Chính phủ Avana vẫn nắm chính quyền, nhưng thực quyền ngày càng mất đi, chỉ còn lại có tiếng mà không có miếng. Lực lượng vũ trang nhân dân đoàn kết nhất trí, nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ phía quần chúng, bao gồm cả về tài chính lẫn các phương diện khác. Bọn họ không trực tiếp sử dụng vũ trang cướp chính quyền, chỉ âm thầm thâu tóm từng phương diện, đả kích chính phủ, từng bước xâm chiếm lòng tin và ý chí.
Cũng không một ai biết, người được lợi nhất trong cuộc chiến này lại là vị vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho nữ nhà báo Laura, Edward —— hắn đầu cơ vũ khí, chỉ riêng mua đi bán lại súng ống đạn dược cũng đã đủ kiếm về cả đống tiền.
Sau khi tổ chức “giác ngộ” tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ cho Laura, Edward lập tức phủi mông chạy về nhà Lyle. Lúc bắt đầu cuộc cách mạng này, Lyle và Fluorita là đối tượng đứng mũi chịu sào, là nhân vật đầu sóng ngọn gió, bây giờ lại trở thành bên nhàn nhã nhất.
Sự thật chứng minh, đúng như Kane nói, tất cả những thứ này đều đã được dự tính từ lâu, Lyle chẳng qua chỉ là giọt nước làm tràn ly, là phát súng để tất cả những thế lực án binh bất động bấy lâu vùng dậy.
Lần này trở về, Edward đem theo một tin tức, theo suy đoán của Laura, chậm nhất là hai tuần nữa, Lực lượng đặc biệt sẽ chính thức bị giải thể.
Lyle đề nghị muốn tổ chức ăn uống, coi như ăn mừng. Mọi người mặc dù thắc mắc tại sao hắn lại vội vàng như thế, nhưng cũng không ai hỏi gì, có ăn thì cứ ăn thôi. Lyle bảo Vincent lấy đồ dùng và dụng cụ nướng ra, làm một bữa đồ nướng trong vườn. Kane kéo một cái tủ giữ lạnh ra, bên trong đặt vài thùng bia tươi.
Mùi thức ăn theo khói lượn lờ xua tan đi hương hoa nhàn nhạt trong không khí. Liv uống một hớp hết gần nửa chai bia, lắc lắc đầu: “Đúng là phí phạm cả hoa.”
Brian cười ha ha: “Ánh mắt cô rõ ràng chẳng có vẻ gì là đang tiếc hoa cả.”
Liv trợn mắt lườm anh ta, nghiêng đầu tàn nhẫn một khối thịt dê nướng, bên má theo đó mà dính đầy dầu mỡ bóng nhẫy. Brian nhìn về phía người phụ nữ hoàn mỹ trong lòng mình, ánh mắt mang theo sùng bái, nhẹ nhàng liếm đi vết dầu mỡ trên má Liv.
Cách đó không xa, Lyle đăm chiêu đứng nhìn một màn này, tặc lưỡi nói với Kane bên cạnh: “Sweetheart, mỗi lần nhìn bọn họ ở cùng nhau, không hiểu sao tôi đều có cảm giác như giới tính của hai người họ bị ngược.”
“Vậy nên hai người đó mới hợp nhau.”
Lyle ảo não thở dài: “Tôi sẽ nhớ Liv lắm.”
Kane nửa đùa nửa thật nói, “Bảo bối, em nhất định phải nói câu này trước mặt tôi à?”
Lyle nghiêm túc thử tưởng tượng một chút cuộc sống tương lai. Hắn đã quen có một đám người ồn áo bát nháo xung quanh, bây giờ chỉ có hai người đi du lịch cũng hơi buồn, “Sweetheart, hay là chúng ta sinh một đứa đi.”
Kane bật cười: “Sinh kiểu gì? Em có chức năng này à?”
Lyle mím môi, thật sự nghiêm túc suy xét đến khả năng này.
Kane đặt chai bia xuống, từ sau lưng ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể đến rất nhiều nơi. Tatoonie, Lore, Babouro, có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp mà em chưa tới, rất nhiều đồ ăn ngon mà em chưa từng ăn, chúng ta có thể trải nghiệm dần dần, đi từng nơi, mệt mỏi thì tìm chỗ nghỉ ngơi, tìm công việc để làm, trải qua cuộc sống như bao người bình thường khác. Mấy năm nữa tôi già đi rồi, mọi người chắc chắn sẽ ghen tị vì tôi có bạn đời vừa trẻ lại vừa đẹp trai..”
