Mặc dù vô cùng bất mãn vì pháo đã lên nòng mà bị cắt ngang, nhưng Leonard đã đích thân đến thăm, Lyle cũng không thể để ông đợi, đành phải vội vàng đi tắm thay quần áo rồi ra phòng khách.
Leonard đã uống cạn một tách cà phê, nhìn thấy Lyle đi tới, ông đặt tách xuống, “Lyle, cháu đỡ hơn chưa?”
“Cháu khỏe rồi chú Kash.” Lyle lễ phép cười, tự mình đi rót một tách cà phê nóng mới cho Leonard, “Chú đến thăm cháu thế này, cháu không biết phải cảm ơn thế nào nữa.”
Leonard cảm khái thở dài: “Cháu lớn rồi, đã có thể tự mình chống đỡ một phương. Nếu Adrian mà biết được chắc sẽ vui lắm.”
Lyle nhấp một hớp cà phê,im lặng một lát mới nói: “Không đâu, có lẽ ba không hy vọng cháu thành ra như bây giờ.”
Ngài Jasper khi còn sống chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì đối với hắn, càng không bao giờ đem cái gọi là “đào tạo tinh anh” ra để giáo dục hắn, Ngài Jasper để cho Lyle làm những việc hắn muốn, mặc dù việc Lyle gây chuyện luôn trở thành điểm yếu để kẻ khác đe dọa ông, nhưng ông chưa bao giờ ngăn cấm con trai mình làm những điều nó muốn. Ngài Jasper luôn cố gắng hết khả năng dành cho Lyle sự to do lớn nhất —— mặc dù trong mắt hắn khi đó chút tự do này chẳng đáng nhắc tới.
Phương pháp giáo dục của ngài Jasper tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng từ cách làm này, không khó để nhìn ra nguyện vọng của ông. Ngài Jasper không muốn ép Lyle phải bước chân lên con đường mà hắn không muốn, ông chỉ muốn Lyle được sống bình yên, có thể làm những gì mình thích.
“Tức là, đây là câu trả lời của cháu?”
Leonard đã sống rất nhiều năm, Lyle chỉ nói một câu nhứ thế cũng đã đủ để ông hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nếu Leonard đã tự đoán được, Lyle cũng không định nói thẳng nữa, thở phào nhẹ nhõm ngả lưng dựa vào ghế sô pha, “Chú Kash, chú từng nói ba cháu cũng không hy vọng cháu kế thừa Flourita, cháu quyết định làm theo ý định của ba.”
Leonard hoàn toàn không bất ngờ về quyết định này, chỉ tiếc nuối cười: “Xem ra Flourita không thể vĩnh viễn theo họ Jasper được rồi.”
Lyle hoàn toàn không thể hiểu nổi sự cố chấp của ông, “Flourita không phải thuộc cơ cấu tư nhân, vĩnh viễn mang họ Jasper cũng chưa chắc đã là tốt.”
“Ta biết, chỉ là…” Leonard cân nhắc, “Chỉ là ta thấy không thoải mái.”
Lyle mỉm cười, “Có người bạn như chú, ba cháu thực sự rất may mắn.”
Leonard không muốn thất thố trước mặt hậu bối, ông nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, trịnh trọng nói với Lyle: “Cháu không muốn tiếp nhận Flourita, ta cũng không ép cháu. Nhưng có một thứ cháu nhất định phải nhận, đây là thứ Adrian chỉ để lại cho mình cháu thôi.”
***
Sau khi Leonard đi rồi, Lyle vẫn không thể bình tĩnh lại được, một mình ngồi trong phòng khách, mãi đến tận lúc trời tối, Kane đến tìm hắn, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
“Tối nay muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
Kane cúi người nhìn chằm chằm Lyle, đột nhiên hỏi: “Leonard nói gì với em?”
Lyle không muốn giấu y, nhưng hắn không biết phải nói thế nào, chỉ hỏi ngược lại Kane: “Anh biết tập đoàn chế tạo máy bay tinh hệ Beta không?”
“Đương nhiên biết, tất cả người sống trên tinh hệ Beta đều biết.”
Kỹ thuật chế tạo máy bay của tinh hệ Beta có được bắt nguồn từ một chiếc phi thuyền bị rơi của tinh hệ Alpha, đây là chuyện mà hầu hết mọi người đều biết.
Khoa học kỹ thuật của tinh hệ Alpha và tinh hệ Beta chênh lệch rất nhiều. Chỉ riêng việc tìm ra phương pháp lắp ráp mô phỏng theo chiếc phi thuyền kia của tinh hệ Alpha cũng đã khiến đội nghiên cứu khoa học của Beta mấy hai năm trời. Sau đó ông chủ đứng sau đội nghiên cứu này đứng ra thành lập nên Tập đoàn chế tạo máy bay. Kỹ thuật này ngoài bọn họ ra không ai nghiên cứu được, nên tập đoàn chế tạo máy bay hoàn toàn độc chiếm thị trường, tất cả máy bay được sử dụng ở tinh hệ Beta đều do bọn họ cung cấp.
