“Kane, đặc công sắp đến rồi, rời khỏi đó nhanh lên.” Thanh âm Ava từ trong tai nghe truyền đến.
Kane thấp giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đến nơi?”
“Không quá 3 phút sẽ lên đến sân thượng, chắc cậu và Lyle phải tìm lúc khác mà nói chuyện yêu đương rồi, bây giờ lo mà chạy đi.”
Kane đứng lên, vươn tay trái ra kéo Lyle đứng dậy đi đến cửa ra thang bộ, vừa đi vừa hỏi: “Có đường nào tránh được bọn họ không?”
“Xuống tầng, phía tây góc trong cùng có một cánh cửa, cần thẻ nhân viên mới qua được. Nhưng mà cái này không cần lo, tôi giải quyết được, sau cửa là thang máy chuyên dụng cho công nhân viên, nối thẳng đến bãi đỗ xe phụ dưới tầng hầm, hai người có thể từ đó đi ra ngoài.”
Kane buông tay trái đang cầm tay Lyle ra, rút súng, nghiêng người nói với hắn: “Lát nữa nhớ theo sát tôi. Em còn gì bất mãn thì sau này nói tiếp, hiện tại phải nghe tôi.”
Lyle nhạy bén nhìn về phía tay phải đang buông thõng của y, “Tay phải anh sao thế?”
Nói xong, hắn cầm tay phải Kane lên, quả nhiên thấy một dòng máu tươi sền sệt chậm rãi từ chảy từ cánh tay xuống mu bàn tay, cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết bị huyết dịch nhuộm đến đỏ sẫm.
“Không sao đâu, đi nhanh lên, nếu không đặc công đuổi đến rồi muốn ra khỏi đây càng khó.”
Lyle không yên lòng đi theo sau y, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại cảnh tượng Kane xông đến ôm lấy mình. Bây giờ hắn mới biết, phát súng thứ hai của Jeffrey không phải bắn trượt, mà là Kane giúp hắn cản đạn.
Sau khi vào trong thang máy cho nhân viên, Kane thở ra một hơi, tựa lưng vào tường, cởi áo khoác vắt lên tay vịn.
Lyle lúc này mới nhìn thấy rõ vị trí vết thương, vải vóc xung quanh đều bị máu tươi nhuộm ướt đẫm, máu vẫn chảy qua cánh tay không ngừng. Nhìn đến da thịt trần trụi lộ ra nơi cổ áo y, trong lòng hắn càng thêm hoảng sợ, căng thẳng thấp giọng hỏi: “Anh không mặc áo chống đạn?!”
“Chưa kịp.” Kane hời hợt đáp.
Áo chống đạn đối với Kane mà nói là thứ đồ tùy thân ra đường là phải có, cũng như người bình thường phải mặc áo sơ mi. Hôm nay y lại không mặc, nhất định là vì vội vã đi tìm hắn. Lyle dùng sức mím chặt môi, hai tay âm thầm siết lại, Kane không mặc áo chống đạn, nếu như phát súng kia của Jeffrey không trúng vào cánh tay y, mà là chỗ khác, những nơi trí mạng…
Lyle vô cùng hối hận, nếu như vì sự tùy hứng ngông cuồng của hắn mà người này xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ phát điên mất.
Kane xé một góc vạt áo sơ mi xuống, dùng răng cắn một đầu mảnh vải, một tay cầm lấy một đầu khác, khó khăn đem miếng vải buộc lên miệng vết thương.
Lyle nhẹ nhàng vỗ tay y, “Để tôi.”
Kane nhả miếng vải trong miệng, ngửa đầu dựa lưng vào tường thang máy, nặng nề thở ra.
Nhìn miệng vết thương ở khoảng cách gần, nhìn lỗ đạn trên cánh tay y máu thịt lẫn lộn nhầy nhụa, Lyle hít sâu một hơi, đem miếng vải đặt trên vết thương, cẩn thận buộc một nút
“Dùng sức đi, buộc chặt vào, nếu không máu chảy ra nhanh lắm.” Lồng ngực Kane không ngừng phập phồng, chân mày nhíu chặt.
