Buổi chiều cuối tuần mùa xuân thời tiết tương đối tốt, Lyle đang ngồi đọc sách trong phòng làm việc thì có người gõ cửa.
Nhìn thấy Vincent bưng tách cà phê nóng đi vào, Lyle kinh ngạc: “Chậc, sao lại được ngày anh vừa biết gõ cửa lại còn chờ tôi đồng ý mới mở cửa vào thế này, khoảng khắc này thần thánh quá, phải mở tiệc ăn mừng thôi.”
Nụ cười trên miệng Vincent cứng đờ, đưa tách cà phê trong tay cho hắn.
Lyle nhận lấy, ánh mắt lại chuyển về trang sách, “Cảm ơn.”
Vincent chần chừ mở miệng, “Lyle, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lyle ngẩng đầu lên, “Anh nói đi.”
“Tôi nghĩ tôi không thích hợp với công việc này, đơn xin thôi việc tôi đã viết xong rồi… nếu như cậu cần.”
“Cho tôi lý do chính đáng, tôi không chấp nhận bỏ việc không lý do.” Lyle nhíu mày, “Chẳng lẽ vì viên đạn lần trước? Sweetheart chỉ đùa thôi, nếu không lấy khả năng của anh ấy, có nhắm mắt cũng lấy mạng anh được, đừng lo.”
Cậu nói thế càng khiến tôi lo hơn đấy…
Vincent lúng túng đáp: “Không phải chỉ vì mỗi chuyện đó. Lúc trước làm việc ở bệnh viện Omar, bất kể là giải phẫu ngoại khoa hay khám chữa bệnh tôi đều có thể xử lý được. Nhưng từ khi đến làm việc cho cậu, tôi mới phát hiện hóa ra kiến thức của bản thân rất nông cạn, đã khiến cậu phải thất vọng.”
“Chẳng phải các bác sĩ vẫn luôn thích nghiên cứu những thứ mới sao?”
“Đúng vậy.” Vincent nghẹn lời, một hồi lâu mới nói, “Nhưng mà tôi…”
Vincent muốn nói mình là người không có dã tâm, tìm tòi nghiên cứu là một phần, nhưng vượt quá giới hạn của bản thân thì sẽ chẳng đi đến đâu. Bản thân Vincent biết mình là người không đủ kiên trì, nhưng Lyle lại không cho anh ta cơ hội mở miệng.
“Nếu như anh bỏ việc, tất cả máy móc trang thiết bị tôi đã cung cấp anh đừng mong sờ đến nữa, đừng nói đến sờ, nhìn cũng đừng mong nhìn. Sau khi trở lại bệnh viện Omar, anh sẽ phải tiếp tục chuỗi ngày giải phẫu ngoại khoa nhàm chán, hằng ngày đón hết lượt bệnh nhân ốm đau này đến bệnh tật khác. Đã biết kiến thức của bản thân không đủ nhưng lại không mạnh dạn mở rộng nó ra mà chỉ biết rụt cổ tự hài lòng với cái mình đang có, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết, chết vì không có lý tưởng!”
Vincent kinh ngạc há hốc mồm, ngồi chết cứng tại chỗ.
Lyle dừng một chút, ám muội cười: “Quan trọng nhất là to con vẫn sẽ ở lại đây. Nếu như anh lựa chọn ra đi, có khả năng sẽ không bao giờ được gặp lại anh ta nữa đâu.”
Mặt Vincent vèo một cái đỏ lên, ngón tay không tự chủ được nắm chặt vải quần, “Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta!”
“Ồ? Không liên quan sao? Sao tôi lại nghe nói anh lấy trộm quần lót của anh ta nhỉ?” Lyle lưu manh xoa xoa cằm.
Mặt Vincent đã nóng đến sắp cháy luôn, vứt lại một câu “Chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi có việc phải đi đây” sau đó vội vã tông cửa lao ra ngoài như bị chó đuổi.
Lyle tiếp tục sờ sờ cằm, tiếc nuối thở dài: “Tiếc thật đấy, tôi còn chưa bắt đầu phân đoạn đe dọa mà anh đã chạy rồi…”
Vincent biết quá nhiều về tình trạng sức khỏe của hắn, cũng biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả những chuyện không thể cho người ngoài biết, vậy nên hắn không thể để Vincent rời khỏi đây.
Lyle hiểu rõ tính cách của Vincent, Vincent quá mềm yếu, cưỡng bức dụ dỗ có thể khiến anh ta nghe lời, nếu không được thì dùng bạo lực đe dọa, anh ta nhất định sẽ ở lại. Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra điểm yếu chí mạng của vị bác sĩ này hóa ra lại là to con, xem cuộc sống sau lại có thêm nhiều đề tài để buôn chuyện hơn rồi.
