Biên tập: B3
Công Chúa đứng lên, đưa lưng về phía tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ bái kiến Công Chúa điện hạ.”
Chi Chi len lén ngẩng đầu nhìn vị Công Chúa điện hạ luôn luôn uy nghiêm.
Lúc này vẻ mặt Công Chúa có chút cứng đờ, hắn nâng tay lên rồi hạ xuống: “Đi ra ngoài đi.”
Tiểu cung nữ liền nhanh chóng đứng lên, không dám cả ngẩng đầu, cứ thế đi lùi ra ngoài.
Chi Chi thừa dịp này liền nhanh chóng kéo chăn che chân mình lại.
Công Chúa rũ mắt, liếc nhìn tấm chăn đang đắp trên đùi Chi Chi, rồi lại nhìn mặt nàng: “Thế nào? Không bôi thuốc sao?”
“Thiếp bôi xong rồi.” Chi Chi nặn ra một nụ cười giả lả, đang định đắp kín thêm một chút thì Công Chúa đưa tay ra giữ chăn lại: “Vậy sao được.”
Chi Chi đang muốn nói gì đó, Công Chúa liền cười khẽ, giống như là đã hiểu rõ suy nghĩ của Chi Chi: “Bổn cung và Chi Chi đều là nữ nhân, Chi Chi sợ cái gì?”
Hắn còn cố tình nhấn mạnh hai tiếng “nữ nhân”.
Lòng bàn tay Chi Chi rịn mồ hôi, trong mắt nàng thoáng hiện lên nỗi sợ hãi.
Đến chính nàng cũng không phát hiện ra, thân thể nàng đã bắt đầu khẽ run rẩy.
Công Chúa giơ tay lên đỡ lấy bả vai Chi Chi, giọng nói rất nhẹ: “Chi Chi đang sợ sao?”
“Không có!” Chi Chi vội phản bác.
Nàng nhìn gương mặt đẹp đến mức hoàn toàn không giống nam nhân của Công Chúa, cuối cùng đành bỏ cuộc, còn chưa biết ai mới là người phải chịu thiệt đâu.
Chi Chi liền vén chăn lên, dạng chân ra, nói thẳng: “Tới đi.”
Công Chúa: “…”
Hai tai hắn nhanh chóng đỏ lên, thậm chí trong đáy mắt cũng hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Hắn kéo chăn lại, đắp lên bắp đùi trắng đến loá mắt của Chi Chi: “Trời rét, đừng để bị nhiễm lạnh.”
“Không lạnh! Đang là mùa hè mà!”
Chi Chi lại muốn vén chăn lên, nàng nghĩ xong rồi, bôi muộn không bằng bôi sớm, bây giờ cứ để nàng không mặc quần mới càng xấu hổ hơn.
“Bổn cung bảo lạnh.” Công Chúa rít mấy tiếng qua kẽ răng.
Động tác kéo chăn của Chi Chi lập tức dừng lại, hai bàn tay nhỏ nhắn đút vào bên trong, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Công Chúa đứng một hồi, đột nhiên nói: “Nghe nói hôm nay có người tới lục soát cung, ngày mai Bổn cung đưa nàng đi báo thù, nàng có đi không?”
Thật đúng là trẻ con.
“Thiếp đi.” Chi Chi không hề do dự mà trả lời chắc như đinh đóng cột.
Dường như Công Chúa bị câu trả lời của Chi Chi chọc cười, khoé môi hiện rõ ý cười.
Hắn lại nhìn xuống lần nữa, Chi Chi hiểu ý vén chăn lên: “Muốn bôi thuốc sao?”
Công Chúa vội vàng kéo chăn lại, đắp lên chân Chi Chi.
“Trời lạnh như vậy còn bôi cái gì, Bổn cung còn có việc nên đi trước.”
Sau khi Công Chúa đi, bấy giờ Chi Chi mới nằm xụi lơ ở trên giường, sau lưng nàng đều ướt đẫm cả rồi.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, tiểu cung nữ thò đầu vào: “Ngũ di nương, Công Chúa bảo nô tỳ vào bôi thuốc cho người.”
“Không cần, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Chi Chi cảm thấy vẫn là tự mình làm thì hơn.
Trải qua chuyện vừa rồi, giọng nói của nàng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, nói đầy vẻ mệt mỏi.
Tiểu cung nữ khẽ đảo mắt.
Mặc dù tay chân nàng ta vụng về, nhưng đầu óc lại dị thường lanh lợi.
Không biết nàng ta suy nghĩ cái gì mà đỏ bừng mặt rồi lui ra ngoài.
***
Hôm sau, tiểu cung nữ tới hầu hạ Chi Chi thức dậy.
Chi Chi dùng điểm tâm xong, đợi thêm một canh giờ nữa thì Công Chúa bên kia phái người tới mời.
Chi Chi liền đi qua.
Công Chúa đang đứng ở cổng Côi Ương Cung.
Chi Chi tới nơi thì thấy vẻ mặt hắn có chút uể oải, dường như đêm qua ngủ không được ngon giấc, vành mắt còn hơi xanh.