“Sweetheart, anh biết Lam Tán không?”
Kane nhíu mày: “Ông chủ đứng sau Tập đoàn chế tạo máy bay tinh hệ Beta?”
Lyle gật đầu, day day thái dương, lại hỏi: “Sweetheart, anh có nhớ logo tập đoàn dược phẩm của ngài Jasper không?”
Logo của tập đoàn dược phẩm bên trên có một hình vòng cung màu lam, phía dưới là chữ J, nhìn thoáng qua trông giống như một cái ô.
“Chẳng lẽ…”
Kane còn chưa nói xong, Lyle đã đưa ra đáp án: “Đúng thế, Lam Tán chính là ông ấy.”
“Không phải có tin đồn Lam Tán là dân di cư sao?”
“Người xuất hiện trước công chúng không phải Lam Tán thật. Ngài Jasper không muốn bại lộ thân phận, người kia chỉ là thế thân thôi.”
Kane cũng không suy nghĩ nhiều, “Leonard nói với em như thế sao? Sao đột nhiên ông ấy lại nói chuyện này? Ông ấy muốn em làm gì?”
“Chú Kash không bắt tôi làm gì hết, chú ấy muốn đem toàn bộ tập đoàn chế tạo máy bay chuyển sang dưới tên tôi, chú ấy nói đây là ý nguyện của ba.” Lyle buồn bã cúi đầu.
“Chuyện này cũng không phải không tốt. Đây có lẽ là phương án an toàn mà ngài Jasper sắp xếp cho em. Sau khi em từ bỏ Flourita, trong tay em sẽ không còn nhiều tài nguyên như trước nữa. Tập đoàn dược phẩm ở ngoài sáng, dễ bị Chính phủ nhúng tay vào. Còn tập đoàn chế tạo máy bay không liên quan gì đến Avana, nó là một chủ thể kinh tế độc lập, nếu xét trên phương diện kinh tế mà nói, tầm ảnh hưởng của nó còn lớn hơn Flourita. Quan trọng nhất là không ai biết nó có liên quan đến ngài Jasper.”
“Tôi biết, tôi cũng không băn khoăn về vấn đề này. Trước ba tôi, có rất nhiều đoàn đội đã tiến hành nghiên cứu phi thuyền của tinh hệ Alpha, trong đó có cả viện nghiên cứu của Chính phủ. Nếu so về điều kiện và nhân lực, ai có thể hơn được viện nghiên cứu của Chính phủ? Nhưng vấn đề là Chính phủ không tìm ra được kỹ thuật, mà đội nghiên cứu của ngài Jasper lại tìm ra.”
“Viện nghiên cứu của Chính phủ không tìm ra được vì phi thuyền trong tay bọn họ là cái bị bắn rơi trong chiến tranh từ nhiều năm trước, động cơ, hệ thống, bộ điều khiển, tất cả đều bị hỏng nghiêm trọng, hoàn toàn không có giá trị nghiên cứu khoa học. Còn chiếc phi thuyền ở chỗ ngài Jasper mới bị rơi mấy chục năm trước ở một tinh cầu bỏ hoang, hệ thống không bị hỏng, hư hại không đáng kể nên mới có thể dùng để chế tác mô phỏng.”
“Sweetheart, sao anh lại biết những chuyện này?” Lyle biết những tin tức này không phải ai cũng dễ dàng tiếp cận được, nhưng Kane có vẻ như rất quen thuộc.
“Mục tiêu nhiệm vụ của tôi lúc trước có một vị giáo sư, ông ấy nghiên cứu kỹ thuật phi thuyền tinh hệ Alpha, tôi làm trợ lý cho ông ấy một tuần.”
“Được rồi, cứ tạm coi như anh nói, chất lượng hàng mẫu không giống nên kết quả không giống nhau. Nhưng bây giờ máy bay đã được sản xuất rất nhiều năm rồi, người có chút tiền đều có thể mua một cái, nhưng kỹ thuật chế tạo vẫn là độc quyền, không bị các tổ chức khác phục chế, chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Hay là kiến thức vật lý áp dụng vào kỹ thuật quá tiên tiến?”
“Thế thì lại càng không thể, ba tôi đâu có biết gì về vật lý.”
Thảo luận cuối cùng không ra được kết quả, nhưng Kane cuối cùng cũng hiểu vì sao Lyle lại phiền não, “Em muốn nói gì?”
“Tôi cảm thấy, trong việc tìm ra kỹ thuật này, mấu chốt là ở ngài Jasper, những người khác trong đội nghiên cứu chỉ có tác dụng hộ trợ, hoặc thậm chí là để che mắt.”
“Em nghi ngờ ngài Jasper là người tinh hệ Alpha?”
