Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 17: Thanh Niên Tri Thức






10/09/2021~
Edit by Zoe
* * *
Từ sau khi phân gia, Hàn Thanh Minh dường như cũng không về nhà cũ nữa, hôm nay nếu không phải là về để đưa yên cho Hàn đại ca thì anh cũng không xác định được bao giờ mới quay về.
Nhà cũ này sau khi phân xong, bọn họ dường như cũng quên đi đối phương, bọn họ không nhớ nổi Hàn gia còn có một người tên Hàn Thanh Minh, mà anh cũng từ từ quên đi mọi thứ trong nhà này.
Anh biết rõ lão thái thái có thể cũng không muốn nhìn thấy anh, nên anh đứng trước cửa hô một tiếng đại ca, Hàn đại ca nghe thấy tiếng đi ra, còn những người khác vẫn như cũ an tĩnh ở trong phòng của mình.

"Đại ca, lại đây ta đưa cho ngươi." Hàn Thanh Minh vừa nói vừa từ trong túi móc ra hai hộp thuốc lá.
"Trước cửa lớn*? Đây là thuốc lá tốt a, lão tam sao ngươi lại có vậy." Hàn đại ca rất kích động, cầm hai hộp thuốc lá này yêu thích không muốn buông, anh liền hút một điếu tại chỗ.

(*Đại loại đây là tên của bao thuốc lá á.)
"Xuyên Tử có nhiều cách, ta nhờ hắn lấy cho." Việc quen biết Lý ca không thể nói cho người khác, nếu không thì anh đừng nghĩ muốn yên bình.
"Là là là, cái đứa cả ngày không xuống đồng, hồ nhảy điên rồ, quả thực quen biết không ít người." Hàn đại ca gật đầu.

"Vậy cứ thế đi, đại ca, không còn việc gì nữa thì ta về trước." Hàn Thanh Minh không muốn vào nhà, giả vờ mình phải đi.
"Được, lão tam, nếu ca lại được chọn làm trưởng thôn tiếp, công lao đều nhờ ngươi." Ngẫm lại thấy yên tốt như vậy mà lại phải chia ra, Hàn đại ca đau lòng hít một hơi.
"Đại ca nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì ít nhiều an bài cho tức phụ ta một việc thoải mái một chút."
Quá thoải mái thì cũng không ngăn được như Tam đệ muội đánh ca ba ngày, phơi lưới cá hai ngày, nhưng mới vừa nhận yên từ Hàn Thanh Minh, Hàn đại ca khó mà từ chối, chỉ có thể đáp ứng.
Hàn Thanh Minh đạp trên bóng trăng trở về nhà, đêm nay trăng thật tròn, thật muốn ra ngoài ngắm trăng cùng tức phụ của anh.

Khi còn nhỏ, anh vẫn luôn cho rằng chỉ có vào ngày mười lăm tháng tám thì trăng mới có thể tròn, nhưng từ sau khi gia gia nói với anh, cứ vào ngày mười lăm hàng tháng trăng sẽ luôn tròn, cho nên về sau cứ mười lăm hàng tháng, anh đều theo bản năng nhìn trăng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới vừa nháy mắt thôi thế mà anh cũng đã cưới vợ.
"Khụ Khụ."
Hàn Thanh Minh mới vừa mở cửa nhà đã nghe thấy một trận tiếng ho khan, đảo mắt nhìn qua thấy nhà bếp đang bật đèn, Vượng Tài cũng ở bên đấy.
"Sao lại không đợi tôi về nấu nước?" Nhìn Tô Niên Niên vẫn luôn ho khụ khụ, Hàn Thanh Minh vội vàng vỗ lưng cho nàng.
Tô Niên Niên cũng không biết nói gì, mỗi lần nhìn anh thấy nhóm lửa rất nhẹ nhàng, nhưng sao khi đến lượt nàng thiếu chút nữa ho ra phổi.

