Lạc Tử Khanh, cậu thả lỏng người ra cho tôi!
Bác sĩ Tôn bóp bóp trán, rõ ràng lúc thôi miên Tôn Giai Oánh dễ dàng và nhanh như thế, vậy mà đến người đàn ông này thì vật lộn bao nhiêu lâu cũng không xong.
Đổi mọi cách thôi miên cũng không hiệu quả, người này lí tính đến đáng sợ!
Lạc Tử Khanh cau mày, anh dựa lưng vào ghế mềm, như sợi bún mà nằm ườn ra.
Vẫn không được, trời ạ, mắt cậu bị làm sao vậy hả?
Bác sĩ Tôn mệt mỏi không muốn làm nữa, đôi mắt sáng ngời kia không hề có dấu hiệu đờ đi, kể cả người của Mafia hay bất cứ ai ông đều có thể dùng chiếc đồng hồ hình quả lắc này để khiến họ nói hết những điều trong lòng ra, làm theo ý mình, nhưng riêng Lạc Tử Khanh lại không được.
Nếu không phải đây là con rể tương lai của Tĩnh Nhi (mẹ Tôn) thì có lẽ ông sẽ tìm cách dùng hắn để cải tạo điểm yếu này của ông, hazzz...
Chuyện này dễ nói thôi, căn bệnh của Lạc Tử Khanh có lẽ là sự phục tùng vô điều kiện của hắn đối với cô bé, việc này không có gì to tác cả, người đàn ông của mình tùy ý để mình muốn làm gì thì làm không phải rất tốt à...
Tôn Giai Oánh nhíu mày, thứ cô muốn là sự giải quyết triệt để.
Còn cháu, nếu muốn bỏ đi được sự oán hận tích lũy trong lòng, vậy chỉ có một cách, đó là người khiến cháu như thế phải chịu một vụ tai nạn kinh hoàng hơn thế, khiến hắn bị liệt giống như cháu, hoặc là bị bị giam cầm, bị chết!
Lấy sự đau khổ, áy náy thay cho nỗi oán hận, khó chịu về người ấy.
Bây giờ muốn dùng cách khác để làm mất đi gánh nặng in hằn trong trái tim Tôn Giai Oánh, điều đó là rất khó.
Tôn Giai Oánh giật thót tim, theo phản xạ của cơ thể mà quay đầu nhìn Lạc Tử Khanh, chỉ thấy đôi mắt hắn sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng lên, giống như rất kích động trước câu nói của bác sĩ Tôn.
Cô vươn tay, nắm chặt lấy áo sơ mi đen của hắn, cả người hoảng hốt.
Điều Lạc Tử Khanh muốn làm nhất từ trước đến nay là khiến cho Tôn Giai Oánh vui vẻ, câu nói của bác sĩ Tôn giống như cái chốt mở, khiến cho sự quyết tâm đi tìm chết của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Lồng ngực Lạc Tử Khanh phập phồng thật mạnh, chỉ cần hắn xảy ra chuyện, Oánh Oánh sẽ không phải chịu sự điên cuồng dằn vặt mỗi ngày nữa sao?!!!
Hắn mở miệng, chưa kịp nói gì thì lông mày hắn đã nhíu lại, hai tay thon chắc ôm bổng người Tôn Giai Oánh lên, một chân khác đá bác sĩ Tôn ngã nằm xuống chiếc giường phía sau.
Bác sĩ Tôn giận tím mặt, ông hơi hé miệng, ngay lúc này, một viên đạn bay xuyên qua bức tường làm bằng gỗ, xé gió mà bắn thẳng vào bình hoa phía sau ông.
" Pằng...!pằng...!pằng...!pằng..."
Hàng loạt tiếng súng vang lên ở bên ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Giai Oánh trắng bệch, cô nắm chặt tay áo của hắn.
Lạc Tử Khanh cúi người hôn lên khóe môi cô, nở nụ cười rực rỡ như ánh dương với cô, giọng nói ấm áp thì thầm bên tai:
Bảo bối, ngoan, anh ra ngoài một chút nhé! Ngoan ngoãn ở trong này được không?
Hắn đã nhìn ra hướng bắn của những kẻ bên ngoài, phía bên tay phải này không có người, chỉ cần để Oánh Oánh ở đó thì sẽ không có chuyện gì cả.
Có lẽ hắn đã yếu đi, hoặc là những kẻ đột ngột xuất hiện này là dân ám sát chuyên nghiệp, hắn không hề nhận ra việc có kẻ lạ ở xung quanh!
Không, ở bên ngoài có người rồi, chúng ta không cần phải ra ngoài nữa!
