một cái bay ra khỏi tài khoản của Lyle. Lần này để tránh bị lộ thân phận, hắn dùng tài khoản nặc danh Daniel đưa cho để thanh toán.

Liv ngắm nghía tấm thẻ mở cửa phòng, hài lòng nói: “Mấy thứ tốn kém bao giờ cũng khác hẳn.”

Vào phòng, việc đầu tiên Lyle làm là đè Kane ra hôn. Kane vừa đáp lại nụ hôn của hắn, vừa đưa tay đóng cửa. Tiếng cửa khép lại hòa lẫn trong tiếng quần áo ma sát vào nhau.

Lyle bị Kane đè lên ván cửa, vai bị y siết chặt đến phát đau. Đau đớn từ đầu vai truyền đến giống như một nhát chí, khơi gợi lên ham muốn ẩn giấu tận sâu trong xương tủy. Vẻ mặt Lyle tràn đầy phiến tình, hai mắt nóng rực.

Lòng bàn tay thô ráp của Kane nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, con ngươi màu khói xám thâm trầm như hố sâu không đáy, hòa lẫn bá đạo, say mê và dục vọng.

Lyle bị ánh mắt kia nhấn chìm, có một loại ảo giác chỉ muốn Kane thô bạo túm tóc mình ấn lên cửa mà làm, không chút kiêng kỵ phá nát hắn.

Kane chỉ nhìn Lyle một lúc, đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ lành lạnh đã dán lên cổ hắn, thô bạo hôn cắn lên làn da trắng mịn.

Lyle vô thức khẽ rên một tiếng, ngẩng cao cổ lên, hai tay theo bản năng luồn vào tóc y, ngón tay không ngừng vuốt ve da đầu Kane, nỗ lực giải phóng bớt khoái cảm mãnh liệt trong lòng. Linh hồn hắn lúc này dường như đã phân thành hai, một phần đã rất thỏa mãn với những động chạm dịu dàng của y, một phần lại chỉ muốn y lập tức giẫm nát cả linh hồn và thể xác mình. Hai bên thiên nhân giao chiến trong đầu, khiến Lyle không nghĩ được gì nữa, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

Nhưng trước khi kịp đưa ra quyết định, tay hắn đã lần mò vào trong quần Kane rồi.

―― Không thể phủ nhận, trên phương diện này bản năng bao giờ cũng thắng thế.

Muốn yêu đương nhẹ nhàng cũng được thôi, nhưng phải chờ làm đủ đã.

***

Ace bất thình lình xuất hiện.

Sáng sớm, Lyle vừa mở mắt ra đã thấy anh ta ngồi trong phòng bọn họ uống cà phê.

Kane vẫn đang ôm lấy hắn nằm trên giường nhắm mắt, nhưng Lyle biết y tỉnh rồi. Hắn đưa tay kéo chăn lên che khuất cơ thể trần trụi, nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, “Mặt trẻ con, anh chui vào đây kiểu gì thế? Mà thôi, được rồi, không cần trả lời, tôi không muốn nghe đâu.”

Ace vừa uống cà phê vừa hứng thú dạt dào nhìn vài cái bao đã qua sử dụng vứt vạ vật trên đất, “Đêm qua hai người có vẻ mãnh liệt quá nhỉ.”

“Sai rồi, không phải đêm, là gần sáng. Bọn tôi gần sáng mới đến đây, lúc đấy mới bắt đầu làm, tổng cộng mới ngủ có vài tiếng thôi.” Ý là đến thăm không đúng giờ rồi biết điều thì lượn hộ cái đi.

“Mỹ nhân, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không đến đúng vào lúc hai người đang quần nhau ác liệt nhất chứ.” Ace tiếc rẻ nói, có vẻ rất tiếc nuối vì không đến kịp để xem bản hiện trường.

“Cả đêm không ngủ?” Kane đột nhiên lên tiếng.

Ace sờ sờ mặt, “Nhìn rõ thế à?”

“Cậu bứt rứt cái gì? Vì Edward bị bắt? Đừng bảo tôi vì vậy mà cậu thức trắng đêm không ngủ, tôi biết cậu không yêu anh ta.”

“Biết đâu được đấy.” Ace nửa đùa nửa thật cười cười.

Kane nhàn nhạt nói: “Cho dù Edward bị bắt, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bao nhiêu năm nay dưới sự quản lý của anh ta, thị trường ma túy ở Naler ít nhiều gì cũng đã có quy củ nhất định. Một khi Edward chết, kẻ khác lên thay, trật tự bị phá vỡ, mối đe dọa đối với cảnh sát Pura nói riêng và tổng cục ở Omar nói chung chỉ có tăng chứ không thể bớt, tất cả cảnh sát của tổ chống ma túy đều hiểu rõ vấn đề này. Bây giờ mafia cài cắm người vào cảnh sát cũng không ít, trong tổ chống ma túy chắc gì đã không có người của Edward, muốn lật thuyền, đâu phải cứ muốn lật là có thể lật.”

