Kiều Thê Như Vân

Chương 795-1: Chuẩn bị(1)




Mã Ứng Long trước kia một mực yên lặng, lặng yên ngồi ở một bên không lên tiếng, bây giờ đột nhiên nói: “Nếu bệ hạ thật sự muốn tới Tuyền Châu, chỉ sợ cái thịnh hội này còn phải kéo dài chút ít thời gian, việc cấp bách không phải cãi lộn,

hạ quan lại cho rằng, hiện tại không ít phiên quốc thấy bạch ngân ào ào chảy vào Đại Tống ta, đã có không ít người sinh ra câu oán hận rồi, nếu Đại Tống ta có thể mượn cơ hội này, giết gà dọa khỉ, cũng có thể khiến cho những phiên quốc trong lòng tồn tại may mắn kia cúi đầu nghe theo.

Liên hệ cùng đám phiên quốc, ân đức là phải cho, nhưng không thể chỉ một mặt thi ân, thời điểm nên lập uy vẫn phải lập uy, chỉ là, hạ quan có một câu, cả gan muốn hỏi Dương chỉ huy, thủy sư có thể lập tức xuất động hay không? Một khi viễn chinh, lại muốn bao nhiêu cấp dưỡng?

Nếu quá nhiều, lại chỉ có thể xin triều đình chuyển đến, làm như vậy, có trời mới biết là phải chậm trễ bao nhiêu thời gian, còn có một việc nữa, nếu lập uy, tiến triển phải thần tốc, nếu chiến cuộc bất lợi, hoặc là lâu la không về, cái đó cũng không phải là lập uy, mà là yếu thế hơn người.”

Dương Quá chăm chú đáp: “Cấp dưỡng lại không dám triều đình bổ sung, đội thuyền tập hợp với nhau, cũng là lương thực từ Nam Dương mang đến, đã lương thực đủ, cung tiễn, nỏ pháo cùng hỏa dược trên thuyền cũng đều đầy đủ,

các tướng sĩ thao luyện hai năm, mặc dù không có kinh nghiệm lâm chiến, lại cũng đều là hổ lang, y theo suy đoán của ta, chỉ cần tiến triển thuận lợi, từ Tuyền Châu đến Chiêm Thành, cũng không quá nửa tháng, rồi sau đó lại suất quân bắc thượng, nếu thuận lợi mà nói, nhiều nhất là trong vòng mười ngày, có thể vây quanh Bắc Kinh của đại Tàu Quốc...”

Ngô Văn nghiêm túc cắt ngang lời Dương Quá, nói: “Nếu như trong vòng mười ngày không đến được thành Bắc Kinh, vậy thì phải làm sao?”

Dương Quá thở phì phì nói: “Nói là mười ngày thì chính là mười ngày, bổn tướng nguyện viết quân lệnh trạng, tuyệt đối không làm trễ công tác.”

Ngô Văn lãnh đạm nói: “Dương chỉ huy không khỏi quá tự mình thoả thuê mãn nguyện một chút.”

Mắt thấy một văn một võ trong Tuyền Châu thành này muốn cải vã, Thẩm Ngạo rốt cục cũng lên tiếng, cắt ngang lời bọn hắn: “Thời gian mười ngày đủ rồi, thao luyện thủy sư lâu như vậy, cũng nên lấy ra thử một lần, coi như là bại, cái liên quan này, liền do bổn vương đứng ra chịu trách nhiệm.”

Trong lòng Dương Quá bắt đầu kích động, đứng dậy nói: “Có những lời này của điện hạ, cao thấp thủy sư sẽ vui vẻ vâng mệnh.”

Mã Ứng Long tỉnh táo nói: “Tại sao phải đánh từ Chiêm Thành trước, sau đó mới lên đất liền? Theo hạ quan biết, cái Chiêm Thành này cách Bắc Kinh ba trăm dặm, sao không kiếm bến cảng khác để đánh chiếm?”