Lyle khẽ cắn răng, kéo nút buộc chặt thêm.
Nhịp thở của Kane đột nhiên hỗn loạn, một lát sau lại khẽ cười, “Không nỡ sao?” Không chờ Lyle trả lời, y lại nói: “Hôm nay em không ăn cơm à, buộc chặt nữa vào. Em đang buộc cho một người đàn ông ba mươi tuổi chứ không phải một cô bé ba tuổi đâu, mạnh tay lên.”
Lyle cắn răng, dùng sức siết chặt hai đầu vải lại, hắn nghe được tiếng Kane khẽ rên, đồng thời mặt vải trắng nhanh chóng bị máu từ miệng vết thương thấm ướt.
Kane thở phào một hơi, mặc lại áo khoác.
Lyle nhìn động tác chậm chạp của y, biết vết thương nhất định rất đau, khoang ngực hắn căng ra, bỏng rát, khó chịu vô cùng.
Lúc đèn hiển thị báo đến tầng hầm, cửa thang máy mở, hai người nhanh chóng ra ngoài. Kane vừa đi vừa hỏi Ava: “Dưới này có đặc công không?”
“Hiện tại không thấy có. Nhưng camera dưới đó không quay được hết mọi góc, người có kinh nghiệm đi vào góc chết máy quay sẽ không phát hiện được, tốt nhất cứ cẩn thận vẫn hơn.”
“Cô hack vào hệ thống báo động được không?” Kane quan sát ô tô xung quanh, định tìm một cái để chôm đi.
Âm lượng của Ava trong tai nghe lại đột nhiên tăng vọt: “Đừng lấy xe, chạy mau! Hai đặc công một nam một nữ vừa xuống đó, bọn họ thấy các cậu rồi!”
Ava còn chưa nói xong, hiện trường đã có tiếng súng vang lên. Kane và Lyle trốn sau một chiếc xe jeep cỡ lớn, cũng may vỏ xe này chống đạn, bọn họ còn có thể kéo dài được một lúc.
Kane chỉ còn một tay, đối đầu với hai đặc công đương nhiên không mấy thuận lợi, tình thế chẳng mấy chốc càng lúc càng không khả quan.
“Em ở yên đây, đợi tôi dẫn bọn họ đi rồi thì tranh thủ chạy ra ngoài, biết không?” Kane vừa tranh thủ phản kích vừa nhỏ giọng dặn dò Lyle.
Lyle không lên tiếng, tầm mắt dừng lại ở dòng chất lỏng đỏ thẫm không ngừng chảy trên mu bàn tay y.
Kane bất đắc dĩ tăng âm lượng: “Lyle, em nghe thấy tôi nói không?”
Lyle đột nhiên mở miệng: “Mẹ kiếp, tôi ghét nhất là nghe câu này.”
Kane còn chưa kịp phản ứng, súng lục trong tay đã bị Lyle cướp đi. Hắn nhanh chóng vòng qua đầu xe jeep, chạy đến phía sau một chiếc xe con, qua cửa sổ xe đã bị bắn vỡ từ lúc trước nhằm về phía nữ đặc công nã một phát súng. Có lẽ một phần là do may mắn, phát súng kia trúng vào tay phải nữ đặc công.
“Lyle, quay lại đây!” Kane khẽ gầm lên, trong mắt sắp bốc hỏa.
Lyle không để ý tới y, tập trung tinh thần quan sát động tĩnh hai đặc công kia và hoàn cảnh xung quanh.
Kane có tức giận nữa cũng vô dụng, chỉ có thể rút ra một khẩu súng khác, liên tục nổ súng về phía đặc công nam, nỗ lực lôi kéo sự chú ý của đối phương. Nam đặc công dường như có hứng thú với Lyle hơn nhiều, cho dù suýt nữa bị Kane bắn trúng, vẫn cố chấp tiếp cận về phía hắn.