Tôn Giai Oánh lắc đầu, những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Cô rất ích kỉ, cô không muốn Lạc Tử Khanh phải chịu bất cứ tổn thương nào!
Lạc Tử Khanh cười.
Không sao đâu, anh sẽ không rời bỏ em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!
Hắn biết cô đang sợ hãi điều gì, có lẽ cô nghĩ hắn sẽ muốn chết, thế nhưng sao có thể cơ chứ, hắn mà chết đi thì bảo bối của hắn sẽ thuộc về người khác mất, hắn không cho phép điều này xảy ra.
Vừa nãy chỉ là nghe thấy phương pháp khiến bảo bối khỏi bệnh nên hắn mới kích động như thế thôi, chứ hắn lựa chọn tàn chân để ngồi xe lăn như cô chứ không bao giờ kết thúc tính mạng của mình, để cô cho kẻ khác!
Bác sĩ Tôn, Oánh Oánh nhờ ông.
Phía tay phải không có người, hai người ở trong phòng đó, sau khi không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nữa thì đi ra!
Không màng sự giãy giụa của Tôn Giai Oánh, Lạc Tử Khanh mạnh mẽ đặt cô lên ghế ở phòng trong.
"Bốp!"
Lạc Tử Khanh!!!!
Má trái của hắn đỏ bừng lên, mặt nghiêng sang một bên, năm dấu ngón tay in rõ trên khuôn mặt trắng nõn.
Cả người Tôn Giai Oánh run rẩy, thế nhưng cô vẫn không đợi được sự thỏa hiệp của hắn, Lạc Tử Khanh sải chân đi ra ngoài, thân hình cao lớn đĩnh bạt giống như một bức tường vững chắc, luôn đứng ở trước mặt cô, che hết phong ba bão táp cho cô!
Giai Oánh, nếu như con phản kháng, sẽ gây thêm càng nhiều phiền toái cho thằng bé!
Vừa nghe thấy ông nói thế, Tôn Giai Oánh liền cứng đờ cả người, cô chôn mặt mình vào hai tay, khóc nấc lên.
Cô biết chứ, thế nhưng cô vẫn không nhịn được.
Nếu, nếu như cô vẫn còn có thể đứng lên được thì tốt, lúc đó cô có thể dùng thân thể của mình chắn đạn cho hắn.
Dù chỉ một chút thôi cũng được, cô muốn hắn vẹn nguyên không chút xây xác.
"Cạch"
Cửa được mở ra.
Lạc Tử Khanh xuất hiện trước mặt tất cả bọn chúng, khuôn mặt anh tuấn tà khí cùng sự lạnh lẽo cấm người đến gần, đôi mắt hắn tràn ngập lệ khí cùng sát ý.
Giống như ác ma không chút nhân tính, hắn rút khẩu súng bên hông mình ra, tàn nhẫn bắn thủng bàn tay đang cầm súng của một người đàn ông mặc áo đen.
Aaaaaa
Sự đau đớn nóng cháy truyền khắp cả người.
Hắn ta đổ mồ hôi đầy đầu, máu tươi nhỏ xuống đất, thế nhưng vẫn chuyển súng sang tay kia, liên tiếp bắn về phía Lạc Tử Khanh.
" Pằng...!pằng...!pằng...!pằng..."
Những phát súng liên tiếp vang lên, mỗi lần đều chuẩn xác mà bắn trúng mục tiêu, tất cả các bàn tay, ngón tay cầm súng hay kéo cò đều bị bắn thủng, những cái tai đeo bộ đàm liên lạc cũng bị bắn rơi ra!
Aaaaaaa
Chưa bao giờ phải chịu đau đớn khi mất tai, tất cả đều gào thét trong đau đớn, đôi mắt chúng đỏ ngầu, vằn lên từng tơ máu.
Thế nhưng ác quỷ cũng không hề sợ bộ dáng này của chúng.
Máu trên vai, chân thấm đẫm tây trang đen của hắn, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, bước chân chậm rãi mà đi về phía trước.
Liên tục bị bắn cũng không thể khiến bước tiến của hắn dừng lại.
Muốn làm bị thương Oánh Oánh của hắn, phải xem thử chúng mày có bản lĩnh đó không đã...
Những vệ sĩ ở xung quanh cũng nhanh chóng phối hợp cùng hắn, lấy lại tinh thần rồi cùng nhau tấn công kẻ địch.
Rõ ràng những kẻ đó đứng ở xa như thế, cách hơn 6m mà hắn vẫn có thể bắn trúng từng ngón tay, những bộ đàm đeo bên tai của chúng.
Người đàn ông này thật đáng sợ!.