Lyle và Kane chiến tranh lạnh.
Từ sau lần đấu tay đôi không đến nơi đến chốn ở phòng tập thể hình, Lyle thường tránh nói chuyện cùng Kane. Mặc dù hai người vẫn ăn chung ngủ chung, thỉnh thoảng có nhu cầu còn làm tình, nhưng Lyle lại không chủ động đi tìm Kane như trước, cho dù Kane có ngồi cạnh, hắn cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với y.
Kane không phải không biết vấn đề ở đâu, y cũng biết đáp án mà Lyle muốn là gì, nhưng đáp án này, y lại không thể cho hắn được.
Kane nói bản thân tình nguyện để Lyle lợi dụng không phải là thuận miệng nói suông, chỉ cần kết quả có lợi cho Lyle, y không cần biết quá trình xảy ra chuyện gì —— dù cho những chuyện đó xảy ra với chính bản thân y.
Tình cảm của Kane quá chuyên chế, quá lý tính nhưng cũng không đòi hỏi nhận lại. Trước khi yêu Lyle, y cũng không nghĩ mình lại biến thành như bây giờ, chấp nhận vì một người mà trả giá tất cả, mặc kệ đối phương đối đáp lại bao nhiêu. Không, y thậm chí không hy vọng Lyle đáp lại —— y chỉ muốn Lyle được an toàn tuyệt đối.
Nhưng Lyle thì khác, hắn chỉ vừa qua 18 tuổi, thứ hắn mong muốn là một mối quan hệ đơn thuần mà đẹp đẽ, thậm chí là liều lĩnh đến tuyệt vọng. Lyle đem toàn bộ thể xác và linh hồn hãm sâu vào mối quan hệ này, đồng thời cũng mong được Kane đáp lại. Kane nói y tình nguyện để hắn lợi dụng, những lời này khiến Lyle như bước hụt một bước. Trong mắt hắn, những lời này giống như đang gián tiếp biểu lộ rằng Kane không tin tưởng mình. Kane không tiếc thứ gì với hắn, nhưng đối với tình cảm của bọn họ lại vẫn có kiêng dè, chuyện này Lyle tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hắn thà rằng yêu đến sống chết, yêu đến mất mạng, cũng không muốn chỉ vì cái gọi là an toàn của bản thân mà khiến tình cảm này mang theo một lỗ hổng không thể hàn gắn lại.
***
Tất cả mọi người trong nhà đều biết bọn họ cãi nhau, thậm chí còn không quên hóng hớt —— đặc biệt là Liv và Vincent.
Vincent cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù Lyle, những lúc nói chuyện phiếm hay đưa cà phê cho hắn đều làm như vô tình nhắc đến Kane. Lyle hiện tại hoàn toàn không muốn nghe đến cái tên này, sau vài lần cảnh cáo, Vincent vẫn bla bla nói nhảm Kane đang ở đâu nhỉ Kane đang làm gì nhỉ khiến hắn mất hết kiên nhẫn, đập vỡ một tách cà phê nóng mới khiến anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Liv lại càng không dễ xử lý như Vincent. Cô ta vẫn luôn ôm thù vụ Lyle châm ngòi thổi gió ly gián mình và Brian, hại bọn họ suýt nữa chia tay, vất vả lắm mới có cơ hội một lần, đương nhiên phải tranh thủ thời cơ giội nước đá hắn. Lyle bị cô ta quấy rối, mắng không đi đánh không lại, thậm chí Liv còn trưng ra bản mặt cực kỳ mẹ thiên hạ. Lyle dùng tất cả vốn từ thô thiển nhất ra sỉ vả cũng không khiến trái tim trả thù sắt đá của Liv lung lay, ngược lại còn làm bản thân nói đến ghê cả mồm, cuối cùng dưới cơn nóng giận, hắn đề nghị đến phòng tập thể hình giải quyết bằng hành động. Liv đương nhiên cầu còn không được, vui vẻ đồng ý.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Lyle bị Liv đánh cho mặt mũi sưng vù, được cái sau khi bị đánh tơi bời một trận, tâm tình của hắn lại được giải tỏa không ít.