“Cho nên?”

“Cho nên kể cả có yêu anh ta thật, cũng không cần thiết phải quá căng thẳng, huống hồ tình cảm của hai người vốn không ở mức độ đó. Quay lại chuyện chính đi, chuyện Melinda năm đó rốt cuộc là thế nào?”

Ace sáng sớm đã chạy đến đây, cũng không đánh thức bọn họ, chỉ trầm tư ngồi uống cà phê, dáng vẻ một bộ đầy bụng tâm sự, chỉ thiếu điều dán luôn ba chữ “Tôi có chuyện” lên mặt. Anh ta thường thường đều tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, buồn phiền đến mức độ này, nguyên nhân chỉ có một, chắc chắn có liên quan đến Melinda.

Ace thu lại vẻ mặt tùy tiện của mình, đặt tách cà phê trong tay lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ tôi biết tại sao lực lượng đặc biệt giết Melinda.”

***

Tình cảnh của Edward hiện giờ không hề an toàn như Kane phán đoán.

Theo quy định, sau 72 giờ tạm giam, cục cảnh sát Pura phải chuyển người đến nhà giam Amara. Nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, Peter vẫn lấy lý do là chưa đủ 72 tiếng, cố giữ Edward lại đây.

Nhìn thấy một người xa lạ nửa đêm đến thăm, đặc biệt người kia còn mặc đồng phục tổ trọng án, Edward cũng không quá kinh ngạc.

“Vị vua không ngai của Naler bây giờ lại bị giam trong căn phòng thẩm vấn nho nhỏ này, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc.”

Hai tay Edward đan vào nhau, đặt trên bàn, lạnh nhạt hỏi: “Mày là ai?”

Mặt mũi không quen, nửa đêm mò đến, vị cảnh sát này tám chín phần là nội gián của mafia, hơn nữa còn là thuộc hạ của địch thủ. Edward biết đêm nay mình chạy không thoát rồi, hắn là người cẩn thận, vẫn luôn đề phòng trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ có điều không ngờ lại phải bỏ mạng trong tay một tên xã hội đen nằm vùng ở một nơi tối tăm chật hẹp thế này.

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay mày nhất định phải chết ở đây. Khi mày đem chân rết vươn ra ngoài Naler, hẳn phải biết sẽ có một ngày thế này chứ.”

Edward thản nhiên gật đầu: “Người tao quen biết không ít, người biết tao lại không nhiều, để tao đoán xem, cái xích chó buộc trên cổ mày đang nằm trong tay ai nào. Abraham Hobbs? Frank Johnston? Hay là Leo Dulles? Chắc là Leo Dulles rồi. Rõ ràng không phải vì tao vươn tay ra ngoài Naler, mà là vì tên khốn Leo đó muốn được chia một miếng bánh trên mảnh đất Naler màu mỡ này, đúng chứ? Quay về nói với Leo, cho dù Edward này chết, thị trường ma túy của Naler hắn cũng mong thò được một cái móng tay vào. Biết điều một chút, tự bảo về lấy địa bàn của bản thân đi, ít ra còn có thể chết già.”

“Chuyện này không đến lượt mày mở miệng.” Tay cảnh sát vừa nói vừa giơ súng nhắm thẳng về phía Edward.

Trước ranh giới sinh tử, tầm mắt Edward hoàn toàn không đặt vào tay cảnh sát nọ hay súng của gã. Hắn dời đường nhìn, vô thức nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cánh cửa sát phía sau.

Lần làm nhiệm vụ trước, đối tượng bị theo dõi trùng hợp thế nào lại là một kẻ từng giao dịch với Edward, lúc giáp mặt gọi thẳng tên hắn ra. Edward lập tức kết liễu kẻ lắm mồm kia, cũng nghĩ chỉ có Ace đứng gần là nghe được, không ngờ Peter cũng nghe thấy. Trước khi đột nhập vào hang ổ có bọn buôn thuốc, Peter cùng vài tên đồng đội đột nhiên chĩa súng về phía hắn và Ace. Edward biết tình hình không ổn, dùng bản thân làm lá chắn, giúp Ace chạy thoát.

Edward tự biết mình không phải loại tốt lành gì, hắn là người làm việc có nguyên tắc, nhưng trong số nguyên tắc đó không bao gồm những việc như “quên mình cứu người”. Edward biết mình có hứng thú với Ace, nhưng chỉ đến một khắc kia, hắn mới hiểu bản thân đã hãm sâu đến mức nào.

Hối hận không? Edward tự hỏi mình.

Không, không hối hận, chỉ là tiếc nuối, tiếc vì người kia không yêu hắn, hắn cũng đã không còn cơ hội nữa rồi.