“Đi thôi.”
Công Chúa nói xong liền trực tiếp lên kiệu, Chi Chi đang do dự nhìn cỗ kiệu kia thì Công Chúa thò đầu ra, giọng nói có chút nôn nóng: “Nhanh lên một chút.”
Chi Chi vội leo lên.
Cỗ kiệu này chỉ có thể ngồi một hàng, Chi Chi ngồi ở bên cạnh Công Chúa, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
Công Chúa nhìn Chi Chi, Chi Chi hơi cảnh giác, Công Chúa cười khẽ rồi đột nhiên nghiêng người tới.
Hắn cúi xuống ngửi người Chi Chi, Chi Chi không nhịn được né tránh, Công Chúa liền đưa tay ấn bả vai Chi Chi lại, rồi cả người hắn càng nghiêng sang, gần như là dồn hẳn Chi Chi vào trong góc.
Chi Chi đến động cũng không dám động.
Bấy giờ Công Chúa mới hài lòng, lại cúi đầu vào hõm cổ Chi Chi hít một hơi.
Hắn thấp giọng hỏi: “Vết thương sao rồi?”
“Nhờ phúc của Công Chúa, thiếp đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy để Bổn cung kiểm tra thử xem.”
Chi Chi khẽ run, cắn môi.
Công Chúa thì thầm bên tai Chi Chi: “Không phải Chi Chi muốn Bổn cung thích nữ nhân ư? (*) Sao cứ luôn tránh né Bổn cung vậy? Chẳng lẽ nàng cảm thấy Phò Mã tốt hơn Bổn cung?”
(*) Chương 30 Chi Chi có hỏi Công Túa câu này, ý bảo Công Túa les á.
Chi Chi nhớ tới cái tát ở trại huấn luyện ngựa kia.
Nàng chớp chớp mắt, hai mắt liền đỏ.
Công Chúa nhìn thấy thì hơi sửng sốt, ngay sau đó nghe thấy tiếng Chi Chi thút thít: “Nhưng mấy ngày trước Thục quý phi có gọi thiếp sang, cố ý cảnh cáo thiếp.”
Nàng vừa nói dứt lời, bầu không khí trong kiệu lập tức lạnh xuống.
Chi Chi cảm thấy bàn tay đang ấn bả vai nàng dùng sức mạnh hơn.
Trước khi nàng kịp kêu đau, Công Chúa đã thu hồi tay, ngồi ngay ngắn trở lại.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, trong mắt chứa đầy phiền muộn.
Hắn cất giọng còn lạnh lẽo hơn cái lần đầu tiên gặp Chi Chi: “Dừng kiệu, đi xuống.”
Cỗ kiệu lập tức dừng lại.
Chi Chi ngây ngẩn.
Nàng nhìn Công Chúa, đối phương cũng quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt màu trà thoáng hiện lên sát ý: “Lăn xuống đi.”
Chi Chi vội vàng đi xuống.
Nàng bị vứt ở giữa đường, bên cạnh nàng không có ai, đội ngũ của Công Chúa liền cứ thế đi thẳng.
Chi Chi hoang mang lúng túng nhìn xung quanh, nàng thậm chí còn không biết chỗ này là chỗ nào trong hành cung.
Nàng hầu như không hề ra khỏi Côi Ương Cung, mà có ra thì cũng chỉ ngồi trên kiệu, cũng có cả người chỉ dẫn, nàng chưa từng nghĩ sẽ phải tự mình ghi nhớ đường.
***
Kiệu của Công Chúa dừng ở cổng Đông Cung.
Hắn vừa xuống kiệu liền rút chiếc roi trên người thị vệ đứng bên cạnh.
Hắn mang roi đi vào Đông Cung.
Thị vệ giữ cổng Đông Cung nhìn thấy Công Chúa liền quỳ xuống: “Nô tài bái kiến Công Chúa.”
Bọn họ quỳ xuống vừa vặn chặn hết cổng lại.
Ánh mắt Công Chúa hờ hững, cất giọng nhẹ bẫng: “Cút ngay.”
Mấy thị vệ do dự một chút, không nhúc nhích.
“Không cút phải không? Xem ra hôm nay Bổn cung phải huyết tẩy Đông Cung rồi.” Công Chúa cười khẽ một tiếng.
Sau khi lâm triều Thái Tử vội vàng chạy về, vừa về đến nơi đã thấy toàn bộ thị vệ ở Đông Cung của hắn đều đang nằm la liệt trên đất.
Hắn mắng thầm trong lòng, đi vào, càng đi lại càng thấy kinh ngạc.
Tất cả cây cối hoa cỏ trong Đông Cung của hắn cũng đều bị huỷ hoại, thậm chí đến bàn đá ghế đá cũng bị đập vỡ không sót cái nào.
Rốt cuộc Thái Tử không thể nín giận được nữa, hắn hô to: “Bùi Tín Phương, ngươi lăn ra đây cho cô.”
“Chậc, hoàng huynh tức giận kìa.”
Thái Tử quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy Công Chúa đang chậm rãi đi từ hành lang phía bên kia tới.
