Tê tê, cả người đều tê.
Trên đời sao lại có chuyện ô uế như vậy chứ!
Triệu Bảo Châu rúc trong chăn, đầu óc lùng bùng.
"Đừng trốn nữa, ngoan ngoãn bôi thuốc đi nào."
Ngải Thiên lôi người ra khỏi chăn rồi nghiêm mặt nói.
"Miệng ngươi mà không chịu bôi thuốc thì lát nữa sưng vù như lạp xưởng cho xem."
Ngải Thiên quệt thuốc cao, nhưng hắn vừa đụng vào môi Triệu Bảo Châu thì y đã kêu thảm thiết.
"Tê!"
Triệu Bảo Châu cảm thấy như mình vừa ăn hết ba cân ớt, giờ vừa đau vừa tê, chỉ sờ cũng thấy nóng như lửa.
Ngải Thiên đúng là ác độc, làm ngơ nỗi thống khổ của y rồi kiên quyết bôi thuốc cao lên môi Triệu Bảo Châu, vừa xoa vừa nghĩ thầm cái miệng nhỏ này đúng là hôn thích thật.
"Há miệng ra." Ngải Thiên nói hết sức chững chạc đàng hoàng, thật sự nhìn không ra lòng dạ đen tối của hắn, "Lưỡi cũng phải bôi, nếu không sẽ đau đấy."
Lưỡi đau tại ai chứ?!
Triệu Bảo Châu tức gần chết.
Nếu không phải giờ y đang đau miệng rát lưỡi thì nhất định phải cãi nhau ba ngày ba đêm với gã lang băm này.
Biết đâu hội đèn lồng tối nay chính là cái bẫy, lão chủ ném vòng kia và Ngải Thiên đã thông đồng với nhau bày ra mưu kế gian xảo này để dụ dỗ y, làm đầu óc y mụ mẫm nên mới thân mật triền miên với Ngải Thiên.
Hừ! Tức quá đi mất!