***
Ngồi đọc sách một lúc, vai Lyle bắt đầu mỏi nhừ, mắt cũng sưng lên. Hắn cất sách đi, đến phòng sưu tầm tìm Kane, nhưng ngạc nhiên là lại không thấy y ở đây cùng đám súng bảo bối. Lyle cũng không hỏi người làm, tự đi tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy người ở phòng tập thể hình.
Kane đang luyện quyền, tư thế tiêu chuẩn, cơ vai cong lên, một lớp mồ hôi mỏng bao lấy làn da màu lúa mạch nam tính.
Kane nghe tiếng bước chân đã biết là Lyle đến, nhưng y không quay đầu lại, vẫn chuyên tâm vung tay đấm vào bao cát. Tiếng va chạm vang vọng khắp phòng, Lyle nghe đến tim cũng ầm ầm nhảy loạn.
Lyle đi tới sau lưng Kane, tranh thủ lúc y điều chỉnh tư thế nhanh chóng ôm lấy eo, thè lưỡi liếm một cái lên xương bả vai đầy mồ hôi của Kane.
Kane y như bị điện giật, vội vã tháo bao tay, xoay người đẩy Lyle ra, “Người tôi toàn mồ hôi, đừng có ôm, cẩn thận làm bẩn quần áo em.”
Lyle trực tiếp cởi luôn áo sơ mi ra, chỉ mặc mỗi áo may ô trắng, đứng đối diện với Kane, hưng phấn nói: “Sweetheart, chúng ta đánh tay đôi đi?”
Kane im lặng nhìn chăm chú đôi mắt sáng ngời của hắn. Cơ thể Lyle Kane vốn đã quá quen thuộc, nhưng nhìn hắn như vậy vẫn khiến y cảm thấy tràn ngập cảm giác mới mẻ và tò mò. Y nhớ lần đầu tiên bọn họ làm, y để Lyle mang ‘áo mưa’ giúp mình. Khi đó Lyle đến cầm bao cũng cầm không xong, cũng không dám trực tiếp đụng vào hạ thân y, cả người hắn đều toát ra khí tức đặc trưng của thiếu niên, ngây ngô mà quyến rũ đến chết người.
Nhìn Lyle của bây giờ rất khó để y liên hệ với Lyle lúc đó. Không chỉ nội tâm hắn trưởng thành, mà cơ thể cũng rút bớt đi sự mềm mại non nớt, dần dần trở nên cao to cứng cỏi. Mặc dù vẫn xinh đẹp như thế, nhưng từ động tác đã có thể nhìn ra sức mạnh và sức bật tiềm tàng của một người đàn ông.
Kane hoạt động trong phòng tập cũng được khá lâu rồi, y không muốn đánh đấm tiếp nữa, nhíu mày uyển chuyển từ chối, “Đổi thành sờ tay đôi đi?”
Lyle ngoắc ngoắc ngón tay, khiêu khích cười: “Đánh bại tôi xong thì anh muốn sờ bao nhiêu cũng được.”
Trong đầu Kane có một loại xung động muốn sờ hết một lượt cánh tay, ngực, bụng Lyle, để xem thịt hắn có cứng hơn không, đã có cơ chưa —— thực ra y cũng chỉ hơi muốn thôi.
“Sweetheart, anh thấy sao?”
“Tôi thấy chẳng ra sao cả.” Kane tiện tay vứt khăn mặt lại, đi qua người Lyle muốn về phòng đi tắm, kết quả vừa mới đi được hai bước đã bị tấn công. Kane nhanh chóng khom lưng tránh đi đòn tấn công của Lyle, thuận thế nắm chặt nắm tay hắn kéo về phía mình, động tác liền mạch nhanh gọn dứt khoát.
“Thế này có tính là đánh bại em không?” Kane nhướn mày.
Lyle bị y nắm tay kéo vào trong ngực, tư thế cực kỳ vặn vẹo, hắn khẽ nhếch miệng cười, “Không tính, cái này chỉ là làm nóng người thôi.”
Kane cúi đầu, đôi môi mỏng như có như không chạm vào cổ Lyle, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Dù thế nào thì bây giờ tôi muốn sờ em bao nhiêu chẳng được.”
Lyle chủ động ấn cổ mình lên môi y, khó khăn nhấc một chân lên, dùng gót chân cọ cọ vào hạ thân Kane, dụ dỗ: “Sweetheart, chỉ sờ thôi có đủ không?”
Kane đương nhiên không dễ động dục như thế, nhưng vẫn hơi mất tập trung. Mà chỉ đúng một giây lúc y thất thần này, Lyle đã dùng một tư thế vô cùng quái dị lách ra khỏi tay y. Cánh tay hắn xoay một vòng, chuyển thành tư thế mặt đối mặt. Kane sợ hắn bị bong gân, vội thả lỏng tay. Lyle lập tức chớp lấy cơ hội, rút tay ra khỏi tay y.