Lyle không nhịn được cười ra tiếng, chọc chọc cánh tay y: “Nhất định sẽ có rất nhiều phụ nữ theo đuổi tôi cho xem.”
Kane nói tiếp: “Tôi sẽ ở cạnh em 24/24, em đi đâu tôi theo đó. Bảo bối, em không có cơ hội để một mình đâu.”
Lyle xoa xoa cánh tay, che giấu xúc động trong lòng, “Sweetheart, anh dịu dàng thế này tôi thật không quen.”
Kane biết hắn vẫn còn có chút tính tình trẻ con. Khi mọi người còn ở bên, Lyle vẫn luôn mạnh miệng nói không cần, nhưng đến lúc thật sự phải chia tay, hắn lại là người không nỡ nhất. Từ nay về sau, bên cạnh Lyle chỉ còn lại mình y, Kane biết, bản thân mình không chỉ là người yêu, là bạn đời, mà còn là cha, là anh, là bạn bè, là gia đình của hắn. Lyle khuyết thiếu thứ gì, y sẽ từ từ bù đắp tất cả.
***
Từ lúc trở lại, Edward vẫn chưa nói với Ace một câu nào. Ace đành phải mặt dày nhích đến cạnh Edward, đưa cho hắn một xiên nấm hương nướng: “Tôi nhớ anh thích ăn cái này mà.”
Lúc còn nằm vùng ở cục cảnh sát Pura, sau khi tan ca, bọn họ thường cùng nhau đi ăn cơm, tìm một quán ăn nhỏ, gọi vài món ăn đơn giản thêm vài chai bia là giải quyết xong bữa tối. Loại cuộc sống đó đối với Edward là mới mẻ, mà đối với Ace cũng là hiếm gặp. Đó là lần gấn nhất Ace được trải qua sinh hoạt bình thường trong suốt những năm qua.
Edward trầm mặc nhận lấy xiên nấm hương, chậm rãi ăn hết.
Ace cúi đầu, “Trong tin tức nói anh chết, tôi không tin nên sau đó đã quay về Naler tìm anh.”
Edward thờ ơ hỏi: “Người ở Naler nói thế nào?”
“Phần lớn đều cho rằng anh không chết, vì đế chế của anh vẫn còn nguyên.”
“Chuyện đó là nhờ năng lực của Ava. Cậu biết mà, cho dù tôi chết, Ava cũng sẽ thay tôi gánh vác tất cả.”
Nghe Edward nói vậy, Ace cũng không biết mình trong lòng mình là cảm giác gì. Anh vốn nghĩ trước đây bản thân không hiếu kỳ quan hệ giữa Edward và Ava, sau này cũng sẽ không. Nhưng thực ra chẳng ai đoán được chuyện sau này. Ví dụ như lúc mất đi Melinda, Ace nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không yêu nổi người nào khác, nhưng bây giờ, anh lại bị một linh hồn khác mạnh mẽ lôi kéo.
“Ava cô ấy…”
“Ava đã từng là gái điếm đầu bảng ở Naler. Khi tôi tròn mười tám tuổi, thủ hạ đưa cô ấy lên giường tôi. Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của tôi, tôi không để ý cô ấy đã ngủ cùng bao nhiêu người đàn ông trước đó, tôi chỉ đơn thuần là thích Ava, muốn cô ấy làm bạn gái mình. Nhưng Ava từ chối, cô ấy nói chỉ chấp nhận quan hệ thân thể. Sau đó chúng tôi chấm dứt quan hệ bạn giường, dần dần trở thành bạn bè, cô ấy bắt đầu làm phụ tá cho tôi, hiện tại, Ava là người bạn, người anh em mà tôi tin tưởng nhất.”
Ace im lặng nghe, qua một hồi lâu mới hỏi: “Anh vẫn còn thích cô ấy sao?”
Edward không trả lời mà hỏi lại: “Cậu dùng lập trường gì để hỏi tôi vấn đề này?”
Ace không trả lời được.
