Kiều Thê Như Vân

Chương 764: Đau bụng




Thẩm Ngạo nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, con mắt nhìn chằm chằm vào một màn này, thoáng chốc cảm giác được rất nhiều con mắt giết người nhìn qua hướng mình, trong lòng lập tức niệm, phi lễ đừng nghe, phi lễ chớ nhìn, đưa con mắt sang một bên, hít sâu một hơi, nói: “Bổn vương ăn bánh, thiên hạ vô địch thủ.”

Chu Nhược mỉm cười, vỗ tay nói: “Tốt.”

Thẩm Ngạo dương dương đắc ý, đứng lên chắp tay trước ngực, nói: “Thật sự là vô địch.” Con mắt khiêu khích nhìn về phía Triệu Tím Hành.

Triệu Tím Hành cũng chắp tay trước ngực, con mắt như muốn phun ra lửa, nói: “Bản quận chúa được người xưng là bụng lớn, nhiều chuyện hiểu biết…..” Thanh âm của nàng càng nói càng thấp, không có gì tự tin rồi, ăn cơm cũng kém hơn một chút so với Thẩm Ngạo, thật sự khó có thể gặp người.

Ninh An lại trợ uy cho nàng, nói: “Tím Hành khi còn bé luôn ăn nhiều nhất, nhất định sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay.”

Những lời này có trời mới biết là lời hữu ích hay là nói bậy, nhưng Tím Hành nghe Ninh An nói như vậy, không tự giác mà cảm thấy tự tin hơn rồi, ưỡn bộ ngực phình kia lên, nói: “Hiện tại bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu!” Thẩm Ngạo dứt khoát uống một ngụm trà, mới nhặt miếng điểm tâm thứ nhất lên, nuốt vào không trung.

Triệu Tím Hành liền có vẻ nhã nhặn hơn rất nhiều, nhặt từng miếng từng miếng điểm tâm lên để nhấm nuốt, Thẩm Ngạo nhanh hơn rất nhiều, chỉ qua vài chục giây, liền có sáu bảy miếng điểm tâm nuốt vào trong bụng, thoáng cái nuốt nhiều đồ ăn như vậy, Thẩm Ngạo có chút ăn không tiêu, trực tiếp mang theo ấm trà, rất là bất nhã, cho hẳn vào miệng, uống ừng ực.

Trái lại, Triệu Tím Hành bên này, lại không nhanh không chậm, tuy chỉ ăn ba miếng, lại thắng ở chỗ vững vàng, đợi cho lúc nàng ăn vào miếng thứ sáu, Thẩm Ngạo đã muốn ăn không tiêu, thở hồng hộc, hai tay dang ra, nói: “Ta ăn được chín miếng! Nếu ngươi có thể ăn mười miếng, liền coi như ngươi thắng.”

“Tốt!” Triệu Tím Hành thở phì phì nói, cầm miếng điểm tâm thứ bảy lên, Ninh An ở bên nói: “Không nên tranh cùng hắn, thật sự không được, cứ nhận thua, không có người nào cười ngươi.”

Nhưng Thẩm Ngạo lại e sợ thiên hạ không loạn, hét lớn nói: “Các nàng không cười, ta sẽ cười ngươi.”

Triệu Tím Hành nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nhất định sẽ không thua ngươi.” Nàng mạnh mẽ tiếp tục ăn năm miếng nữa, tổng cộng ăn được mười một miếng, mới dừng lại uống một ngụm trà, nói: “Ta thắng!”

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: “Đúng, Tím Hành thắng, Tím Hành thực rất giỏi.”

Triệu Tím Hành dương dương đắc ý, nói: “Đó là tự nhiên.”

Chúng nữ đều cười, khẩu vị các nàng vốn không lớn, chỉ hào hứng dạt dào xem hai người tỷ thí, Chu Nhược hướng Tím Hành nói: “Ăn được nhiều điểm tâm như vậy, bụng có nặng lắm không.”

Triệu Tím Hành hào khí vạn trượng, một chân đạp trên mặt ghế đá, chỉ là, cái chân lộ ra một đoạn xuân quang kia lại bị Ninh An ngồi ở một bên giật xuống, che chắn hoàn toàn, Triệu Tím Hành chẳng hề để ý, nói: “Cái này có cái gì, đừng nói là mười một miếng, chính là lại đưa đến mười miếng tám miếng nữa, cũng không quan trọng.”

Thẩm Ngạo hét lớn: “Cường tráng quá! Thanh Hà quận chúa thật sự vô cùng hoành tráng!”

Triệu Tím Hành trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Bây gừi thì sao?”

Thẩm Ngạo lắc đầu: “Không có gì nữa rồi, dùng hết điểm tâm rồi, còn có cái gì sau đó nữa?”

Triệu Tím Hành lại cảm thấy không thú vị rồi, vừa rồi một lòng muốn thắng, hiện tại mới phát hiện, thắng cũng không có ý gì, nhân tiện nói: “Thực không có ý nghĩa.”

Trong mắt Thẩm Ngạo lộ ra vẻ giảo hoạt, nói: “Hôm nay ta vừa mới có thời gian rảnh rỗi, không bằng như thế này, chúng ta đi ra ngoài chơi, đi đến ngoại ô, ngoại ô có một đại Tướng Quốc Tự, là chỗ tốt nhất để đi dâng hương, cung chúc Thanh Hà quận chúa dài hơn mấy cân thịt.”

Trong mắt Đường Mạt Nhi xẹt qua một tia mừng rỡ, nói: “Như thế nào? Phu quân hôm nay có thời gian nhàn rỗi sao?”

