Kim Bài Ảnh Hậu

Chương 7: Ra kính




Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Thịnh Phồn đúng lúc quay đầu lại, không hề chú ý, đột nhiên vụt qua một bóng người lao về phía cô.

Thịnh Kỳ Hi đi phía sau Thịnh Phồn, nhìn thấy tình huống ở phía trước, hắn lập tức giật mình kinh sợ, con ngươi co lại, nhanh chân vụt về phía trước, liền duỗi tay kéo Thịnh Phồn, miệng còn hô cẩn thận!

Thịnh Phồn được Thịnh Kỳ Hi níu tay kéo lại nhưng không kịp, bởi vì thanh niên kia tốc độ quá nhanh, Thịnh Phồn bị thanh niên kia đụng phải thiếu điều muốn choáng váng.

Mà thanh niên kia vì tránh một đám người hô hét đuổi theo nên không ngừng quay đầu nhìn phía sau, bước chân lại gấp gáp đi nhanh như bay, bất thình lình lại đâm phải cô.

"Xong đời rồi, phải đi nhanh lên, nếu bị mấy cô gái này giữ lại, Trung Duyên hắn lập tức đuổi kịp tới nơi."

Nam thanh niên vội vã đứng lên, trên mặt có vài phần hoảng hốt xen lẫn ngượng ngùng, "Thật xin lỗi, tôi không kịp thời gian mất, tôi đang rất vội.."

Nam thanh niên đứng lên phủi mông, có lẽ quần bị dính phải bụi. Hắn tự trách nói xin lỗi hai câu rồi quay đầu nhìn tới "người bị hại" để thể hiện sự thành khẩn. Lời xin lỗi còn chưa nói xong thì hô hấp đã cứng lại, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên một tia kinh diễm.

Bị người nhìn chằm chằm, Thịnh Phồn nhìn lại đối phương trong lòng có vài phần bất ngờ. Rốt cuộc cô cũng không biểu hiện thái độ nào ra ngoài. Bỗng nhiên cách đó không xa, tiếng bước chân cùng tiếng hô hét càng lúc càng lớn, cô nghĩ mình nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, Thịnh Kỳ Hi tức giận đến cực hạn, hắn liền vén tay áo xông lên, sống chết gì cũng phải đánh cho người này một trận nhừ tử, Thịnh Phồn vội kéo tay Thịnh Kỳ Hi lại, ý bảo hắn phải nhanh nhanh rời khỏi chỗ này.

Nhìn biểu tình của hai người trước mặt, rốt cuộc nam thanh niên cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hắn đánh giá hai người trước mặt, suy đoán hai bọn họ là khách mời đến tham gia buổi ghi hình, nơi này sợ rằng có gắn máy giám sát nếu không may bị lưu lại thì thật không hay, vẫn là cẩn thận nói chuyện thỏa đáng.

Thịnh Kỳ Hi lần thứ hai kiểm tra lại một lần nữa trên người Thịnh Phồn, đến khi xác nhận cô không xảy ra chuyện gì mới an tâm. Vẻ mặt Thịnh Kỳ Hi khó chịu nắm tay em gái rời khỏi, trước khi đi hắn thâm ý liếc mắt đánh giá nam thanh niên, tròng mắt hắn khẽ nhúc nhích nhìn thanh niên nghiền ngẫm.

Bọn họ muốn rời khỏi nhưng bị thanh niên trước mặt chặn lại lối đi, bộ dạng thật tâm nói lời xin lỗi.

"Trước hết chờ một chút, hai vị có phải hay không chính là khách mời đặc biệt?" Hắn hiển nhiên nghĩ hai người Thịnh Phồn chính là khách mời đặc biệt do tổ chương trình mời đến, thái độ sinh ra mấy phần nhiệt tình, "Mau, Trung Duyên hắn còn chưa tới, mau nói cho tôi biết đầu mối ở nơi nào đi."

"Trong lúc tôi còn chưa có tới, tiểu tử cậu lại chạy nhanh như vậy? Cậu là ở chỗ này trốn tránh sự sắp xếp của tôi hả?" Giọng nói của một người đàn ông khác truyền đến từ phía sau.

Nam thanh niên vừa mừng vừa sợ, nhịn không được quay đầu nhìn lại phía sau để xem.