Kane nghiến răng chửi “Mẹ nó” một tiếng, như đi tự sát lao ra giữa đường nhìn của nam đặc công, chỉ một lát sau đã dùng hết đạn trong băng. Cũng may phản xạ của y tốt, chỉ bị trúng một phát vào vai, cùng lúc đó, nam đặc công kia cũng bị Kane bắn trúng đầu gối, tạm thời mất năng lực di chuyển cơ bản.
Kane dựa vào thân xe Jeep há miệng thở dốc, dùng một tay chậm rì rì thay băng đạn. Vết thương trên tay phải có lẽ đã vào đúng động mạch, máu chảy mãi không dừng, ban nãy lại cử động mạnh, máu đã thấm ướt cả ra ngoài áo khoác. Y lắc mạnh đầu cho cảm giác choáng váng qua đi, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa chỉ sợ tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Nữ đặc công tay phải bị thương, tay trái dùng dùng súng không mấy linh hoạt, nhưng cũng không ngừng lại, liên tục nổ súng về phía Lyle đang di chuyển giữa các hàng xe, tiếng kính vỡ và tiếng đạn ghim vào kim loại vang lên liên tục, thậm chí có vài lần suýt nữa đã nhắm trúng hắn.
Kane thay đạn xong, ngón tay dùng sức cắm mạnh vào chỗ vừa bị bắn trên vai, muốn dùng đau đớn đổi lấy tỉnh táo. Y biết khẩu súng trong tay Lyle tổng cộng chỉ có bảy viên đạn, hiện tại có lẽ đã dùng gần hết rồi.
Kane không ẩn nấp, cứ thế lao ra chạy về phía nữ đặc công và Lyle. Nữ đặc công một mực nhằm vào Lyle, đối với đường đạn của y chỉ tránh né, không phản kích.
Lyle đã chạy đến gần cuối bãi đỗ xe, có muốn trốn cũng không trốn được nữa. Nữ đặc công hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, càng cố sức đuổi cùng giết tận.
Cô ta đứng cạnh tường, giữa hai chiếc xe thể thao, súng trong tay nhắm về phía Lyle. Súng trong tay Lyle cũng chĩa thẳng mặt nữ đặc công, mà họng súng của Kane thì đã kề sát vào gáy cô ta.
“Một chọi hai, cô cũng hiểu tình cảnh của bản thân rồi chứ.” Khóe miệng Lyle khẽ cong lên, con ngươi xanh thẳm ngả ngớn nhìn đối phương, “Hay là cô muốn chơi đấu võ mồm?”
Nếu không phải tình huống không thích hợp, Kane thật sự rất muốn lấy báng súng đập vào đầu hắn. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, y chỉ có thể nén xuống xung động, phối hợp với Lyle, “Cộng sự của cô cũng không giúp được cô đâu. Bây giờ cô có hai lựa chọn. Thứ nhất, bỏ súng xuống, rời đi, cô sống. Thứ hai, nổ súng, cho dù nhiệm vụ có hoàn thành hay không, cô vẫn chết. Chọn cái nào?”
Nữ đặc công trấn định nói: “Tôi không chỉ có một cộng sự, kẻ cuối cùng phải chết là ai chưa nói chắc được đâu.”
“Không, cô chỉ có một cộng sự. Đặc công của lực lượng đặc biệt đa phần đều chỉ có một cộng sự, đồng thời cũng không được phép liên hệ với những đặc công khác, tôi nói không sai chứ?” Kane dừng một chút, lại nói tiếp, “Nếu tôi đoán không nhầm, cô và cộng sự làm việc dưới quyền Jeffrey phải không? Nếu như tôi là cô, vì một tên cấp trên cặn bã như thế mà bỏ mạng mình, tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ xem liệu có đáng hay không.”
Tròng mắt nữ đặc công khẽ đảo, lạnh giọng đáp: “Cấp trên của tôi thế nào không liên quan gì đến các người.”
“A! Có mỹ nhân sao hai người lại không gọi tôi thế, đúng là keo kiệt!” Giọng điệu tùy tiện cợt nhả quen thuộc của Brian từ xa truyền đến.