Trong khoảnh khắc, tiếng súng vang lên.

Edward cúi đầu nhìn vệt máu lan ra trên bụng, khẽ cười: “Bắn vào đây làm gì, muốn chơi từ từ sao? Có cần tao nhắc cho mày nhớ không, mặc dù ở đây không có camera, nhưng một tiếng súng như thế cũng đã đủ để khiến mày phải gặp những người mày không muốn gặp rồi đấy.”

Hắn dừa dứt lời, tay cảnh sát nọ lại bắn thẳng một phát vào khu vực gần tim.

Edward rên lên một tiếng, thân thể theo bản năng ngã ra, khóe miệng trào máu tươi.

Tay cảnh sát trào phúng cười khẩy: “Ông trùm Naler, mày cứ việc khua môi múa mép đi, để tao xem ai cứu được mày…” Gã còn chưa nói xong, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng quay người lại. Nhưng đã quá muộn, Peter đẩy cửa chạy vào, bắn một phát vào cổ tay cầm súng của gã, súng lục rơi xuống đất.

Peter nhanh chóng đá khẩu súng ra xa, móc điện thoại ra gọi cấp cứu: “Có người bị thương do đạn bắn, có khả năng đã tổn thương đến nội tạng rồi, địa điểm là cục cảnh sát Pura, phân cục 5, tổ chống ma túy, đúng, ngay bây giờ, nhanh lên!”

Tầm mắt Edward hoàn toàn mơ hồ, phải dựa vào âm thanh để phán đoán người đến là ai. Mặc dù vậy, dáng vẻ của hắn vẫn ngạo nghế như trước, tựa vào lưng ghế duy trì nụ cười bất biến, “Peter, tôi cứ thắc mắc sao anh lại giữ tôi ở đây lâu thế, hóa ra là để dụ rắn rời hang.” Con “rắn” trong miệng hắn là chỉ tay cảnh sát nằm vùng kia.

Sau khi xác nhận tay cảnh sát kia đã mất khả năng công kích, Peter cất súng vào, đi đến bên người Edward, xé vải giúp hắn cầm máu và làm một vài thao tác sơ cứu đơn giản, thuận miệng đáp: “Tỉnh lại đi, nội gián bây giờ còn đông hơn kiến, có thừa hơi mới đi bắt bọn chúng. Đúng là tôi muốn dùng cậu làm mồi nhử, nhưng là để dụ ra thuộc hạ trước kia của tôi. Chỉ có điều, hình như cậu ta cũng chẳng buồn quan tâm xem cậu sống hay chết nữa rồi.”

Câu cuối cùng này thành công đâm trúng chỗ đau của Edward, so với hai phát đạn ban nãy còn có lực sát thương cao hơn.

Hắn bị giam ở đây lâu như thế, Ace hoàn toàn không bất kỳ động thái gì, không đến cứu, thậm chí đến tin tức cũng không —— những việc này hoàn toàn nằm trong khả năng của Ace.

Mất máu nhiều, đầu óc Edward cũng bắt đầu không tỉnh táo, hắn ác ý kéo kéo khóe miệng, thều thào nói: “Cầu phúc đi đội trưởng, nếu tôi chết, cảnh sát các anh lần này tiêu rồi…”

Peter thở dài, lầm bầm chửi một câu “Đồ buôn ma túy chết tiệt!”, sau đó đè chặt miệng vết thương của Edward lại, nâng hắn dậy lôi đi.

Peter nguyên bản xuất thân quân nhân, luôn quan niệm trắng đen rõ ràng, thiện chính là thiện, ác chính là ác, thế nhưng cơ cấu của lực lượng đặc biệt lại hoàn toàn đi ngược với những gì mà anh ta quan niệm. Khi mới được điều vào làm đặc công, Peter từng ngây thơ dùng lý do an toàn cho tinh cầu để bao biện cho cách làm việc của lực lượng đặc biệt. Nhưng càng về sau, anh ta càng nhận ra, an toàn hay không an toàn, ai bị coi là đe dọa đến an toàn của tinh cầu, hoàn toàn là do bọn họ tự định đoạt. Kẻ có quyền thì càng nhiều tâm tư, ai có thể đảm bảo bọn họ không lợi dụng quyền hạn trong tay mình để tiêu diệt những kẻ mình muốn?

Sau khi làm cộng sự một khoảng thời gian, Peter thật sự rất đề cao năng lực và nhân phẩm của Edward. Mặc dù thân phận của đối phương đã bại lộ, nhưng thái độ làm người của Edward là thứ không thể phủ nhận, hoàn toàn bất đồng với những tay trùm tội phạm khác. Xuất phát từ vấn đề này, Peter cũng khó xác định được, rốt cuộc bản thân mình có muốn cứu sống tên tội phạm này hay không.