Trong tay hắn cầm theo một cây roi, đầu kia của cây roi trói một tên thị vệ.
Tên thị vệ kia bị hắn kéo lê trên mặt đất, kéo thành một đường máu thật dài.
Một màn kinh dị như vậy nhưng trên gương mặt Công Chúa vẫn treo nụ cười dị thường ngây thơ, chỉ là trong đáy mắt hắn ẩn chứa nỗi điên cuồng.
Hắn đúng là kẻ điên. Con mẹ nó lại tự nhiên phát bệnh.
Thái Tử thu cơn giận vừa rồi lại, ôn tồn dỗ dành: “Tín Phương, muội đừng gây chuyện nữa. Đông Cung của cô bị muội phá thành như vậy, người cũng đều bị muội đánh đến mức này, muội cũng nguôi giận được rồi. Hôm qua là ca ca không đúng, cô không biết cấp dưới lại làm như vậy. Muội yên tâm, sau này chuyện đó sẽ tuyệt đối không bao giờ xảy ra nữa.”
Công Chúa nghiêng đầu, giật giật tay, chiếc roi trói tên thị vệ kia liền buông lỏng.
Thái Tử thấy thế thì thầm thở phào.
Đang muốn nói tiếp thì phát hiện thấy Công Chúa đi về phía hắn.
Hắn định lên tiếng thì thấy đối phương nhấc cây roi trong tay lên.
“To gan!”
Thái Tử đưa tay ngăn người phía sau lại, còn chiếc roi cũng đồng thời bị vứt xuống bên cạnh Thái Tử.
Công Chúa ném roi xuống đất: “Chẳng có gì vui.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Thái Tử xiết chặt, nhưng miệng vẫn cười nói: “Đúng vậy, phá Đông Cung chẳng có gì vui, Tín Phương, sợ là sau này đến bầu trời muội cũng chọc thủng ra một cái lỗ mất.”
Công Chúa nhìn Thái Tử: “Sinh thần của hoàng huynh sắp đến, đây cũng là lễ vật mà ta tặng cho hoàng huynh, không biết hoàng huynh có thích hay không?”
Thái Tử mặt không đổi sắc: “Thích.”
“Vậy thì tốt.” Công Chúa đi tới bên cạnh Thái Tử: “Hoàng huynh nên ngàn vạn lần nhớ rõ, đồ đạc trong cung của ta, dù chỉ là một con chuột, một chiếc lá rụng, hoàng huynh cũng không được phép động vào.”
Công Chúa vừa rời đi, Thái Tử liền xoay người tát người phía sau một cái: “Phế vật!”
“Thái Tử mắng phải, chúng nô tài đều là phế vật.” Đám người phía sau lập tức quỳ đầy đất.
Thái Tử xanh cả mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Tín Phương, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
***
Ngày đó thánh chỉ ban xuống, Công Chúa bị phạt quỳ một đêm, cấm túc một tháng.
Còn thị vệ cung nhân ở trong Côi Ương Cung cũng chịu phạt giống vậy, giảm một nửa bổng lộc trong ba tháng liền.
Thái Tử nghe được tin này thì giận đến mức lật tung bàn, phụ tá bên cạnh vội vàng khuyên giải: “Thái Tử điện hạ, người cần gì phải nổi giận với Công Chúa, trong tương lai người là vua của một nước.”
Thái Tử nghe được câu này, biểu tình ấm áp ôn hoà trên mặt đã sớm biến mất, giọng nói trở nên âm trầm khủng bố: “Nếu như cô lên ngôi, nhất định muội muội ngoan của cô sẽ không thể sống tiếp.”
***
Chi Chi đi rất lâu mới về được đến Côi Ương Cung, nàng phải hỏi mấy vị cung nhân mới biết đường trở về.
Tiểu cung nữ thấy nàng, vội vàng chạy ra đón: “Ngũ di nương về rồi.”
“Rót cho ta ly trà, không, nước lạnh đi, nước lạnh là được rồi.”
Chi Chi ngồi trên ghế, đi bộ dưới nắng chói chang hồi lâu, bây giờ nàng cảm thấy cả người khó chịu.
Nàng đưa tay lên sờ trán, rất sợ mình bị cảm nắng.
Chi Chi rất dễ bị cảm nắng, thế nên khi vào mùa hè, Lâm phụ gần như không bao giờ cho Chi Chi ra khỏi cửa.
Tiểu cung nữ bưng nước tới: “Mời ngũ di nương uống nước.”
Chi Chi nhận lấy uống một hớp.
Nàng uống một hơi cạn sạch ly nước, rồi đưa ly lại cho tiểu cung nữ: “Phiền ngươi giúp ta rót thêm một ly nữa.”
Tiểu cung nữ cảm thấy Chi Chi chịu sai bảo mình tức là đã khẳng định năng lực của nàng ta, vì thế rất vui vẻ đi rót thêm một ly nước nữa.
Khi quay trở lại ly nước liền bị thả rơi.
“NGŨ DI NƯƠNG!”
Chi Chi ngã trên đất, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự.