Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 50: Xin chào, Okafor




Lúc Lyle đi vào phòng thăm gặp,  Liv im lặng theo sát phía sau hắn bị cảnh ngục đưa tay ngăn lại, “Chỉ mình anh ta được vào, cô không thể vào.”

Liv lười biếng nhướn mày, chưa ai kịp nhìn rõ động tác của cô ta thì viên cảnh ngục kia đã hét lên một tiếng, ôm lấy cánh tay bị vặn gãy lùi về sau vài bước. Hai cảnh ngục đứng phía sau ngục trưởng lập tức rút súng chĩa về phía Liv. Bàn tay đặt bên hông của Liv chẳng biết từ lúc nào cũng cầm một khẩu súng ngắn, hờ hững chĩa vào đầu ngục trưởng.

Ánh mắt đục ngầu tràn ngập toan tính của ngục trưởng đảo khắp người Lyle một lượt, cuối cùng u ám giơ tay làm động tác ngừng, thấp giọng nói: “Để bọn họ vào.”

Okafor bị cảnh ngục đưa đến phòng riêng. Quá trình thăm tù ở Amara phải được giám thị chặt chẽ, đây là thông lệ bất thành văn. Lyle đưa mắt nhìn Liv, Liv nhanh chóng đi đến chỗ cảnh ngục phụ trách giám sát: “Muốn tự cút hay muốn bị đánh đến phải khiêng ra ngoài?”

Cảnh ngục ở đây am hiểu nhất chính là biết co biết duỗi, bảo toàn bản thân, thấy Lyle hôm nay không phải ngày thăm tù nhưng vẫn được vào, thậm chí còn mang theo vệ sĩ, cảnh ngục phụ trách giam sát tự hiểu bản thân không trêu vào nổi người này, ngoan ngoãn đẩy cửa đi ra ngoài.

Lyle cầm lấy ống nghe, mỉm cười nhìn phạm nhân đầu trọc gương mặt tiều tụy mặc quần áo tù nhân màu vàng ngồi đối diện, “Xin chào, Okafor.”

***

Ace cắn nốt miếng kẹo mút cuối cùng, nhíu mày: “Tại sao Lyle lại muốn giật giây Okafor vượt ngục? Muốn tung hỏa mù sao?”

Edward qua loa ừ một tiếng.

“Anh cũng nghĩ như thế có tác dụng à?”

Edward tiếp tục qua loa ừ một tiếng.

“Cho dù lần hành động này của chúng ta thật sự thành công, Lyle cũng sẽ rước lấy một đống rắc rối, quang minh chính đại uy hiếp ngục trưởng, thăm tù trái quy định, không tuân thủ nguyên tắc cưỡng chế giám sát, xúi giục tội phạm giết người vượt ngục… À, cậu ta dùng thân phận Ilves Gail mà nhỉ, cái cậu tên Ilves kia cũng thảm thật.”

“Ừm.”

Ace cuối cùng cũng phát hiện ra Edward căn bản không hề tập trung nghe mình nói chuyện, có chút tức giận cao giọng: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không?”

Edward đột nhiên quay đầu lại, đưa tay kéo cổ Ace xuống, nhanh chóng hôn một cái lên môi đối phương, sau đó cấp tốc quay lại chuyên tâm nghiên cứu sơ đồ kết cấu nhà tù trên màn hình máy tính trước mặt. Để tập trung cao độ, Edward đã tắt tai nghe, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc tin tức mới nhất liên tục được cập nhật —— bên người có một cái loa phóng thanh tần số cao.

Edward vừa dùng vạch đỏ đánh dấu con đường theo quá trình hành động trên sơ đồ kết cấu, vừa vô thức dỗ dành Ace: “Ngoan nào, chờ một lúc nữa là được rồi…”

Ace còn chưa kịp phản bác loại giọng điệu như dỗ con này, Edward đã ấn mạnh xuống nút enter: “Được rồi!”

Ace lập tức ghé sát vào, nhìn thấy lộ tuyến hoàn thiện trên màn hình máy tính, trong lòng không khỏi bội phục, hơn hai mươi phút, vừa lấy được toàn bộ hệ thống dữ liệu của Amara đồng thời lập ra lộ trình chạy trốn hoàn hảo đến không một kẽ hở, điều này khiến Ace nhớ đến một người, một người trước đây chỉ cần vào được hệ thống mạng là như cá gặp nước.

“Lát nữa khi nào đến lượt chúng ta, tôi đi trước mở đường, cậu phụ trách bọc hậu. Từ đây đến phòng giam của Kane có ba cổng giám sát, tôi sẽ làm cho chúng mất hiệu lực tối đa 3 phút, trong vòng 3 phút này chúng ta phải tìm được Kane rồi đưa người ra, trừ thời gian qua lại cổng giám sát chỉ còn 2 phút. Cậ u có vấn đề gì không?”

Edward nói xong không thấy Ace đáp lại, nghi hoặc quay đầu gọi: “Ace?”

