Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 17: Tỉnh lại




Cuối cùng Ace không phải người tỉnh lại đầu tiên, mà là Kane.

Rèm cửa sổ trong phòng bệnh kéo kín, ánh đèn ngủ lờ mờ, tay phải Kane đang truyền dịch. Bên người có tiếng hít thở nhè nhẹ, y quay đầu sang, giống như rất nhiều buổi sáng gần đây, Lyle đang cởi trần ngủ bên cạnh.

Kane tự hỏi, từ bao giờ y đã quen thuộc với hình ảnh này đến vậy?

Có lẽ vì Lyle luôn có những hành động và suy nghĩ bất thường, cho nên bất kể hắn làm gì, y cũng sẽ không ngạc nhiên.

Lyle ngáp dài một cái mới chậm rãi mở mắt ra, thấy Kane đã tỉnh, hắn cười híp mắt thăm hỏi: “Sweetheart, chào buổi sáng.”

Tâm trạng của Kane cũng không tệ, mỗi lần phát hiện ra bản thân còn sống, tâm trạng y đều như vậy, “Chào buổi sáng.”

Lyle xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng vàng lấp lánh rọi qua lớp kính, chiếu sáng cả căn phòng đang chìm trong bóng tối mịt mờ, từng hạt bụi nhỏ li ti nhẹ nhàng lay động lơ lửng trong ánh sáng thuần khiết như một lớp kim tuyến đẹp đẽ đang nhảy múa theo giai điệu của mặt trời. Lyle mặc quần ngủ rộng thùng thình, cạp quần tụt xuống đến gần nửa mông cũng chẳng buồn kéo lên, lười biếng đứng trong nắng sớm vươn vai, ánh nắng nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể căng tràn sức sống.

Một lúc lâu sau, giọng nói của Kane mới vang lên.

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Lyle vẫn quay lưng về phía y, tiếp tục tắm nắng, “Không lâu lắm, chỉ một tuần thôi.”

“Ai cứu tôi ra?”

“Tên khốn ngày xưa cùng anh ngồi xổm cạnh phân chó ăn đậu luộc.”

Kane cúi đầu cười khẽ, “Chuyện đó cậu ta cũng kể cho cậu sao?”

Lyle xoay người lại, gương mặt vì đứng ngược sáng mà trở nên mơ hồ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, dường như đang cười, dường như lại không.

“Anh ta còn kể cho tôi nghe hình mẫu phụ nữ lý tưởng của anh.”

Kane liếc mắt nhìn hắn: “Cậu chuẩn bị tìm cho tôi một người như vậy sao?”

Lyle cười nhạt, “Sweetheart, cả đời này anh cũng đừng mong có thể đi tìm phụ nữ.”

Không gian yên tĩnh, không có tiếng đáp lại. Kane không biết đã nhắm mắt từ lúc nào, hàng mi dày có lẽ vì nắng sớm chiếu vào mà ánh lên màu vàng nhạt, lẳng lặng đổ rạp xuống mí mắt, có chút tĩnh lặng và mỏng manh, hoàn toàn không giống với Kane Campbell lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Lyle đi đến cạnh giường, ngồi xổm xuống nhìn y ngủ. Một lát sau, hắn đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt kia. Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm thô ráp, không trơn nhẵn, càng không mềm mại, nhưng lại khiến tâm trí con người ta mê muội. Rõ ràng vừa mới tỉnh lại, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ trầm thấp như thế, hoàn toàn không để lộ ra một chút yếu ớt suy nhược nào. Nếu không phải vì cơ thể không chống đỡ nổi, quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Lyle tin Kane nhất định sẽ tiếp tục dùng thái độ bình thản nhất nói chuyện cùng hắn.

Hắn hiểu rõ, trong cơ thể này là một tâm hồn cứng rắn và kiên nghị hơn bất kỳ ai.

***

Sau một tuần, Kane mới dần bình phục, thuốc tác động đến thần kinh bị tiêm vào đã được loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn vết thương trên da chưa khỏi hẳn.

Xuống giường được, chuyện đầu tiên y làm là đi đến phòng bệnh bên cạnh xem tình hình Ace, Lyle chậm rãi đi theo sau.

Hai phát đạn trên tay và đùi Ace chỉ găm vào phần mềm, bên ngoài không có vấn đề gì lớn, vấn đề nằm ở chỗ nội tạng và các hệ thống cơ thể bên trong cực kỳ không ổn, ngay cả nhịp tim cũng rất yếu.

“Sweetheart, anh cứ nhìn mặt trẻ con mãi thế tôi sẽ ghen đấy.” Lyle khoanh tay đứng cạnh giường bệnh.

“Ace có moi được thông tin gì từ tên đặc công kia không? Vì sao bọn họ lại muốn truy sát cậu?”

“Không biết, lúc đó tôi ngủ. Khi anh ta đánh thức tôi chỉ nhắc đến chuyện của anh, sau đó bọn tôi đi cứu anh luôn.” Nói đến đây, hắn khẽ nhíu mày, “Sao anh lại chạy đến địa bàn của Edward Worceste? Đây không phải phong cách của anh, bọn chúng muốn dẫn anh đi đâu thì anh ngoan ngoãn đi theo à?”

