Bàn tay trắng nõn nhảy múa trên bàn phím.
Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt anh tuấn tinh xảo.
Đây là người đàn ông trong mộng của hàng vạn người phụ nữ, Lạc tổng đẹp trai nhiều tiền.
"Tổng tài, An phu nhân muốn xông vào trong, có cần đuổi bà ta đi không ạ?"
Trần thư kí đẩy đẩy kính mắt.
Anh ta làm việc ở đây lâu như vậy rồi nhưng chưa thấy ai làm càn như người phụ nữ này.
Rõ ràng không có tư cách đến gặp mặt Lạc tổng thế nhưng luôn trưng cái vẻ mặt đương nhiên mà đòi vào văn phòng của tổng tài ngồi đợi.
Đọc FULL bộ truyện.
Thật không biết ai cho bà ta lá gan lớn như vậy!
Lạc Tử Khanh nhíu mày.
Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Người đàn bà này lại muốn chơi cái xiếc gì đây?
"Cho vào đi!"
Nghe thấy lời của hắn, hai vệ sĩ cao to buông tay ra.
An Diệu hừ lạnh một tiếng.
Mắt bà ta trợn trắng nhìn Trần thư kí, giọng nói choe chóe đanh đá:
"Chó giữ cửa mà tự cho mình là ai? Mày phải nhớ, tao là mẹ của chủ nhà bọn mày!"
Nói xong liền đẩy anh ta ra, ngúng nguẩy mông vào trong phòng.
Trần Diệc An thở dài một cái.
Đột nhiên anh ta cảm thấy may mắn khi văn phòng là cửa kính cách âm.
Anh ta không muốn sự tệ hại của người đàn bà này làm bẩn mắt Lạc tổng, lần sau không cần hỏi nữa, khi làm việc tổng tài nhà bọn họ không bao giờ để ý đến những thứ xung quanh, cứ đuổi bà ta đi là đỡ phiền lòng!
À, ngoại trừ Tôn tiểu thư!
Trần Diệc An nhìn đồng hồ.
Cũng sắp đến giờ Lam quản gia hội báo tình hình của cô ấy cho Lạc tổng rồi!
Hazzz, hôm nay lại là một ngày làm việc thâu đêm!
Bước vào bên trong An Diệu liền như quả bóng xì hơi.
Bà ta nhìn người đàn ông khí thế bức người trước mắt, giọng nói nhỏ đi rất nhiều:
"Tử Khanh, hôm nay là sinh nhật của em gái con, con về nhà một chuyến với nó được không? Con bé muốn anh trai lắm đấy!"
"Cạch"
Lạc Tử Khanh đặt bút xuống bàn.
Hắn gấp laptop lại rồi xoay ghế nhìn về phía người phụ nữ lôi thôi nhếch nhác mang theo vẻ mặt nịnh nọt ố vàng.
"Đừng kể chuyện cười với tôi.
Em gái? Nhà?"
Vừa dứt lời hắn liền cười một tiếng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự chế giễu và khinh thường đối với bà ta.
An Diệu lập tức tức giận, giọng nói cất cao lên:
"Lạc Tử Khanh! Đây là cách con nói chuyện với mẹ của mình đấy à?"
Nhà họ Tôn kia có tiếng là danh giá bậc nhất Đế Đô vậy mà ngay cả một đứa nhóc cũng không dạy nên hồn.
Đúng là khiến cho con bà ta trở thành sói mắt trắng, vô học thức vô giáo dục.
Lạc Tử Khanh đứng dậy.
Hắn đi đến trước mặt An Diệu, khuôn mặt kiệt ngạo khó thuần cùng khí thế đáng sợ khiến bà ta lùi về phía sau vài bước.
Dù đã gần 50 tuổi nhưng bởi vì được bảo dưỡng tốt nên trông bà ta giống như 30 tuổi, đường nét trên khuôn mặt có 5 phần tương tự Lạc Tử Khanh, chỉ cần nhìn một cái là biết hai người có mối quan hệ gì.