Ace giật mình: “Hả? Ừ, không có vấn đề gì.”

Nhà giam Amara chia làm năm khu vực, đánh số từ một đến năm, khu số một là khu giam giữ khép kín. Kane bị giam ở khu số năm, vị trí gần cổng nhất, đây cũng là điểm thuận lợi nhất cho hành động cứu viện của bọn họ. Mỗi khu vực đều có một khoảng sân để phạm nhân hoạt động lao động công ích, từ khoảng 2 giờ đến 2 giờ 15 phút, tất cả phạm nhân đều tập trung ở khu vực này.

Kế hoạch hành động của bọn họ bắt đầu vào lúc 2 giờ.

***

Sau khi thăm tù xong Lyle dẫn theo Liv hiên ngang ra khỏi cổng chính, đi thẳng đến vị trí chiếc xe mà Ava đang ngồi bên trong, mở cửa ngồi vào ghế phụ. Ava đang chăm chú bấm điện thoại.

Lyle nhướn mày: “Đang làm gì?”

Ava cũng không ngẩng đầu lên: “Hoàn thiện kế hoạch tạm thời của cậu. Tôi gửi email cho một người, nói với anh ta lát nữa sẽ có cướp ngục, để anh ta dẫn theo thủ hạ đến cứu lão đại.”

“Người kia tin những gì cô nói?”

“Đương nhiên phải tin rồi.” Ava mỉm cười, “Bên đó là đối tác của Edward, mà tôi dùng địa chỉ mail của Edward để gửi tin.”

Lyle câm nín hai giây mới nói: “Làm tốt lắm.”

Về phần có gây ảnh hưởng đến Edward hay không, hiện tại vấn đề này không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.

Lyle mệt mỏi ngả người dựa vào lưng ghế phía sau, sau gáy và da bọc ghế chạm vào nhau phát ra âm thanh nặng nề, đôi mắt đỏ thẫm sau kính râm càng sâu thêm, khóe miệng gợi lên chút ý cười, “Cứ chờ và xem thôi.”

Bất chấp hậu quả bày ra lần hành động này, sau khi kết thúc chắc chắn sẽ có vô số sơ hở phải sửa chữa, nhưng hắn không quan tâm, càng không hối hận. Thứ duy nhất khiến Lyle lo lắng chính là tỷ lệ thành công của kế hoạch không thể đạt đến 100%, hiện tại hắn chỉ có thể dùng sự dửng dưng để ngụy trang nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng.

Phiên điều trần vẫn đang diễn ra, không biết sự vắng mặt của hắn liệu có thể dẫn đến kết quả khó có thể chuyển biến hay không.

Lyle lắc mạnh đầu, ép buộc bản thân bỏ qua phiên điều trần, đem toàn bộ trí óc tập trung vào hành động sắp tới.

***

1 giờ 30 phút chiều.

Okafor giả vờ phát bệnh cấp tính thu hút sự chú ý, sau đó dùng lưỡi dao giấu trong bàn chải đánh răng nhanh chóng giải quyết cảnh ngục, lấy được chìa khóa và thẻ ở thắt lưng cảnh ngục. Các phòng giam đơn vẫn sử dụng loại ổ khóa đồng cổ điển và thẻ quét nên Okafor dễ dàng qua được cổng giám sát thứ nhất, nhưng cổng thứ hai dùng hệ thống quét võng mạc, cổng thứ ba phân biệt vân tay, không có thiết bị hỗ trợ vô hiệu hóa hệ thống, Okafor đương nhiên không thể chạy thoát.

Cảnh ngục dồn dập kéo đến, côn điện đập mạnh vào đầu Okafor, máu đỏ chảy ròng xuống gương mặt hung ác. Tên tù nhân không cam lòng phát ra vài tiếng gầm gào trong cổ họng như dã thú, kết quả lại bị cảnh ngục đem côn điện giã thẳng vào miệng, cả khuôn mặt đều biến đổi đến không ra hình người.

“Chó má! Còn dám trốn, cẩn thận tao đánh cho đến mẹ mày cũng không nhận ra bây giờ!” Cảnh ngục nói một câu lại đạp một phát, Okafor ngay cả tiếng kêu gào cũng biến dị vặn vẹo.

Okafor cứ thế bị một đám cảnh ngục vây đánh, thỉnh thoảng còn dùng côn điện kích cho hai phát, không được bao lâu đã biến thành một đống thịt rữa, chỉ còn lại chút hơi tàn nằm thoi thóp trên mặt đất.

Cuộc vượt ngục ngắn ngủi như trò hề này mặc dù đã làm kinh động đến ngục trưởng nhưng cũng không gây ra được sóng gió gì nhiều, sau khi phát cảnh báo, đa số cảnh ngục lại thả lỏng cảnh giác. Những tên cảnh ngục tàn bạo hung ác này trước mặt người quyền quý có thể xu nịnh khúm núm, nhưng còn ở nhà giam Amara, chúng là luật, là đấng tối cao, là Chúa trời.