Liv mặc dù thắng nhưng lại không được thoải mái như thế. Cô ta vốn vẫn đinh ninh thân thủ Lyle không khá hơn bao nhiêu so với phụ nữ thông thường, đang chuẩn bị đánh cho đã tay một trận, ai ngờ Lyle đột nhiên như uống phải dopping, thể lực, sức bền và độ dẻo dai đều tăng vọt, đặc biệt là sực bền, so với Liv không kém hơn là bao. Liv bị phân tâm, đánh nhau cũng chẳng thấy vui nữa.
Buổi tối trở lại phòng ngủ, Kane nhìn thấy Lyle mặt mũi tím bầm, sắc mặt y âm trầm đến mức có thể đông ra đá, nắm chặt tay hắn kéo ống tay áo lên, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ai đánh em?”
Lyle nhìn cũng không buồn nhìn y, dùng sức rút cổ tay ra, hạ ống tay áo xuống, lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
***
Hôm sau, Lyle ở trong phòng sách gọi video call cho “Lam Tán”, người đại diện cho tập đoàn chế tạo máy bay tinh hệ Beta, cư dân vũ trụ Daniel Abbe. Sở dĩ gọi là cư dân vũ trụ vì Daniel thường xuyên đi lại ở các tinh cầu khác nhau, rất ít khi ở cố định một chỗ lâu dài. Đối với người đứng đầu một doanh nghiệp lớn, sinh hoạt của Daniel phải nói là vô cùng không có nguyên tắc, nhưng điểm này cũng chính là thứ khiến hành tung của gã trở nên thần bí, có lẽ đây cũng là lý do vì sao ngài Jasper lại chọn người này.
Cuộc gọi vừa sang phút thứ 40, Vincent rất không thức thời đẩy cửa bước vào. Lyle vội nói “Xin chờ một chút” với Daniel, sau đó xoay người, mất kiên nhẫn nhìn Vincent: “Tôi đã dặn không được quấy rầy tôi rồi mà?”
Vincent rất vô tội: “Kane đánh nhau với Liv rồi.”
“… Thu cái bản mặt hớn hở như được xem kịch vui của anh lại đi.”
Rất rõ ràng sao? Vincent theo bản năng sờ sờ khóe miệng, nỗ lực nặn ra vẻ mặt tạm coi là chính trực: “Cậu không đến xem thế nào à?”
Lyle hít sâu một hơi, trong lòng không biết là cảm giác gì. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, quay lại đối diện với màn hình laptop, “Xin lỗi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp được không?”
Daniel nhún vai: “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.Hoặc là lần sau tôi đến cư gia viếng thăm cậu cũng được.”
***
Còn chưa đi đến phòng tập thể hình, Lyle đã nghe thấy tiếng súng nổ. Hắn vừa đẩy cửa ra, một viên đạn đã bay sát qua cánh tay hắn ghim vào tường. Tâm tình Lyle lập tức tụt xuống đến đáy vực,sau khi nhìn quanh cảnh trong phòng thể hình tan hoang như bãi chiến trường, khắp nơi đâu đâu cũng đầy lỗ đạn, tâm tình của hắn trực tiếp từ đáy vực chui thẳng xuống lõi trái đất.
Hắn đè xuống cảm giác muốn bùng nổ trong lòng, nhẫn nhịn hỏi: “Rốt cuộc hai người đang làm cái quái gì thế?”
Xương gò má bên phải của Kane tím xanh, khóe miệng rách toác, tình cảnh so với Lyle hôm qua còn thảm hơn. Y thu súng, mặt không đổi sắc nói: “Trao đổi kiến thức võ học.”
“Trao đổi đến mức phá nát cả phòng tập thể hình? Trao đổi mà phải dùng đến súng?” Lyle đề cao âm lượng.
“Trước đó đã thỏa thuận rồi, nếu bị bắn trúng những vị trí ngoài áo chống đạn thì thua.”
Nghe y nói, Lyle lúc này mới chú ý tới cả Kane và Liv đều mặc áo chống đạn, hắn nghiến răng cười lạnh: “Hai người còn biết tính toán chu đáo quá nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, đây chỉ là trao đổi trên cơ sở hữu nghị.” Kane kéo khóe miệng.