Lúc này Thẩm Ngạo cũng có chút hối hận, nếu đặt khu trực thuộc Tổng đốc đại Tàu Quốc lại gần thủ đô đại Tàu Quốc một ít, trận chinh phạt này cũng sẽ thoải mái hơn nhiều lắm.

Chẳng qua là lúc đó, một mực cân nhắc đến nhân tố kinh tế, bởi vậy nên mới thiết lập khu trực thuộc Tổng đốc tại vùng Vân Nam Trung Quốc đời sau.

Thấy Dương Quá muốn lên tiếng, Thẩm Ngạo liền thay hắn đáp trước rồi, lại cười nói: “Chiêm Thành từng là vương đô Chiêm quốc, về sau Lý Công Kỳ suất ba vạn quân đội xuôi nam, chiếm đoạt Chiêm quốc, giết hại người trong nước Chiêm Thành tính bằng đơn vị hàng nghìn, cho nên, công phá tại đây trước, chống cự trong thành tất nhiên sẽ giảm đến thấp nhất, lại dùng Chiêm Thành làm điểm dừng chân, bắc phạt Đại Tàu liền dễ dàng hơn nhiều.”

Mã Ứng Long bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cười khổ, nói: “Hạ quan rõ ràng chưa từng nghĩ đến cái này.”

Thẩm Ngạo thoáng trầm mặc một tý, ánh mắt sâu kín, nói: “Chuyện này cứ định như vậy đi, Ngô đại nhân, ngươi từng làm việc chung tại Lễ bộ, sự tình thư khiêu chiến này, liền để ngươi đến giúp đỡ, Mã đại nhân cũng phải thoáng vất vả một tý, Tuyền Châu bên này còn cần ngươi cai quản.

Về phần bổn vương, ba ngày sau, liền suất lĩnh thủy sư xuất chinh, một trận chiến lần này, là cuộc chiến Đại Tống ta hướng các quốc gia dương oai, bại, chính là cả bàn đều thua, kế sách hải chính bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thắng, chính là được cả Nam Dương, tất cả phiên bang thật tình thuần phục.”

Ngô Văn nói: “Đã muốn viễn chinh, cần gì phải hạ chiến ở bề ngoài? Sao không phong tỏa tin tức, bất ngờ tập kích Chiêm Thành trước rồi nói sau.”

Ngô Văn xác thực là lão quan liêu da dầy tâm đen, vừa rồi còn nói một phen hiên ngang lẫm liệt, tận tình khuyên bảo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng mắt thấy chiến tranh không thể tránh né, lập tức liền hận không thể trêu đùa âm mưu quỷ kế.

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, nói: “Ta có mười vạn thủy sư, muốn phá đại Tàu Quốc, chỉ là dùng tảng đá đập vào chồng trứng sắp đổ mà thôi, cần gì phải trêu đùa tâm cơ như vậy? Lần này chính là muốn để cho người trong thiên hạ nhìn xem, chiến lực thủy sư ta mạnh đến như thế nào!”

Thương nghị một phen, về sau, ba người ào ào đứng dậy cáo từ, hôm nay hội đàm một phen, thật sự khiến Thẩm Ngạo lau mắt mà nhìn đối với Mã Ứng Long, Thẩm Ngạo tận lực lưu Mã Ứng Long lại, Mã Ứng Long ngồi bên cạnh, nhìn về phía Thẩm Ngạo, chờ đợi Thẩm Ngạo lên tiếng.

Thẩm Ngạo uống một ngụm trà trước, lại cười nói: “Mã Tri Phủ là cùng xuất thân tiến sĩ?”

Mã Ứng Long nói: “Vâng, Xây Trung Tĩnh Quốc năm thứ bốn mới đỗ chức quan đó.”

Thẩm Ngạo gật gật đầu, cảm thán nói: “Xây Trung Tĩnh Quốc năm thứ bốn, đã nhiều năm như vậy, Mã huynh còn là một Tri Phủ, thật sự là đáng tiếc.”