Không đợi hắn hoàn toàn xoay người, một cánh tay cường tráng liền giữ chặt lấy bờ vai của hắn, gương mặt của người đàn ông trung niên đã ở gần, cười xấu xa nhìn hắn.

"Anh Trung Duyên!" Nam thanh niên giật mình hô, mà phía sau bọn họ có rất nhiều fan đã đuổi theo tới nơi, nhanh chóng hình thành một vòng vây, đem mấy người bọn họ vây quanh, thậm chí máy ghi hình đều đang quay.

Đám đông người đã ùn ùn kéo tới vây quanh đối diện Thịnh Phồn. Bọn họ cầm theo bảng lớn, trên tấm bảng có viết tên Ngô Trung Duyên, Lộ Bạch.

Nhóm fan này có khoảng hai mươi người, đều là các cô gái mười mấy tuổi, gương mặt đầy kích động, tay giơ di động chụp ảnh, miệng thì không ngừng hô khẩu hiệu cùng tên của thần tượng.

Thì ra thanh niên kia chính là Lộ Bạch, Lộ Bạch hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ cảm giác được fan vờn quanh, ý cười trên mặt càng thêm sáng lạn, duỗi tay đẩy Ngô Trung Duyên trước ngực ra xa. Vừa thấy cử chỉ này của thần tượng, fan nữ xung quanh mặt mày đều đỏ bừng, càng thêm kích động hô hét.

Nhìn cảnh này, Thịnh Phồn rũ mắt xuống, Thịnh Kỳ Hi ở phía sau thanh âm không cao không thấp mà cười xuy một tiếng, phút chốc đều bị tiếng thét chói tai của fan bao phủ.

Từ lúc Ngô Trung Duyên xuất hiện, Thịnh Phồn nhớ tới ký ức của đời trước. Lúc còn là Đậu Khấu, cô cảm thấy có chút hứng thú nên đã từng tham gia chương trình này cùng Ngô Trung Duyên, gọi là [Nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện], còn nhớ năm ngoái chương trình này tổ chức tiết mục hỏa hoạn.

Lấy sáu người làm thành một đội, mỗi kỳ tiết mục đều sẽ phối hợp với vài vị khách mời đặc biệt hay còn gọi là khách quý, phân chia thành vài nhóm chấp hành nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện, mà mỗi người ở trong đó sẽ bí mật đảm nhiệm nhân vật khác nhau, có người làm gian tế, có người làm đồng lõa, có người là làm chủ, có người là thường dân.

Khách quý sẽ được phân chia vào từng nhóm chơi, yêu cầu khách quý phải tìm ra được đồng bạn, hơn nữa còn phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tìm ra người đứng phía sau tiết mục, phải đúng thời hạn cứu ra con tin.

Tiết mục này từng chỗ đều tính kế người, người tham gia tiết mục đều phải thận trọng từng bước, như vậy thu hút đông đảo khán giả liền trở thành tiết mục lớn nhất hiện tại.

Năm trước đứng nhất quý tiết mục cứu hỏa, đứng đầu đội hình có Ngô Trung Duyên, Trần Kỳ, Đỗ Minh Sơn, Lý Phi Nhất, Văn khải, cùng với Lộ Bạch, mỗi người đều đảm nhận vai quần chúng.

Trong đó Ngô Trung Duyên và Lộ Bạch hai người luôn luôn xuất hiện trong các tiết mục của [Nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện], tiết mục này thu bạc vào vô số, trở thành tiết mục hắc mã của kỳ nghỉ hè.

Tham gia chương trình [Nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện] ngoại trừ Ngô Trung Duyên và Thịnh Phồn thì bốn người còn lại vẫn chưa nổi danh.

Thời còn trẻ, Ngô Trung Duyên được ra mắt ở Hương Cảng (Hongkong), trãi qua một đoạn thời gian lăn lộn ở TVB, các loại hình kịch đều tiếp nhận, dã tâm của hắn không nhỏ, đáng tiếc tại thời điềm đó vẫn không chìm không nổi.

Đến khi đã ở tuổi trung niên, hắn tiến vào đại lục phát triển sự nghiệp, chụp mấy bộ album về quân đội, thật không nghĩ tới vừa vặn dựa vào cái này mà nổi lên, các fan tôn sùng hắn bởi vẻ ngoài của hắn mạnh mẽ nam tính.