Đây là điều Lạc Tử Khanh ghét nhất!
Hắn cầm lấy phi tiêu ở trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhưng lại làm An Diệu sợ hãi mà hét thảm lên.
"Aaaaaaaaaaa"
Một dòng máu đỏ thẫm nhỏ xuống cổ áo.
An Diệu bị phi tiêu sắc nhọn xoẹt qua má trái.
Bà ta cảm thấy đau đớn không gì tả nổi, giống như bị một con dao cứa vào da thịt vậy, rách da và lộ thịt đỏ ở bên trong.
Cả người bà ta trượt xuống, đôi mắt đầy nước mà nhìn người đàn ông tà ác đang vui sướng nở nụ cười với mình.
"Mẹ sao? Chưa giết chết bà là do tôi tốt tính!"
Bỏ rơi đứa trẻ 1 tháng vào trong túi rác rồi vứt đi.
Hơn 20 năm không hề lo nghĩ mà vui vẻ hưởng thụ cuộc sống với nhau.
Nếu không phải Tôn gia làm gì có Lạc Tử Khanh hắn bây giờ?
Đến lúc này biết được hắn còn sống, gia tài bạc tỉ thì đến nhận thân.
Ai cho bà ta cái mặt đấy?
Lạc Tử Khanh hắn trên có ba mẹ bên có vợ hiền, hơn 20 năm tình yêu thương vậy mà lớn lên vẫn mang theo đường nét đáng kinh tởm của bà ta và tên đàn ông kia.
Lạc Tử Khanh hắn chưa rạch tan mặt bà ta ra là quá tốt rồi!
An Diệu hoảng loạn đứng lên, bà ta đẩy tung cửa ra, loạng choạng chạy khỏi tầm mắt của Lạc Tử Khanh.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy bà ta đã biết người đàn ông này không phải nói giỡn.
Bà ta đã nghĩ bản thân không có công dưỡng cũng có công sinh, nếu không phải vứt bỏ hắn ở thùng rác khu nhà giàu đấy thì làm sao hắn được hưởng sự giàu sang phú quý này!
Đúng là đồ lấy oán trả ơn!
"Ai gõ cửa ai ngõ cửa? Đừng im lặng thế chứ..."
Lạc Tử Khanh nhanh tay cầm lấy điện thoại ở trên bàn, lo lắng mà bật nút nghe.
Đây chính là nhạc chuông ưa thích của Tôn Giai Oánh.
"Tiên sinh, phu nhân không chịu ăn bữa tối.
Cô ấy đã hất đổ ba bàn cơm rồi!"
Lam quản gia cố ý nhấn mạnh với Lạc Tử Khanh rằng ông sai người chuẩn bị rất nhiều bàn thức ăn khác nhau chứ không phải qua loa khiến cho Tôn Giai Oánh không thích!
"Choang"
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Sau đó là tiếng hét của Tôn Giai Oánh:
"Tôi không phải phu nhân của hắn ta! Mau cút hết đi!!!"
Lạc Tử Khanh lạnh căm căm mà nói:
"Đừng làm cô ấy bị thương, tôi về ngay!"
Nói xong liền cầm lấy áo khoác rồi chạy nhanh ra ngoài.
Hắn vẫn không tắt điện thoại đi, dịu dàng mà trấn an cô gái đang điên cuồng khó chịu mà đập phá đồ đạc.
"Oánh Oánh ngoan, đừng hét lớn nữa, cẩn thận rát cổ!"
"Oánh Oánh, cẩn thận dẫm vào mảnh thủy tinh ở dưới đấy."
"Oánh Oánh..."
Lam quản gia để điện thoại ở xa cầm tay của Tôn Giai Oánh rồi mở loa ngoài lên.
Ánh nắng chiếu lên cả người Lạc Tử Khanh, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân như được bao bọc bởi sự dịu dàng và ấm áp.
Chiếc Arrinera phóng nhanh trên làn đường.
Chủ nhân của nó đang hấp tấp muốn trở về với cô vợ nhỏ của mình..