Kane khẽ cười, giọng điệu gợi cảm mê người, nhưng rơi vào tai nữ đặc công lại biến thành tảng đá ngàn cân đè nặng: “Cộng sự của cô còn chưa đến, mà đồng bọn của tôi đã tới rồi, nghe ra có vẻ càng lúc càng bất lợi cho cô thì phải.”
Nữ đặc công cắn chặt răng, bản thân cô ta cũng biết, một khi bắt đầu do dự là đã rơi xuống thế hạ phong, nhưng lại không thể không do dự ―― đúng như Kane nói, cô quả thật không muốn vì nhiệm vụ này mà mất mạng.
“Tôi sẽ bắn một phát vào vách tường, giả vờ như thất thủ. Anh từ sau lưng bắn một phát vào người tôi, nhằm vào vai mà bắn.” Nữ đặc công cắn răng nói.
Kane biết cô ta sợ Jeffrey sẽ xem băng ghi hình, không chút do dự đáp: “Thành giao.”
Vừa dứt lời, hai tiếng súng gần như đồng thời cùng vang lên một lúc.
Brian nhanh chóng kéo Lyle chạy đi, Kane đưa lưng về phía nữ đặc công, vừa đi vừa nhẹ nhàng câu được câu chăng bâng quơ nói: “Chỉ cần có cơ hội, giả chết hoặc làm gì cũng được, cố mà rời khỏi lực lượng đặc biệt.”
Nữ đặc công đã sớm đoán được thân phận của y, “Đây là lời khuyên của người từng trải sao?”
“Có thể coi là vậy.”
***
Brian đỗ xe ở ngay cửa ra vào hầm của khách sạn, ba người vừa ra đã nhanh chóng chui vào trong xe.
“Cám ơn đã cứu bọn tôi.” Lyle hỏi, “Liv gọi anh đến sao?”
“Không, là Ava. Cô ta nói hai người đang gặp vấn đề, cần trợ giúp.” Brian đáp, “Lái xe thẳng về nhà hay đi đâu?”
“Về nhà.” Lyle mệt mỏi day day huyệt thái dương, “Dặn Vincent chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để gắp đạn ra cho Kane.”
Dặn dò xong, hắn quay đầu lại nhìn Kane, phát hiện trạng thái của y càng lúc càng xấu, ngay cả bờ mi nhạt màu cũng đẫm mồ hôi, toàn bộ cánh tay và vai phải bị máu nhuộm kín.
Brian tặc lưỡi, thở dài: “Mất máu đến trình độ này, người bình thường đã hôn mê từ lâu rồi.” Thật không biết cố thế làm gì, nửa câu sau này Brian không dám hỏi ra miệng.
Lyle dịch người đến bên cạnh Kane, nhẹ nhàng vuốt tóc y, cẩn thận hôn lên khóe môi y, ôn nhu nói: “Nghỉ một lúc đi, sắp về đến nhà rồi.”
Kane qua bao nhiêu năm thói quen đã không thể thay đổi, chỉ cần thể lực còn chưa tới cực hạn, y sẽ không cho phép bản thân gục ngã, nhưng ở bên cạnh Lyle, ít nhất y có thể tự cho phép bản thân thả lỏng.
Kane chậm rãi nhắm mắt lại.
Lyle lại khẽ hôn Kane một chút, ghé vào tai y nhỏ giọng thì thầm: “Không sao đâu, sắp về đến nhà rồi.”
Brian từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, da gà da vịt thi nhau nổi đầy người, nghĩ thầm, không biết mắt mũi Lyle thế nào mà lại xem một ông chú hơn ba mươi tuổi vai u thịt bắp như em gái chân yếu tay mềm hơn mười tuổi, ngọt ngào buồn nôn đến không dám nhìn thẳng!
Ôm theo bất mãn bị đầu độc cảm quan, anh ta đang định lầm bầm hát vài câu lại bị Lyle lấy lý do “quấy rầy Sweetheart nghỉ ngơi” chặn lại. Brian âm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên chỉ có Liv là đáng yêu nhất, những người khác bất kể nam nữ gì đấy đều vứt hết đi thôi.