Thịnh Phồn đã từng diễn chung một kịch bản với hắn, lấy bối cảnh thời dân quốc, hắn đảm nhận vai một quân nhân, kỹ thuật diễn tạm được. Theo Thịnh Phồn thấy, Ngô Trung Duyên muốn nổi danh ở vai trò diễn viên thật không dễ, bởi kỹ thuật diễn chỉ dừng lại ở hai chữ "tạm được"

Chắc hằn bản thân Ngô Trung Duyên cũng biết rõ khả nămg của chính mình, cho nên thừa dịp fan còn hiếm lạ đối với hắn trong khoảng thời gian này, liên tiếp tham gia các chương trình, hiện tại coi như cũng gặt hái được một ít thành công.

Thịnh Phồn đối với hắn, bất quá chỉ quen biết sơ sơ.

Nhìn thấy hai người Ngô Trung Duyên cùng Lộ Bạch đang ở trước màn ảnh diễn xuất, Thịnh Phồn liền quyết định lui lại, lại không ngờ Lộ Bạch vẫn luôn dán mắt chú ý đến hành động của cô, hắn thấy cố muốn rời đi, liền chạy nhanh đuổi theo, miệng thì hô gọi Ngô Trung Duyên.

"Anh Trung Duyên, nhanh tới đây, hai người này rất khả nghi, rất có khả năng chính là người thần bí của kỳ này. Chúng ta cũng đừng tranh cãi với bọn họ, cùng kết minh đi, có thêm hai người mật báo, đối kháng với Văn Khải cùng Trần Kỳ bọn họ, anh thấy thế nào?"

Lời này vừa nói ra, Lộ Bạch một bộ khôn khéo lôi kéo chú ý của fan, khiến các fan xôn xao một trận.

Thịnh Phồn nhìn người đàn ông chặn lại ở trước mặt mình, trong lòng có vài phần không kiên nhẫn. Nếu như ở đời trước, Lộ Bạch này không có tư cách đứng cùng một chỗ với cô, chứ đừng nói chi đến việc bị hắn chặn đường

Nhưng vì máy quay đã ở trước mặt, Thịnh Phồn không có khả năng biểu hiện thái độ thiếu kiên nhẫn, cố gắng không bộc lộ cảm xúc ra mặt, cô lên tiếng giải thích, "Hình như anh đã hiểu lầm, chúng tôi không phải đến để tham gia tiết mục, cũng không phải người thần bí mà anh nói"

Lộ Bạch lại không tin, nhất quyết không buông tha: "Vậy hai người làm sao đề chứng minh?"

Ngô Trung Duyên ở phía sau Lộ Bạch đi lên, hé ra khuôn mặt được fan khen ngợi "hormone nam tính", trên mặt tươi cười xấu xa nói: "Nghe tổ chương trình nói hôm nay có mời đến hai vị khách quý, một nam một nữ nha"

Lúc này, Thịnh Kỳ Hi thật là nhịn không được, hắn cười lạnh một tiếng, đuôi lông mày huếch lên, "Các người tự biên tự diễn nhìn có vẻ thật hợp lý." Hắn châm chọc, vỗ vỗ hai bàn tay.

Bộ dáng cùng thái độ không coi ai ra gì của Thịnh Kỳ Hi làm cho đám fan có vài phần đỏ mặt, tiếp theo liênc "ha ha" cười lớn. Thịnh Phồn cũng nhịn không được cong cong khóe môi.

Lộ Bạch cùng Ngô Trung Duyên bị nghẹn đến có vài phần nói không nên lời, sắc mặt của Lộ Bạch không thể nào tốt hơn được nữa.

Tuy rằng đã biết, chính mình có khả năng nhận nhầm, dù sao khách quý sẽ không như thế làm hắn bẽ mặt, nhưng Lộ Bạch vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, "Tôi nhớ rõ tiết mục này tổ chương trình có vài lần tạo kịch bản như vậy, làm cho chúng tôi lầm tưởng chính mình tìm nhầm người"

Thịnh Phồn mặt không biểu tình, "Nhưng mà lúc này các người thực sự tìm lộn người, anh xem hai người chúng tôi được quay phim và chụp hình sao?"