Nếu nói Mã Ứng Long không có dã tâm chính trị, đó là nói dối, vào sân quan này, luôn luôn là đi ngược dòng nước, ai cũng muốn nhanh hơn người khác một con ngựa.

Thẩm Ngạo nói một câu, vừa đúng nói trúng tâm sự Mã Ứng Long rồi, nhưng Mã Ứng Long lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Hạ quan bản thân không sở trưởng, có thể trấn thủ một phương, đã là chuyện may mắn rồi.”

Thẩm Ngạo lắc đầu, dùng giọng điệu giáo huấn, nói: “ lời này của ngươi, bổn vương nghe rất chói tai, đàn ông đại trượng phu, đã đi vào con đường làm quan, nên liên tiếp thăng chức, làm người, há có thể tự mãn? Chỉ là, nói trở lại, ngươi coi như là người của bổn vương rồi, ở trong triều đình, có rất nhiều vị trí tốt, nhưng bản vương không tiến cử ngươi, ngươi có biết, vì sao bổn vương còn lưu ngươi ở Tuyền Châu hay không?”

Mã Ứng Long không đoán tâm ý ra của Thẩm Ngạo, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Hạ quan không biết.”

Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: “Cục diện Tuyền Châu trước mắt là thủ đoạn thúc đẩy của bổn vương, tựa như con của bổn vương vậy, không để cho xuất hiện chút sơ xuất nào, đổi lại là người khác tới bổ khuyết ghế trống của Mã Tri Phủ, bổn vương rất lo lắng, cho nên bổn vương mới có tư tâm, để cho Mã Tri Phủ ở lại đây nhậm chức.”

Khẩu khí Thẩm Ngạo, ý tứ tín nhiệm hết sức rõ ràng, bờ mông Mã Ứng Long không tự giác mà chuyển khỏi mặt ghế, nói: “Điện hạ tín nhiệm như thế, hạ quan sao dám có câu gì oán hận? Hạ quan chính là liều tính mạng, cũng sẽ để cho điện hạ thuận tiện làm việc, Mã mỗ còn, Tuyền Châu cũng sẽ còn.”

Có đôi khi, bản thân Thẩm Ngạo cũng cảm thấy, xụ mặt đi chém gió lừa gạt người như vậy rất không đạo đức, nhưng làm thủ trưởng, vì cái gì mà rất hỉ hoan lừa gạt người, khiến người ta ra sức làm việc cho mình, nếu bọn thuộc hạ đều là con lừa thì thật tốt biết bao, xâu một củ cả rốt, treo ở phía trước, để bọn họ chạy theo đớp cũng đủ rồi, cần gì phải làm bộ nói nhiều như vậy, nhìn về phía trên giống như tận tình khuyên bảo con cháu?

Chỉ là, việc nên làm vẫn cần phải làm, Thẩm Ngạo làm loại sự tình này càng khoa trương, hắn đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt Mã Ứng Long, hai tay bóp chặt hai vai Mã Ứng Long, muốn vịn Mã Ứng Long đứng dậy.

Tiếp theo là giữ chặt tay Mã Ứng Long vân vê vân vê, cuối cùng dùng giọng điệu rất chân tình nói: “Mã Tri Phủ tạm thời vất vả vài năm, đến lúc đó, bổn vương sẽ có an bài khác.”

Mã Ứng Long thiên ân vạn tạ, cằm Thẩm Ngạo có chút nâng lên, thẳng đến khi cảm thấy ánh mắt của mình có cảm tình rất phong phú, sau đó mới nhìn thẳng Mã Ứng Long, nói: “Mọi việc liền phó thác cho Mã đại nhân.”

Tuyền Châu thành đã bắt đầu vận chuyển cao tốc, nhiều đội thuỷ binh trên mặt đường đột nhiên rút đi giống như thủy triều, trong khoảng khắc đã mai danh ẩn tích.

Sau đó, hơn mười người giáo úy hiện ra tại chỗ ở của đại Tàu Quốc vương, phụng mệnh bảo vệ, đại Tàu Quốc vương Lý Công Kỳ trực tiếp bị giam lỏng.