Thấy chúng nữ chờ đợi nhìn mình, trong lòng Thẩm Ngạo sinh ra một chút thiệt thòi, cười ha ha một tiếng, nói: “Đừng nói là hôm nay, mấy ngày nay đều không có sự tình gì, không đi vào trong nội cung, học đường dạy võ cũng không đi, đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không để ý tới, đóng cửa lại, từ từ hưởng thụ vui vẻ.”

Chu Nhược hoan hô, nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ, gọi người chuẩn bị xe ngựa, đi đại Tướng Quốc Tự!”

Vân Vân nói: “Cái Tướng Quốc Tự này, lúc trước ta đã đi qua, hôm nay ta làm đầu lĩnh.”

Con mắt Thẩm Ngạo rơi vào trên người Ninh An, sợ nàng vừa mới sinh sản, thân thể suy yếu, nhân tiện nói: “Nếu thân thể Ninh An không khỏe, liền dứt khoát ở trong nhà nghỉ một chút đi, lại để cho Tím Hành ở cùng ngươi.”

Ninh An nhẹ nhàng khẽ cười nói: “Việc này làm sao được, thân thể ta đã tốt hơn rồi.”

Triệu Tím Hành nói khẽ nói với Ninh An: “Ninh An tỷ tỷ, hắn đây là cố ý muốn không để cho ngươi đi, thuận tiện đi chơi cùng với các nàng.”

Thẩm Ngạo không quen nhìn đối với loại hành vi châm ngòi ly gián này, lại cũng không thể tránh được.

Nhưng Ninh An lại khẽ cười, nói: “Chỉ đi ra ngoài chơi đùa thôi, đâu có nhiều như vậy rắp tâm, Tím Hành cũng cùng đi đi.”

Triệu Tím Hành do dự một chút, mới gật nhẹ đầu: “Ta muốn ngồi cùng xe Ninh An!”

Nhưng thời điểm nàng muốn chuẩn bị động một tý, trong mắt lại đột nhiên tóe ra nước mắt, nói: “Ai ơ, liền ôm bụng ngồi xổm xuống, nói: “Ta đau bụng.”

“Không thể nào.” Cái trán Thẩm Ngạo chảy ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, chỉ là ăn điểm tâm mà thôi, hắn dùng khẩu khí có chút không tin nói.

Ninh An cùng Đường Mạt Nhi cách Triệu Tím Hành gần nhất, hai người đã nâng Triệu Tím Hành lên, nói: “Có nặng lắm không.”

Vân Vân nói: “Nhanh đi gọi đại phu đến.”

Thoáng cái, trong Vương phủ nhàn nhã chính là một trận rối ren, đại phu lưng cõng cái hòm thuốc chạy mau tới, cũng có người đi thông báo cho Tấn Vương phủ, Thẩm Ngạo chỉ có phần giương mắt lên nhìn, trong lòng vừa hối hận, lại phiền muộn, một trận vui đùa êm đẹp, ai biết náo loạn như vậy, hắn đã có thể kết luận, Tấn Vương phủ sẽ đằng đằng sát khí đến hỏi tội.

“Đại Tướng Quốc Tự, chỉ sợ là đi không được rồi.” Thẩm Ngạo không lời nào để nói, tùy tiện tìm lời vu vơ nói với Chu Nhược.

Chu Nhược giận dữ nói: “Lúc này ngươi còn có lòng dạ thanh thản muốn đến đại Tướng Quốc Tự sao?”

Đến chính buổi trưa, xe ngựa Tấn Vương phủ đã tới rồi, Tấn vương lòng như lửa đốt mà xông vào, Tấn vương phi mới lo lo lắng lắng mà được tiểu tỳ đỡ theo đuôi.

Hai người này một trước một sau, đến thông báo cũng không cần, không ai dám ngăn cản, một đường đến hậu trạch Bình Tây Vương phủ, Triệu Tông bình thường đi đường hơi có vài phần tục tĩu, nhưng hôm nay lại long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.

Trong lòng của hắn tự nói với mình, lúc này đây là đến tính sổ, không thể nhụt chí, không cho họ Thẩm một bài học, hôm nay quyết không bỏ qua.

Hậu trạch bên này trống rỗng, một bóng người cũng không có, Tấn vương Triệu Tông thoáng cái đã quắt như bóng cao su thủng, mắt đỏ hồng, lẩm bẩm nói: “Người chết chỗ nào rồi?”

Tấn vương phi đuổi đi lên, nói: “Ngươi xem, trong cái sương phòng kia hình như là có động tĩnh gì, tám thành là đang ở chỗ ấy.”

Triệu Tông lạnh lùng cười nói: “Cùng bổn vương chơi không thành kế sao, hừ!” Hắn nhấc chân nhắm hướng đông đi qua, vốn là muốn nhã nhặn nho nhã mà gõ cửa, lập tức lại nghĩ, bổn vương tới để hưng sư hỏi tội, gõ cửa làm cái gì? Nghĩ xong, liền đá một cước, Tấn vương phi sau lưng truyền ra tiếng kinh hô, trong lòng Triệu Tông dương dương đắc ý, ai ngờ một cước đạp xuống dưới, cái cửa này rõ ràng không chút sứt mẻ.

Cơ trên mặt Triệu Tông lập tức cứng đờ, không khỏi thẹn quá hoá giận, lại đạp mấy cước nữa mới có buông lỏng, bên trong cơ hồ có thể nghe được tiếng hét lên Thẩm Ngạo, Triệu Tông hít một hơi thật sâu, hung hăng mà đạp một cước thật mạnh, cửa ngã xuống, bốc lên tro bụi đầy trời.

Triệu Tông nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thành công, khí tiết tuổi già cuối cùng vẫn còn bảo vệ được một điểm, sau đó liền nhấc chân đi vào, mặt ngẩng lên trời, oai như cóc.