Mỗi ngày Hàn Thanh Minh nấu cơm còn nấu thêm nước cho nàng đã đủ vất vả lắm rồi, nàng không thể không làm gì, đang muốn đun nước để chứng minh bản thân mình không phải phế vật, không nghĩ tới lại có thể đốt thành cái dạng cẩu này.
"Em đi ra ngoài trước đi, về sau mấy cái này cứ để tôi làm là được." Khuôn mặt Tô Niên Niên ho đến đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra, Hàn Thanh Minh đau lòng không thôi.
"Không phải là tôi muốn giúp giảm bớt gánh nặng cho anh sao." Tô Niên Niên nhỏ giọng nói, vạn lần đừng ghét bỏ nàng.
"Cứ sống thế này, tôi không muốn em mệt." Sau khi phân gia hai người bọn họ ăn uống rất tốt, có khi còn có thể ăn chút thịt nên so với trước kia thì khá hơn nhiều, hơn nữa bây giờ quan trọng hơn nhiều so với cuộc sống trước kia của anh.
Thật tốt, Tô Niên Niên nàng có tài đức gì mà lại có thể gặp được một người đối xử tốt với nàng như vậy, còn không chê nàng.
Ô ô ô, cảm động muốn khóc.
—-----
Trong thôn đang thông truyền nói mấy ngày này là cuộc tuyển chọn trưởng thôn lần nữa, cho nên hôm nay được tan làm sớm, mọi người trong thôn đều đi tới quảng trường phơi lúa mạch.
"Alo alo alo, nghe thấy không?" Thư ký đại đội cầm cái loa không biết từ năm nào, "Nói cái này, hôm nay thôn chúng ta tranh cử chức trưởng thôn, ai muốn làm thì lên tiếng, đợt lát nữa chúng ta thống nhất phiếu bầu."
Từ Tiểu Thúy đẩy nam nhân nhà mình: “Nhanh lên, trưởng thôn tương lai, giao nhiệm vụ trông kho hàng cho ta, thế thì mỗi ngày ta cũng không cần phải xuống đồng nữa."
Đến lúc đó bà ta sẽ chê cười chết lão Hàn gia, nhất là hai chị em dâu Vương Tiểu Lệ với Lý Xuân Miêu, một đám mắt chó chuyên nhìn người bằng con mắt thấp hèn.
Kể cả Từ Tiểu Thúy không nói thì Hàn Khóa Trụ cũng muốn làm, hằng ngày chắp tay sau lưng đi tuần tra, thỉnh thoảng còn sĩ diện ra lệnh, quá uy phong với cả trưởng thôn còn có tiền lương.
"Chào mọi người." Hàn Khóa Trụ học mấy từ mở đầu nhưng không biết nên nói từ đâu: "Chắc mọi người đều biết ta là Hàn Khóa Trụ, cũng biết tính cách hằng ngày của ta, mấy cái khác thì không nói nhưng việc ta rất trượng nghĩa thì mọi người cũng đã nhìn ra, nếu lần này ta có thể lên làm trưởng thôn, đảm bảo thôn chúng ta sẽ ngày càng tốt, hằng ngày đều có thịt để ăn."

"Tốt!" Từ Tiểu Thúy đi đầu vỗ tay, còn ra vẻ liếc Vương Tiểu Lệ một cái.
"Khóa Trụ còn phải chỉnh sửa nhiều."
"Vậy cũng không phải, người ta đây là thành tâm muốn làm trưởng thôn."
"Vị tiếp theo, còn ai không?" Thư ký đại đội gân cổ lên hỏi.
Thấy không còn ai đi lên, Hàn đại ca định liệu mở miệng trước: "Ta Hàn Lập Xuân là trưởng thôn nhiệm kỳ trước của thôn chúng ta, mấy năm nay ta làm trưởng thôn luôn để mọi người ở trong mắt, tuy không dám nói sẽ làm cho mọi người mỗi ngày đều có thịt để ăn nhưng ít nhất sẽ không để ai bị chết đói, trong thôn chúng ta cơ bản không có việc gì xấu xảy ra, đương nhiên đây đều là công lao của mọi người nhưng không phải là ta không có vất vả, nếu mọi người tiếp tục chọn ta làm trưởng thôn, ta tuyệt đối sẽ không làm mọi người phải thất vọng."
Hàn đại ca cười rồi đi xuống khỏi đài, trong tay vẫn luôn nắm chặt thuốc lá.
“Không còn ai?” Thư ký nhìn đám người, xác định không còn ai đi ra nữa:“Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu, như vậy thế này đi, mỗi nhà chúng ta cử ra một người đại diện, mỗi người lấy một nhánh cây, muốn bầu cho ai thì đưa nhánh cây đấy ra cho hắn.”
Hàn Lập Xuân với Hàn Khóa Trụ mỗi người đứng ở một bên, trong đầu hai người đều cảm thấy chức trưởng thôn này sẽ là của mình, Hàn Khóa Trụ là bởi vì mấy ngày hôm trước tìm được mấy mối quan hệ tốt từ nhà mẹ vợ hắn, ngày nào cũng nói nếu hắn lên làm trưởng thôn, về sau mấy việc không vất vả sẽ đều thuộc về bọn họ còn Hàn Lập Xuân là bởi vì trong tay hắn có hai hộp thuốc lá.