Lyle cau mày, có rất nhiều chỗ hắn chưa nghĩ thông được, “Không, tôi chỉ nghi ngờ, ba đã sớm có kỹ thuật chế tạo máy bay trong tay rồi.” Hắn suy nghĩ một chút, bổ sung: “Trước cả khi chiếc phi thuyền kia rơi xuống.”
Kane không hiểu lắm vì sao hắn lại nói như vậy, nhưng nhìn Lyle còn đang rối rắm hơn cả mình, y lại nhìn xuống, không hỏi tiếp nữa.
***
Khu số 5 nhà giam Amara là một nơi đã quá quen thuộc. Khi Liv mặc đồng phục cảnh ngục xuất hiện trước mặt, Daimian cũng không quá ngạc nhiên.
Daimian mặc quần áo tù, gương mặt nghiêm túc cương nghị lổn nhổn râu ria, hai gò má hõm sâu, chẳng còn lại vẻ kiêu ngạo chính trực, một tháng trong tù, nhìn gã như đã già đi mười tuổi.
“Xem ra anh ở trong này cũng không tồi nhỉ, thật khiến người ta khó chịu.”
Ban đầu Daimian còn phẫn uất, nhưng lâu dần gã cũng đã quen, bình tĩnh nhún vai: “Vậy thì thật xin lỗi.”
“Nghe nói đại ca khu số 5 là do anh tống vào, không biết hai người ở chung có vui vẻ không?”
“Hắn từng ở chung với Kane thế nào, hiện tại ở chung với tôi như thế.”
“Anh nên vui mừng vì người đến đây hôm nay không phải là ông chủ của tôi. Nếu cậu ấy nghe được câu này, nghĩ đến những việc man rợ anh đã làm với Kane, đảm bảo đầu anh đã thủng một lỗ rồi.”
Daimian cứng đờ cả người, khóe miệng giật giật: “Tôi cứ nghĩ tình trạng bây giờ đã là bết bát lắm rồi, không ngờ cái mạng này vẫn còn mới là kết quả may mắn nhất.”
Liv cười khẩy: “Thấy bất công sao?”
Daimian lạnh nhạt đáp: “Chơi đùa với vài đứa bé không đáng để bị tống vào đây.”
“Đúng là không nên bị giam ở đây.” Liv móc súng ra kề lên trán Daimian, nòng súng lạnh lẽo ấn mạnh xuống tạo thành một vết lõm sâu, “Anh đáng lẽ phải được xuống địa ngục.”
Daimian trào phúng cười, “Cô nghĩ cô tốt đẹp hơn tôi ở chỗ nào?”
“Đời này tôi thích làm gì thì làm, có thể bắn nát sọ những thằng như anh, có xuống địa ngục cũng không tiếc.”
Vỏ bọc ngụy trang giả dối của Daimian trong mắt Liv đã sớm biến thành một đống rác. Daimian cũng không lên tiếng nữa, mỏi mệt co vai lại.
“Chúng ta làm một giao dịch, anh nói cho tôi tất cả tin tức liên quan đến mã số 090001, tôi thả anh đi, thế nào?”
Daimian nhướn mày, “Đã có ai nói với cô là cô nói dối rất tệ chưa?”
Ánh mắt Liv hoàn toàn không có chút thành ý nào, trực tiếp biểu thị bất luận Daimian có đồng ý hay không thì kiểu gì cũng sẽ ăn đạn.
“Tôi chủ truyền đạt lại ý của ông chủ, là tự anh từ chối hợp tác. Thành thật mà nói, thế này cũng rất hợp ý tôi. So với mấy cái tin tức liên quan đến dãy số chết tiệt kia, tôi thích việc tìm cho anh kiểu chết thích hợp hơn.”
Liv cất súng, đi ra cửa, đột nhiên cô ta dừng bước, quay đầu lại, “Tôi vốn định một phát bắn nát óc cho nhanh, nhưng câu nói vừa nãy của anh đột nhiên cho tôi một ý tưởng. Tôi quyết định tha cho óc của anh.”
“Trong mắt tên khốn nạn như anh, cưỡng hiếp mấy đứa trẻ không tính là gì, vậy thì cưỡng hiếp một người đàn ông trưởng thành chắc cũng không là gì đâu nhỉ? Nghe nói đàn ông trong này quanh năm không có phụ nữ, đói khát lắm. Hay là anh tự mình hiến dâng một chút đi, đối với anh việc này có là gì đâu mà, phải không?”
“Tôi sẽ truyền đạt giúp với đại ca khu số 5 việc anh tự nguyện hiến thân, anh chỉ cần nằm ra đấy là đủ. À phải rồi, bị một đám đàn ông thay phiên nhau chơi chắc cũng là chuyện nhỏ mà, nhỉ?” Liv khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Daimian trắng bệch, cả người run lên, một chữ cũng không nói ra được.