Thương tích trên người Liv so với Kane kẻ tám lạng người nửa cân, trên cánh tay phải có một mảng da lớn bị rách máu thịt lẫn lộn, trên mặt cô ta lại càng đặc sắc, một bên mắt thâm đen như gấu trúc, vừa nhìn đã biết Kane hạ thủ không lưu tình.
Liv không nhịn được lầm bầm: “Đúng là dối trá! Trao đổi kiến thức võ học cái con khỉ! Rõ ràng là vì tôi đánh Lyle nên anh mới ngu xuẩn y như học sinh tiểu học chạy đến tìm tôi đòi đánh nhau.” Cô ta dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi, “Lại còn toàn đánh vào mặt! Con mẹ nó đúng là y như đàn bà!”
Kane nhíu mày: “Cho nên cô rút súng bắn tôi?”
Liv rất đương nhiên: “Anh đánh vào mặt tôi đấy tên khốn, anh có biết cái mặt đối với phụ nữ quan trọng thế nào không?!”
Kane dối trá “Ồ?” Một tiếng, tiếc nuối lắc đầu: “Hóa ra cô cũng là phụ nữ à, bây giờ tôi mới biết đấy.”
“…”
Đây tuyệt đối là câu cay nghiệt nhất mà y từng nói từ trước đến giờ.
Liv ném khẩu súng với băng đạn trống không xuống đất, nhấc chân đi ra ngoài: “Hai người thích chơi cái trò học sinh tiểu học này thì đi mà chơi với nhau đi, chị đây không rảnh!”
Liv cũng biết mình rất ngu bị lôi vào làm bia đỡ đạn cho Kane và Lyle chiến tranh lạnh, cái gì cũng không sơ múi được, còn vô tội vạ bị dần cho tơi tả.
Sau khi Liv đi rồi, Lyle không nhìn Kane, cũng quay người muốn đi ra ngoài. Kane vội vàng kéo tay hắn lại, nhưng kéo rồi lại không biết phải nói gì tiếp. Lyle rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên khớp ngón tay rách toác đang chảy máu của y rồi rất nhanh dời đi, trào phúng cười: “Sweetheart, anh hôm nay đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt.”
“Tôi biết hành động của mình giống như làm trò hề.” Kane cúi đầu, “Tôi biết.”
Lyle hỏi lại: “Đã biết tại sao còn làm?”
“…” Kane nghẹn lời.
Chút thương tích đó nếu xảy ra trên người y, y cũng chẳng buồn quan tâm. Thế nhưng những vết thương đó lại ở trên người Lyle, y làm thế nào cũng không để yên được, vì vậy ngu xuẩn đi tìm một người phụ nữ đánh nhau, cuối cùng thậm chí còn động đến súng đạn. Chuyện ngu xuẩn như thế nghĩ thế nào cũng không giống loại chuyện Kane sẽ làm, nhưng sự thật là y đã làm rồi.
Tầm mắt Lyle một lần nữa rơi vào người Kane, bình tĩnh nói: “Hành vi tìm Liv đánh nhau của anh, ngoài hai từ ấu trĩ tẻ nhạt, tôi không tìm được từ nào khác để diễn tả nữa, bản thân anh cũng biết mà còn cố làm.”
Kane lần đầu tiên bị Lyle nhận xét “Ấu trĩ tẻ nhạt”, da mặt y co rút, ánh mắt gượng gạo, tầm mắt dao động trên mặt hắn.
Lyle nói tiếp: “Sweetheart, anh thấy chưa, không phải lúc nào lý trí cũng có thể chi phối tình cảm.”
Hắn nói xong xoay người muốn đi, nhưng Kane vẫn siết chặt tay hắn không buông.
Lyle kéo cổ tay muốn giằng ra, thấp giọng nói: “Buông ra. Lúc nào anh nghĩ kỹ rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Kane bật thốt lên: “Nếu như quan điểm của chúng ta vẫn không thể thống nhất thì sao?”
Lyle trầm mặc một lát, một lúc sau mới mở miệng: “Vậy thì có lẽ chúng ta không thích hợp để ở cạnh nhau rồi.”