Truyện chỉ được mình đăng tại Wattpad.com: @SmallskyofTT còn những trang khác đều là giả mạo
Chờ đến lúc mọi người bắt đầu bỏ phiếu, Hàn Lập Xuân móc hai hộp thuốc lá từ trong túi ra đặt ở bên ngoài, ai bầu cho hắn thì hắn liền cho một điếu, phiếu bầu phần lớn là nam nhân, giờ mà ai còn quan tâm đến lời hứa hẹn của Hàn Khóa Trụ với nữ nhân nhà bọn họ nữa, đồ tốt ở ngay trước mắt mà không chiếm mới là kẻ ngu.
“Hàn Lập Xuân, ngươi còn muốn mặt mũi hay không, con mẹ nó sao ngươi lại làm ra loại chuyện này.” Hàn Khóa Trụ tức đến khó thở, vương bát đản này cho hắn một cái tát vào mặt, đây rõ ràng âm hắn.
“Nhưng mà thư ký, đây không phải hối lộ sao, được yên khi bầu cho hắn.” Từ Tiểu Thúy nhìn thấy giấc mộng về chức phu nhân trưởng thôn của mình đã vỡ tan, cao giọng nói.
“Khóa Trụ nói như vậy là không đúng, ta chỉ là rất vất vả mới kiếm được thứ tốt, nên muốn cho tất cả mọi người nếm thử thôi, sao lại thành đồ không biết xấu hổ rồi.”
“Nè, người ta đây là nghĩ cho tất cả mọi người, không giống các ngươi, có thứ gì tốt cũng không phân cho mọi người.”
Mọi người thấy Hàn Lập Xuân như đang muốn thu hồi hộp thuốc trên tay, cảm thấy có chút nóng nảy, đặc biệt là những người phía sau còn chưa được chia.
“Sao, trưởng thôn người ta có đồ tốt nghĩ cho mọi người, còn nhà các ngươi đã không có lại còn không cho người ta chia sẻ cái gì.”
“Đúng vậy, trưởng thôn, bọn yêm còn tuyển ngươi, ngươi cũng đừng nghe người khác nói linh tinh.”
Một trận ồn ào, kết quả thống kê số phiếu bầu chung cuộc, không hề nghi ngờ gì Hàn Lập Xuân thắng, một nhà Hàn Khóa Trụ chửi rồi cũng không muốn chửi nữa, thở phì phò rời đi.
Đoàn người vừa định giải tán, thấy nhóm thanh niên trí thức ồn ào nhốn nháo đi tới đây.
“Lục Vi Vi, lần này ta sẽ không lại nhịn ngươi nữa, ngươi nói không có lý.” Phương Hồng khóc nức nở.
“Phi, ta đi thì ngươi cũng phải đi, trộm đồ của ta thì không nói, lại còn muốn trả đũa, thật làm người khác ghê tởm.” Lục Vi Vi hơi phiền thấu, sao lại gặp được loại người như này.
Hàn Lập Xuân là trưởng thôn nhiều nhiệm kỳ, tâm tình không phải là quá tốt, nhưng ngày thường gặp mấy chuyện phiền toái ồn ào nhất của thanh niên tri thức cũng có thể bình tâm hòa hoãn: "Tất cả đừng có gấp, cứ từ từ nói, mọi người đều đứng ở đây, khẳng định sẽ không để các ngươi chịu oan uổng.”
“Trưởng thôn, thư ký, các ngươi bình phân xử, hôm nay là Lục Vi Vi ném đồ đi, nhưng một hai cứ nói ta trộm, nói ra như vậy thì sao ta có thể gặp người.”
Lại là Lục Vi Vi, Hàn Lập Xuân bất đắc dĩ, cái thanh niên trí thức này với em dâu ba rất kiều khí giống nhau, không thể chịu một chút ủy khuất, sau mà cũng thế, chỉ vì muốn sống đơn giản mà nàng cũng có thể cho ngươi làm tạp, nếu không phải trong nhà thường xuyên tiếp tế, còn không biết chuyện sẽ quá lên như thế nào đâu.
Lục Vi Vi thấy mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, phun ra một ngụm lão huyết, về sau có cơ hội nàng nhất định sẽ đánh cho Phương Hồng này tiểu □□ một phát.
“Thư ký, chuyện là thế này.” Lục Vi Vi không nhìn Hàn Lập Xuân, nàng cảm thấy đầu óc hắn không được nhanh nhẹn.
“Các ngươi cũng biết, ta làm việc không tốt, làm được ít cm nhất cũng không đủ ăn, ngày thường chỉ có thể dựa vào đồ trong nhà tiếp tế, lần này không phải trong nhà lại gửi cho ta một ít đồ sao, lúc tan tầm trở về liền phát hiện đã không còn, mà trong lúc đó chỉ có một người đi ra ngoài là Phương Hồng, hơn nữa tiếp lúc trước nàng ta cũng từng trộm đồ của ta, không phải nàng ta thì là ai?”

