Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 73: Sweetheart, anh ghen




Khi yêu cầu Lyle tiếp nhận Fluorita, Leonard từng nói, nếu hắn từ bỏ việc kế thừa Fluorita, đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả tài nguyên mà Fluorita nắm giữ. Thế nhưng thực tế, Ilves vẫn làm việc cho Lyle, chuyện này Leonard không thể không biết, ông im lặng coi như ngầm thừa nhận, chỉ cần hắn không yêu cầu quá đáng, không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Fluorita danh dự, Ilves, hay cũng chính là Fluorita, đều sẽ tận lực đáp ứng Lyle.

Ngoại trừ mang đến một tấm thẻ toàn quyền điều động phi hành khí, Daniel Abbe còn giao cho hắn một tài khoản tín dụng nặc danh có độ bảo mật tuyệt đối, số dư bên trong lớn đến độ vượt ngoài hạn mức cho phép, ngay cả người từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến tiền như Lyle vừa nhìn cũng giật mình.

Với nền tảng tài chính này, cho dù hắn muốn rời khỏi Omar, thậm chí là rời khỏi tinh cầu Avana là điều hoàn toàn có thể. Bất luận Chính phủ Avana có kết luận Lyle là gián điệp hay không, hắn đều có thể tiếp tục sống ung dung tự tại. Ngài Jasper có lẽ đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, nên đã dẹp sẵn một con đường đẹp đẽ cho con trai mình.

Chỉ có điều, Lyle không hề có ý định rời khỏi Avana —— ít nhất cho đến hiện tại là vậy.

Thân phận của ngài Jasper vẫn còn là một câu đố chưa có lời giải. Ông là người Avana, nhưng lại nhận nuôi một đứa trẻ ngoại tinh hệ như hắn, ông là một chính trị gia bảo thủ, nhưng lại nắm trong tay vô số khoa học kỹ thuật tiên tiến mà người khác không thể tưởng tượng được. Lyle vốn nghĩ hơn 18 năm qua hắn đã rất hiểu người ba này, nhưng chỉ một giây sau, ngài Jasper khiến Lyle phải kinh ngạc —— kể cả khi ông đã tạ thế.

Lực lượng đặc biệt nói hắn là 090001, Chính phủ Avana nói hắn là gián điệp, nhưng chính bản thân Lyle thậm chí còn không biết tại sao mình lại trở thành “gián điệp” trong miệng bọn họ. Năm mười tám tuổi này giống như một ranh giới, trước lằn ranh đó, hắn vẫn giống như bao thiếu niên khác trên tinh cầu này, nhưng khi vượt qua ranh giới này, cơ thể của hắn phát sinh biến dị, lực lượng đặc biệt bắt đầu đuổi giết hắn, mà bản thân Lyle cũng hoài nghi thân phận của chính mình.

Nếu ngài Jasper không tiết lộ thân phận của hắn, vậy tại sao lực lượng đặc biệt lại biết hắn không phải người Avana?

Đủ mọi nghi vấn quanh quẩn trong đầu Lyle, trước khi giải đáp được những vấn đề này, hắn sẽ không rời khỏi đây.

Ở nhà, bên cạnh hắn có Kane, Liv, Brian, to con, có cả một đội quân vệ sĩ nhân xuất thân lính đánh thuê, có thể xem như là nơi an toàn nhất. Một khi rời khỏi đây, sẽ chỉ càng bị lực lượng đặc biệt săn đuổi gắt gao, nguy hiểm so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.

***

Daniel Abbe thuê một căn biệt thự ở cạnh biệt thự của Lyle, mỗi ngày đều lượn sang quấy rầy hắn năm ba lượt. Biết Lyle không có thiện cảm với mình, anh ta mỗi lần sang cũng chỉ ngồi một lúc là đi, lần nào cũng kể cho hắn nghe về vài tinh cầu hoặc một tập tục quái dị nào đó, thỉnh thoảng còn mang theo cả đặc sản địa phương sang làm quà.

Lyle mặc dù không có ấn tượng tốt với Daniel, nhưng cũng không phải quá ghét bỏ người này, Daniel cũng xem như là người biết co biết duỗi, huống hồ hắn thật sự rất hứng thú nghe mấy chuyện kỳ lạ khắp nơi.

Một buổi chiều, Daniel đang dùng bộ trà cụ anh ta mua được ở Tatoonie pha một loại trà tự chế của dân bản địa ở đó, hương cam thuần đắng chát cay nồng nhẹ nhàng bao phủ khắp căn phòng.

Lyle nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, hưởng thụ hương trà nhàn nhạt vây quanh.

“Dân địa phương ở Tatoonie nói loại trà này là do Chúa trời ban tặng, lúc pha nhất định phải thành kính, uống rồi sẽ được đức Chúa ban ơn.” Daniel vừa quan sát độ sôi của nước trà vừa nói.