Kane lắc đầu, “Tên đặc công nhắm vào tôi, hắn muốn moi được thông tin gì đó từ miệng tôi, mà bản thân tôi cũng có thông tin muốn moi ra từ miệng hắn.”

Chân mày Lyle hãm sâu thêm vài phần, “Chỉ vì một chút tin tức mà đến mạng cũng không cần?”

“Đối với đặc công, tin tức còn quan trọng hơn cả tính mạng.”

“Thì ra anh cũng thần kinh như mấy tên kia.”

“Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng đều tồn tại những nguy cơ tiềm tàng.”

Trong lòng Lyle không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu. Hắn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, tấm mắt đang dừng trên người Kane chuyển sang Ace, “Khi nào mặt trẻ con tỉnh?”

Kane lắc đầu thở dài: “Không biết. Bác sĩ ở đây không chữa được cho Ace, cậu ta muốn tỉnh lại chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.”

“Bác sĩ nói anh ta bị tiêm thứ gì đó vào người.”

“Có thể là tự cậu ta tiêm vào. Trước đây lúc bọn tôi tham gia nhiệm vụ đặc biệt, cậu ta cũng cho tôi uống thứ gì đó, tôi hôn mê một tháng mới tỉnh.”

“Tức là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng?”

Kane gật đầu: “Chỉ là về lâu dài không tốt cho cơ thể, cùng lắm là chết sớm mấy năm thôi.”

Lyle im lặng, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu và bất lực càng ngày càng dâng lên trong lòng. Hắn không hiểu những chuyện trước đây mà Kane đã trải qua, càng không có tư cách phán xét tư tưởng của y.

Kane đột nhiên hỏi: “Cậu biết tinh hệ Alpha không?”

“Đấy không phải thường thức cơ bản à, đến đứa trẻ lên ba cũng biết.”

Tinh hệ Alpha cách tinh hệ Beta mấy vạn năm ánh sáng, khoa học – kỹ thuật phát triển tiên tiến hơn tinh hệ Beta đến vài thế kỷ. Công nghệ chế tạo phi hành khí hiện tại của tinh hệ Beta là kỹ thuật mô phỏng từ một phi thuyền bị bắn rơi của tinh cầu Alpha, nhưng công nghệ mô phỏng bao giờ cũng có hạn chế —— phi hành khí chỉ có khả năng di chuyển giữa các tinh cầu trong phạm vi tinh hệ, không thể di chuyển ra ngoài tinh hệ.

Kane lại hỏi: “Cậu có quen ai là người tinh hệ Alpha không?”

Ánh mắt Lyle tăng thêm vài phần vi diệu: “Sau khi kết thúc chiến tranh, những năm qua hai tinh hệ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ ngoại giao, tôi nghĩ đây cũng là thường thức cơ bản mà.”

Trên Beta không có một ai là người của tinh hệ Alpha, hỏi hắn có quen không là có ý gì?

Kane trầm mặc dời tầm mắt đi.

Lyle lập tức truy hỏi: “Sweetheart, vấn đề này có liên quan đến việc anh chủ động đi theo tên đặc công kia phải không?”

“Tôi nói rồi, đây chỉ là rủi ro nghề nghiệp, công việc nào trên thế giới cũng đều có nguy hiểm.”

“Đấy chỉ là công việc trước đây của anh thôi. Bây giờ anh là vệ sĩ của tôi, trừ những lúc phải bảo vệ tôi, công việc này không nên tồn tại bất kỳ nguy hiểm gì mới đúng. Đáng lẽ anh chỉ phải đi theo sau lưng tôi tiêu tiền ăn no uống say thôi.”

“Từ lúc đi cùng cậu đến giờ tôi chỉ toàn ăn đạn.”

Lyle thở hồng hộc, vẻ mặt vô cùng quẫn bách, không biết phải nói gì mới đúng.

Kane đứng lên, chậm rãi đi ra cửa, “ Tôi đi tìm gì đó để ăn, cậu đi không?”

Lyle quay lại, trên môi treo lên nụ cười ngả ngớn quen thuộc, bước nhanh theo sau y, “Tôi muốn uống bia lạnh.”

“Đại thiếu gia nhà giàu như cậu sao lại có ham muốn bình dân như thế hả?”

“Tôi còn muốn ngồi xổm ăn đậu luộc cạnh phân chó.”

Kane nghe hắn nhắc tới chuyện này, nghĩ đến cảnh tượng trước đây cùng Ace và Melinda làm nhiệm vụ, khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ cậu không nuốt nổi thôi.”

Lyle cười híp mắt: “Sweetheart, chỉ cần có anh bên cạnh, phân chó cũng đáng yêu.”

Kane cũng cười, “Nếu còn muốn uống bia lạnh thì ngậm miệng lại đi, đồ thiếu gia nhà giàu không một xu dính túi.”