“Không phải, bởi vì ta đau bụng nên mới trở về một chuyến, căn bản không có trộm đồ, Lục Vi Vi, ta biết ngươi có điều kiện tốt, khinh thường ta nhưng ngươi không thể vu khống ta.” Phương Hồng vừa bắt đầu nói đã dàn dụa nước mắt, nhìn thật đáng thương.
“Đúng vậy, ta làm chứng cho Phương Hồng, nàng chính là đau bụng.” Một nữ thanh niên tri thức cao gầy lên tiếng.
“Mọi người, ngày thường tính tình Phương Hồng rất tốt, ngươi chính là lại muốn khi dễ nàng, nhưng cũng không thể nói trộm nàng trộm đồ của ngươi đồ.”
“Ngày thường đều là Phương Hồng nhường nhịn ngươi, ngươi lại bất hòa so đo, ngươi vẫn thật không ưa mắt.”
Nhóm nữ thanh niên trí thức vừa nói như vậy, mọi người đã bắt đầu Phương Hồng thật đáng thương, như thể Lục Vi Vu thật sự khi dễ nàng ta.
Truyện chỉ được mình đăng tại Wattpad.com: @SmallskyofTT còn những trang khác đều là giả mạo
Lục Vi Vi từ nhỏ đã biết hài tử biết khóc là sẽ có kẹo ăn, nhưng nàng không học được như thế, vô luận chịu ủy khuất lớn cỡ nào thì nàng cũng không dễ dàng khóc trước mặt người ngoài, càng không muốn để người khác thương hại mình.
Cho nên dù có tức giận đến đâu, khóe mắt cũng chỉ phiếm hồng ngăn cấm bản thân không được khóc.
Từ sau khi về quê, Phương Hồng này trong tối ngoài sáng nói xấu nàng, nàng ta nói bậy nhưng nàng lại không tìm được chứng cứ.
“Vậy để ta lục soát đồ của ngươi, ngươi dám không.” Lục Vi Vi dùng sức nắm chặt tay, nhịn không cho bản thân bùng nổ.
“Ngươi xem ta là loại người gì, một chút chứng cứ cũng không có mà đã đi muốn đi lục soát đồ, đây là đang vũ nhục ta, nếu ta để ngươi lục soát thì ta còn sống thế nào nữa.” Phương Hồng nhu nhược nói, như thể bị ông trời làm cho ủy khuất.
“Con bé này nói có lý, chỉ bằng một câu mà muốn lục soát đồ của người ta, thật không thể nào nói nổi.”
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.
Hàn Lập Xuân cũng nói: “Thanh niên trí thức Lục cũng là, ảnh đều không có sự, nhỡ đâu lục soát không tìm thấy đồ thì sao ngươi còn có thể ở lại chỗ ở thanh niên trí thức?”
Tiểu cô nương cũng không suy xét suy xét, vạn nhất lục soát không tìm ra thì người nhà người ta tới sẽ nói nàng như thế nào, Hàn Lập Xuân cho rằng bản thân mình cũng đã đủ công chính.
“Ngươi, các ngươi không cho, ta càng muốn lục soát.” Lục Vi Vi ủy khuất không thôi, quay lưng lau nước mắt, kể cả không được lục soát nàng cũng phải lục soát, quật cường không chịu lui bước.
“Cái con bé này, sao còn không biết tốt xấu?”
Phương Hồng biết rõ tính tình Lục Vi Vi, không được lòng mọi người, không có đầu óc, hiện tại tất cả mọi người đứng về phía nàng ta, ngược lại nàng ta đang muốn nhìn xem lục soát như nào.
“Vậy thì cứ lục soát, đậy lại không phải chuyện oan uổng gì, lục soát không thấy thì thanh niên trí thức này liền hết hy vọng, nhỡ đâu lại có thể gỡ bỏ khúc mắc giữa hai nàng thì sao?” Giải quyết cái rắm, hai người này vừa nhìn thấy đã biết nếu không phải ngươi chết thì chính là ta sống, Tô Niên Niên dối lương tâm nói.
Người trong thôn người đều nhìn về phía đột nhiên phát ra âm thanh, thì ra là tam tức phụ Hàn gia.
Zoe: Ủng hộ sao sao nhé!.