“Lời đó mà anh cũng tin à?” Lyle tùy ý hỏi.

“Trước đây tôi không tin.”

“Vậy bây giờ tin à?”

“Sau khi gặp cậu thì tôi tin rồi.”

Lyle không biết nên khóc hay cười: “Anh nghĩ tôi là thiếu nữ mới lớn chắc? Mà nói thật, mấy lời thoại kiểu này cho dù anh đem thả với thiếu nữ mới lớn cũng chẳng câu được ai đâu.”

Daniel chăm chú nhìn hắn, thân thể nghiêng về phía trước, trong con ngươi đen láy tràn ngập ý cười, “Vậy cậu có cắn câu không?”

Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng sách đã bị đạp ra, Daniel và Lyle đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.

Kane mặt không đổi sắc nói: “Thời gian trà chiều kết thúc rồi.”

Daniel bất mãn quay lại nhìn Lyle: “Đây là vệ sĩ của cậu à? Cửa cũng không gõ đã xông vào, còn quấy rầy chúng ta, quá bất lịch sự. Lyle, cậu không cân nhắc đến việc thay người khác sao?”

Lyle như cười như không ngửa đầu nhìn Kane: “Sweetheart, vị khách này cảm thấy anh không lịch sự, muốn tôi cho anh nghỉ việc này.”

Vừa nghe xưng hô mà hắn dùng để gọi Kane, thân thể Daniel cứng đờ, vẻ bất mãn đông cứng trên mặt.

Kane nhìn lướt qua anh ta, lạnh nhạt đáp: “Hắn vẫn còn đầy đủ chân tay ngồi đó uống trà được, chứng tỏ tôi đã rất lịch sự rồi.”

Daniel không thể hiểu nổi sao trên đời lại có vệ sĩ nói chuyện phách lối như thế. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Lyle đã vui vẻ cười ra tiếng: “Sweetheart, anh đừng có dọa khách của tôi chạy mất chứ.”

Kane chuyển chủ đề, “Tôi định đi Pura một chuyến, em có đi không?”

Lyle lười biếng nói: “Sweetheart, có phải anh hơi nhầm rồi không, anh là vệ sĩ của tôi chứ tôi không phải vệ sĩ của anh, nhớ chứ?”

Đôi mắt màu khói của Kane như vực sâu hun hút nặng nề khóa chặt lấy hắn: “Em có thể chọn, hoặc là chủ động đi theo, hoặc là bị động đi theo. Nhưng tôi nói trước, chọn loại sau thì đừng trách sao tôi không chừa mặt mũi lại cho em.”

Daniel càng nghe càng thấy đoạn hội thoại này quá kỳ dị, rốt cục không nhịn được nữa ngắt lời y, “Thái độ trước giờ của anh đều như vậy sao?”

Kane khoanh tay trước ngực, lắc đầu: “Không, chỉ là hôm nay tâm tình tôi không tốt lắm.”

Daniel cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, nắm tay siết chặt, nhưng anh ta vừa đứng lên bước ra một bước, tay đã bị Lyle túm lại, “Đừng chọc vào anh ấy.”

Cả Daniel và Kane đều cảm thấy những lời này là nói cho đối phương nghe. Daniel hừ lạnh một tiếng, đứng yên tại chỗ. Tầm mắt Kane dừng lại ở vị trí tay Lyle đang túm lấy cổ tay Daniel, ánh mắt càng thêm sâu không thấy đáy.

Daniel không đi về phía Kane, nhưng lần này Kane lại chủ động đi đến chỗ anh ta. Ánh mắt tràn ngập bạo lực của y khiến người luôn theo chủ nghĩa hòa bình như Daniel căng thẳng vô cùng, nhưng còn chưa kịp nói gì, ánh mắt của Kane lại chậm rãi chuyển từ trên người anh ta đến chỗ tiếp xúc trên tay hai người, “Em muốn tự buông ra hay là tôi giúp em buông ra?”

Nghe y nói vậy, Lyle lại cực kỳ thiếu đòn cố ý cọ cọ ngón tay lên cổ tay Daniel, khiêu khích ngẩng đầu nhìn Kane: “Sweetheart, người ta tình nguyện cho tôi cầm mà… A —— ”

Sau tiếng kêu như đòi mạng kia, cổ tay Lyle bị Kane túm chặt, đè xuống ghế sô pha. Hắn co chân đạp y, lại bị y nhanh chóng áp chế, cuối cùng chỉ có thể ngửa mặt lên, dùng sức cắn mạnh vào môi Kane.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Kane cũng không lui lại, mà tiếp tục giữ nguyên tư thế vặn vẹo như thế, cúi đầu đón nhận cái hôn đầy bạo lực của Lyle, dấm chua ứ đọng nhiều ngày thông qua nụ hôn thô bạo này cuối cùng cũng coi như giải tỏa được không ít.