Edward hoàn toàn bỏ qua bầu không khí bức bách giữa hai người, từ tốn lau sạch bọt bám bên ngoài chai bia đến khi sạch sẽ không còn gì, đột nhiên mở miệng: “Tôi phát hiện trong vấn đề này mọi thứ vẫn chỉ xuất phát từ một phía.”
Ace nghi hoặc nhướn mày.
“Sau này chúng ta đừng lên giường nữa, làm bạn bè bình thường đi.”
***
Lúc kết thúc buổi ăn mừng, Lyle tuyên bố hắn và Kane sắp rời khỏi đây, dùng phi hành khí đời hai đi du lịch vòng quanh tinh hệ Beta. Phản ứng đầu tiên của Liv chính là mở miệng đòi tiền, Lyle cười to, nói nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô đi đòi Ava tiền thù lao đi. Sau đó hắn cùng tất cả mọi người lần lượt ôm nhau một cái coi như tạm biệt, cảm ơn bọn họ thời gian này đã hỗ trợ rất nhiều.
Lúc tạm biệt Edward, Lyle nói: “Giúp tôi cảm ơn Ava.”
Edward mỉm cười: “Nhất định sẽ giúp cậu chuyển lời đầy đủ.”
“Còn nữa, nhớ dặn Ava đưa em gái Grace kia đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Sweetheart nhà tôi.”
Edward không nhịn được cười cười: “Chuyện này chỉ sợ tôi không quyết định được.”
Kane một mình đi tới trước mặt Ace, dùng sức ôm một cái thật chặt, “Tạm biệt.”
Ace cũng nghiến răng vỗ vỗ vai y: “Được rồi, chúc mừng cậu, tìm được người yêu, thoát khỏi quá khứ. Kane, cậu khiến người anh em ngồi xổm cạnh phân chó ăn đỗ luộc này cô quạnh quá.”
Kane liếc mắt về phía Edward: “Không ai có thể thoát khỏi quá khứ, và cũng không ai có thể bị quá khứ trói buộc. Ace, phải nắm bắt lấy hiện tại.”
“Tôi biết.” Ace theo tầm mắt y nhìn sang, vô thức lập lại, “Tôi biết.”
***
Leonard ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc sách, trên mặt bàn trà bên cạnh đặt một tách cà phê nóng hổi.
Lyle không quen với bầu không khí như thế này, yên lặng huých huých Kane đẩy y về phía trước. Kane bất đắc dĩ, hít một hơi đi đến trước mặt Leonard, chuẩn bị mở miệng.
Y còn chưa kịp nói, Leonard đã nói trước: “Đến tạm biệt sao?”
Kane có hơi giật mình, ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: “Vâng, tôi và Lyle định sẽ rời khỏi đây.”
Leonard hừ một tiếng: “Lyle cũng không phải con ta, hai đứa muốn đi thì cứ đi, không cần báo cáo với ta.”
“Vậy nên bọn tôi mới chỉ đến tạm biệt chứ đâu có đến hỏi ý kiến…”
Lyle dùng khuỷu tay thúc mạnh vào dưới eo Kane, Kane lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Chú Kash, bọn cháu định ngày mai sẽ rời khỏi Avana. Nhưng nếu chú có gì cần, bọn cháu sẽ lập tức về ngay.”
Leonard tháo cặp kính trên sống mũi xuống, thở dài: “Cháu thấy hạnh phúc là tốt rồi. Ta không có yêu cầu gì phức tạp cả, chỉ cần trước khi ta chết, hai đứa đến thăm ông già này mấy lần, ta có ra đi cũng không còn gì tiếc nuối.”
Lyle có chút luống cuống: “Chú Kash…”
“Được rồi, đi đi thôi. Ngày mai hai đứa đi, còn phải thu dọn chuẩn bị rất nhiều thứ, đừng ở đây quấy rầy ta đọc sách.”
Kane kéo Lyle trở về phòng. Trước khi rời khỏi phòng khách, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn ông: “Chú Kash, tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng hai người đi khuất, Leonard xoa xoa khóe mắt, nhìn quyển sách trên tay một lúc lâu mới phát hiện mình cầm sách ngược. Ông thở dài một tiếng, để sách xuống, dùng góc áo xoa xoa kính mắt.