Một câu nói trúng.

Ngô Trung Duyên cuối cùng cũng nhìn ra điểm không thích hợp, hắn ngăn lại Lộ Bạch, "Cậu để hai người bọn họ đi đi, Tiểu Bạch, chúng ta quay trở về, hiện tại ở trên tay tôi đã nắm giữ hai phần mật báo, tiến độ đã vượt lên trên người khác, kịch bản này người ta cũng không thể làm trái, nghìn vạn lần đừng phá hỏng vai diễn xuất sắc. Không thì bây giờ hai chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, chờ bọn người Trần Kỳ đuổi theo?"

Ngô Trung Duyên không hổ là diễn viên lão luyện, một phen nói cẩn thận, nhượng tất cả mọi người có một bậc thang mà xuống.

Lộ Bạch có vài phần thất bại, miệng méo xệch, rốt cuộc nhường lối đi cho hai người Thịnh Phồn, fans cũng ngoan ngoãn mà mở ra vòng tròn một góc, dễ dàng nhường đường cho hai người đi qia.

Người ghi hình ngay từ đầu luôn đứng cạnh Lộ Bạch, thấy Thịnh Phồn sắp rời đi, hắn không đóng máy mà ngược lại quay máy về phía Lộ Bạch đề thu lại biểu tình của Lộ Bạch đối với Thịnh Phồn, toan tính đem phát đi đoạn ghi hình này ở đoạn hậu kỳ.

Người ghi hình giả vờ bi thống kêu than vài tiếng, hắn nói muốn được đi ăn cơm

Thịnh Kỳ Hi kéo tay Thịnh Phồn đi nhanh, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi ồn ào này. Đến khi đi xa, Thịnh Phồn còn có thể nghe loáng thoáng tiếng tiếng hoan hô thét chói tai ở phía bên kia.

Thịnh Kỳ Hi mặt mày đã trầm xuống.

"Nhìn thấy không? Phồn Phồn, em còn muốn tiến vào vòng giải trí, tình huống như ngày hôm nay chỉ là một góc nhỏ cũng không tính, các loại đột phát trạng huống, đủ các loại thủ đoạn chiêu trò, ngày sau em còn có thể gặp gỡ một trăm, một nghìn những người như thế này. Dù như vậy, em vẫn kiên trì lựa chọn theo ý muốn của mình sao?"

Thịnh Phồn lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Kỳ Hi nói lời nghiêm túc nhất từ trước tới nay.

Thịnh Kỳ Hi thật không rõ, rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Phồn lại cố chấp muốn tiến vào vòng giải trí. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng có thể đem cô kéo trở về.

Thịnh Phồn không thể giải thích với Thịnh Kỳ Hi. Bởi vì cô biết, chỉ cần cô thành công gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí thì người nhà họ Thịnh sẽ giảm bớt lo lắng cho cuộc sống của cô.

Cô đã kiên quyết theo đuổi thì không dễ dàng từ bỏ, nói chung cần phải hành động thiết thực để thể hiện

Thịnh Phồn chỉ là nhẹ nhàng cười cười, gỡ ra bàn tay của Thịnh Kỳ Hi vẫn luôn lôi kéo cô, rồi bước đi nhẹ nhàng.

Lúc này, Thịnh Kỳ Hi mới phản ứng kịp, biết rõ suy nghĩ của Thịnh Phồn, hắn hít một hơi thật sâu thầm nghĩ về sau sẽ không nhắc lại việc này nữa.

Thịnh Kỳ Hi mở cửa xe, đưa tay che chắn ở trên đầu cho Thịnh Phồn, đợi đến khi vị tiểu công chúa của nhà họ Thịnh ngồi vào ghế lái phụ, nhị thiếu gia nhà họ Thịnh này mới thu hồi tay lại, hơi cúi đầu.

"Như vậy, Phồn Phồn" Thịnh Kỳ Hi hít vào một hơi, có vài phần hài hước mà trêu ghẹo nói, "Vào tuần này, có lẽ em sẽ bắt đầu cuộc sống của một diễn viên, chuẩn bị lần đầu ra kính"

(hết chương 7)