Bàn tay đang siết tay Lyle của Kane dùng sức đến mức ngón tay Lyle gần như sắp đứt rời. Lyle im lặng không lên tiếng, mấy phút sau, Kane cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
Sau khi Lyle đi rồi, y dùng hai tay ôm mặt, đột nhiên vung một quyền đấm mạnh vào ngăn tủ bên cạnh, máu trên khớp ngón tay dính lại trên cửa tủ trắng như tuyết, chói mắt vô cùng.
***
Buổi tối, lúc Kane về phòng ngủ, Lyle đang gọi điện thoại. Thấy y đi tới, hắn nói với đầu bên kia một câu “Tắt máy đây” rồi cúp điện thoại, tiếp tục cầm di động đi vào buồng tắm.
Kane nhịn xuống, không hỏi là ai gọi đến.
Nửa đêm, y dậy định đi vệ sinh, lại phát hiện bên cạnh không có người. Kane bật đèn đầu giường, Lyle vốn phải nằm cạnh đã biến mất. Ga giường không còn ấm nữa, xem ra Lyle tranh thủ lúc y ngủ say, đã đi được khá lâu rồi.
Kane tỉnh táo lại, vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, cưỡng bách tinh thần ổn định.
Điện thoại của Lyle không bắt máy.
Chuyện này nằm trong dự liệu. Nếu hắn đã muốn giấu y, chứng tỏ không muốn y nhúng tay vào.
Kane đi một vòng, đánh thức Vincent và to con, nhưng cả hai người họ đều mờ mịt nói không biết. Cuối cùng Vincent đề nghị đi hỏi Liv, Kane mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn bực, xoay người đi tìm cô ta.
Liv không ở trong phòng, trong phòng cô ta chỉ có Brian đang ngủ say như chết, bị dựng dậy cũng ngơ ngơ ngác ngác như bò. Cuối cùng Kane trực tiếp gọi điện cho Ava. Trong số những người y quen biết, Ava có thể coi là nguồn tin rộng nhất, hơn nữa Liv làm việc cho Lyle cũng là thông qua Ava, thông qua Ava không lý nào lại không tìm được người.
Chuông reo đến mấy chục giây mới có người bắt máy, giọng Ava nghèn nghẹn, vẫn còn đang ngái ngủ: “Ngài Campbell, cậu có biết bây giờ đang là nửa đêm không?”
Kane không có tâm trạng nói chuyện tào lao, trực tiếp đi vào vấn đề: “Tôi muốn biết Lyle đang ở đâu, ngay lập tức.”
Ava còn ngáp ngắn ngáp dài bị ngữ khí nghiêm túc của y doạ cho tỉnh cả ngủ: “Lyle làm sao rồi? Hai người không phải ở cùng nhau sao? Cậu ấy đi đâu sao cậu lại không biết?!”
Vấn đề Kane cực kỳ không muốn trả lời nhất chính là cái này, y đơn giản nói thẳng: “Nửa đêm cậu ấy đột nhiên không nói không rằng bỏ ra ngoài. Cô cho người tìm đi, càng nhanh càng tốt.” Y nghĩ một chút, lại bổ sung, “Liv chắc cũng đang ở cùng Lyle. Còn nữa, cậu ấy không muốn tôi tìm đến.”
Ava nghe xong cũng lờ mờ đoán ra vấn đề, bất đắc dĩ nói: “Đừng bảo nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện bắt tôi đi tìm người là vì hai người cãi nhau đấy nhé?”
Kane không có cách nào phản bác, chỉ đành nói: “Cô nhất định phải tìm được Lyle, bằng bất cứ giá nào. Buổi tối cậu ấy có nhận một cuộc điện thoại, tôi nghĩ việc cậu ấy nửa đêm ra ngoài có liên quan đến cuộc điện thoại kia.”
“Giọng điệu của cậu y như cô vợ già muốn đi rình bắt quả tang chồng với bồ nhí ấy nhỉ.” Ava cợt nhả đùa vài câu, sau đó lập tức sắp xếp nhân thủ đi tìm người.