Daniel nhìn tư thế xoắn quẩy của hai người họ, nhìn Lyle hung ác cắn môi Kane, khiếp sợ đến không khép miệng lại được, một lúc lâu sau mới giật mình định kéo Kane ra.

Anh ta còn không có đụng tới, đã nghe Kane thấp giọng nhắc nhở, trong lời nói tràn ngập ý tứ đe dọa, “Nếu như tôi là anh, sẽ thức thời rời khỏi đây từ nãy, chứ không phải đứng ngây ngốc đến tận bây giờ.”

Nói xong, y kéo Lyle từ trên ghế sô pha lên, ôm vào trong ngực, không nói một lời rời khỏi phòng sách.

Trong lòng Lyle vừa tức giận vừa đắc ý, “Sweetheart, anh ghen.” Đây là câu khẳng định.

Kane đè hắn lên vách tường, con ngươi màu xám tro tràn ngập cảm giác ngột ngạt: “Em vui đến thế à?”

Từ sau lần y đạp Lyle ra khỏi buồng tắm, hắn không chủ động đi tìm y nữa, cả ngày chỉ quanh quanh quẩn quẩn với cái tên Daniel Abbe kia, cùng anh ta cô nam quả nam ở trong phòng sách không biết làm cái gì, còn không cho phép Vincent đến quấy rầy. Kane vốn chỉ muốn dành thời gian để Lyle suy nghĩ cho kỹ, kết quả hành động của hắn lại khiến chính bản thân y cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ. Nếu không phải đã biết trước Lyle cố ý làm những việc này để kích mình, y đã sớm đối áp dụng biện pháp bạo lực với  cả hắn và Daniel rồi, chỉ khác ở chỗ một người thì bị cho ăn đòn, còn một người thì bị cho ăn cái khác.

Hiện tại đúng lúc có việc, Kane quyết định kết thúc luôn giai đoạn “suy nghĩ” chẳng đâu vào đâu kia.

“Không thể vui hơn.” Hai mắt Lyle cong cong, trả lời vô cùng thành thật.

Kane ghé sát vào tai hắn, dùng giọng điệu vừa ám muội vừa bạo lực uy hiếp, “Hôm nay không có thời gian tính sổ nên cho qua. Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ bẻ gãy tay em.”

Lyle rất vui vẻ: “Sweetheart, vậy càng chứng tỏ anh rất yêu tôi.”

Kane đột nhiên thả hắn ra, quay người đi về phòng ngủ, “Chuẩn bị đi, nửa đêm chúng ta xuất phát.”

Lyle ở phía sau vẫn dựa lưng vào tường, lớn tiếng hỏi: “Sweetheart, thế này tính là hòa rồi phải không?”

Kane không trả lời, trên môi khẽ câu lên một độ cong nhàn nhạt.

***

Lyle ban đầu còn tưởng lần này đi chỉ có hắn và Kane, lúc nhìn thấy cả Liv và Brian thì vô cùng thất vọng, “Hai người có thể duy trì khoảng cách với tôi và Sweetheart được không?”

“Để tiện cho hai người nói chuyện yêu đương?” Liv nhíu mày, “Cậu cảm thấy tôi là một người biết thấu cảm thế à?”

“Cũng tiện cho cô và Brian nói chuyện yêu đương.”

Liv sờ sờ cằm, suy tư: “Cái này cũng đáng cân nhắc đấy.”

Kane chặn lại đoạn đối thoại vô vị của bọn họ, “Lát nữa chúng ta sẽ đi ra từ cổng phụ ngoài vườn, chú ý cẩn thận.”

Nửa đêm, đi ra từ cổng phụ, Kane hiển nhiên không muốn để cho người khác biết việc bọn họ rời đi.

Sau khi ra khỏi nhà, Kane dẫn ba người đến chỗ xe đã chuẩn bị sẵn. Trong đêm tối, chiếc xe lặng lẽ hướng về ngoại ô thưa thớt mà đi.

Lyle ngồi trên ghế phó lái, quay đầu hỏi y: “Sweetheart, sao chúng ta lại phải lén lút đi?”

Kane chuyên tâm nhìn về phía trước, “Ace và Edward bị lộ rồi. Edward vì giúp Ace chạy thoát nên bị bắt.”

Nếu như chỉ định cướp ngục, Kane chắc chắn sẽ không cố ý gọi hắn đi cùng, Lyle hiểu rất rõ điểm này, hắn không nói gì, chỉ im lặng nhướn mày ra hiệu cho y nói tiếp.

“Ace đã thôi miên thành công vị đội trưởng tiền nhiệm của lực lượng đặc biệt ở cục cảnh sát Pura, thu được một vài tin tức… có liên quan đến em và ngài Jasper.”