“Bảo bối, gần đây em tập yoga đấy à?”
Lyle biết gần đây tố chất thân thể mình đột nhiên tăng lên rất cao, nhưng hắn tạm thời chưa định nói cho Kane biết, “Sweetheart, eo tôi có mềm không bây giờ anh mới biết à?”
Kane bị cho nổi máu, mở tủ bên cạnh lấy ra hai đôi găng quyền anh, quăng một đôi cho Lyle, đôi còn lại tự đeo vào: “Chúng ta thử một trận đi.”
Lyle đeo găng, năm ngón tay cảm nhận được cảm xúc thô ráp dưới lớp găng, sau đó không hề báo trước vung tay đấm về phía má Kane. Kane đứng bất động tại chỗ, dùng một tay cản lại nắm đấm của hắn, cay nghiệt đánh giá: “Góc độ không đúng, cường độ không đủ, tốc độ quá chậm.”
Lyle liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Thêm lần nữa.”
Kane thả tay hắn ra, Lyle bắt đầu thủ thế, nắm đấm giơ lên ngang tai. Kane nhìn chằm chằm hai mắt hắn, đề phòng chuẩn bị nghênh đón đòn tấn công.
Lyle dịch nắm tay về phía sau nửa phân. Lúc Kane còn tưởng hắn chuẩn bị đấm, hắn lại giơ chân đá mạnh về phía eo y. Kinh nghiệm đối chiến của Kane rất phong phú, phản ứng cực nhanh nắm lấy mắt cá chân Lyle, suýt chút nữa quen tay cầm chân lẳng đối thủ ra ngoài. Nhưng vì đối thủ hiện tại là Lyle, y không nỡ động thủ, kết quả lại bị hắn nhân cơ hội một vung một đấm vào gò má.
Một đấm kia dồn sức cũng không ít, Kane tháo găng tay, xoa xoa khóe miệng bị rách chảy máu, “Bảo bối, eo của của em đúng là rất mềm.” Cái tư thế vừa rồi, đúng là sắp xoắn thành bánh quẩy.
Ngay lúc xương mu bàn tay đụng đến gò má y, Lyle đã hối hận rồi, bây giờ thấy Kane chảy máu, hắn lại càng xoắn xuýt. Hắn thà bị y tóm chân quăng ra ngoài còn hơn là đấm vào mặt đối phương. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt Lyle cũng không biểu lộ ra, chỉ khẽ cười: “Sweetheart, chỉ có eo mềm thôi à? Nắm đấm có cứng không?”
“Cú đấm kia năm điểm, đánh lén bảy điểm, xét trung bình coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu.”
Lyle cười hì hì ngồi xuống trước mặt Kane, “Sweetheart, anh quên tính một mục, nếu không phải anh không xuống tay được với tôi, tôi đã khôngđánh lén thành công rồi.”
“Thế em muốn tôi cho em bao nhiêu điểm ở mục này?” Kane như cười như không nhìn hắn.
Lyle nửa đùa nửa thật nói: “0 điểm. Sweetheart, tôi không nên lợi dụng tình cảm của anh, tôi sai rồi.”
“Nếu tính thế thì em thua rồi.”
“Cũng được. Anh dự định phạt tôi thế nào? Muốn thử độ dẻo dai cơ thể không?” Lyle ám muội híp mắt nhìn y.
Kane đưa tay về phía Lyle, khẽ vuốt nhẹ gò má hắn, đột nhiên nói: “Câu ban nãy em nói sai rồi. Trong chiến đấu, phải lợi dụng tất cả những thứ có thể, hoàn cảnh, thời cơ, cách thức ra đòn của đối thủ,… Tình cảm chẳng qua chỉ là một phần trong số đó mà thôi. Lyle, em mang họ Jasper, đây là bản năng của em.”
Sắc mặt Lyle lạnh xuống, “Tôi mang họ Jasper, nhưng đừng dùng cái họ này để đánh giá hành vi hay con người tôi. Còn nữa, Sweetheart, anh nghĩ anh nói thế tôi sẽ vui sao? Tôi phải vui vì mình có bản năng lợi dụng mọi thứ để giành chiến thắng sao?”
“Tôi chưa hề nói em sẽ vui, tôi chỉ kiến nghị em nên làm như vậy.”
Lyle yên lặng nhìn về phía Kane, con ngươi khóa chặt lấy y: “Cả với anh cũng vậy sao, Sweetheart?”
Kane bình tĩnh gật đầu: “Kể cả đối với tôi.”
“Anh không quan tâm?”
“Là tôi cam tâm tình nguyện.”