Kiều Thê Như Vân

Chương 56: Hục hặc với nhau




Cây vải suốt đêm vận từ Hoài Nam đến, quả đào chín mọng, nước trà Thúy Nhã Sơn Phòng, điểm tâm, giờ phút này từng cái bày ở trên bàn sách của Thẩm Ngạo, Xuân nhi mỉm cười quạt cho hắn, nha đầu kia trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, càng coi trọng Thẩm Ngạo hơn, một đôi con mắt nhu tình như nước giống như đang phóng điện nhìn Thẩm Ngạo, lại để cho Thẩm Ngạo tâm viên ý ngựa(đứng núi này trông núi nọ).

Thẩm Ngạo đáp ứng Quốc công tìm chiếc nhẫn về, vốn là muốn dùng bức hoàng thượng ngự vẽ giả làm mồi nhử để bắt được người trộm bảo, nhưng hiện tại xem ra là không vẽ nổi nữa, chỉ tới một nửa liền đặt bút xuống, mãnh liệt ôm vòng eo Xuân nhi, trong miệng nói: "Xuân nhi, gần đây ngươi càng ngày càng mặn mà."

Xuân nhi lại hoảng sợ, vòng eo vặn vẹo uốn éo, quạt trong tay không thể hạ xuống, trong miệng nói: "Trầm đại ca không nên làm như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì thật không tốt."

À, thì ra là nàng xấu hổ. Thẩm Ngạo cũng không sợ, tại thế giới kia, nam nhân nữ nhân đều là dã thú, đàn thú điên cuồng, ôm ôm ấp ấp một cái, tính toán là cái gì, ngọn tháp Effel, cột điện bằng sắt ở Paris, quảng trường thánh đường Thánh Johan, điện Kremlin, cái bệ nữ thần Tự Do, chùa miếu hương khói lượn lờ... đám dã thú chỉ có không muốn làm, không có chuyện không làm được.

"Không sợ, tại đây không có ai mà." Thẩm Ngạo lấy tay cuốn nhanh lấy eo Xuân nhi, Xuân nhi đã khẩn trương không nói ra lời, thở hổn hển từng hơi một, ở trong nháy mắt này, Thẩm Ngạo đã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn bên tai Xuân nhi.

Xuân nhi đột nhiên cảm giác được một cảm giác lạ lẫm tê dại, lại càng kinh hoảng hơn, bắt đầu ai oán: "Ta biến thành người xấu rồi, ô ô..."

Đồi bại? Thẩm Ngạo lập tức kinh ngạc, lập tức vội vàng nói: "Xuân nhi là người rất tốt, không xấu."

Xuân nhi cắn môi dán trên bộ ngực Thẩm Ngạo, tiếp tục nức nở nghẹn ngào: "Ngươi... Ngươi gạt ta, ta thành nữ nhân không biết xấu hổ rồi, ô ô... Phu nhân biết sẽ đánh chết ta, về sau không gả ra ngoài được..."

Oa, sức tưởng tượng quá phong phú rồi, Thẩm Ngạo thật không hiểu nên khóc hay nên cười, cắn răng nói: "Ai nói Xuân nhi chúng ta không gả ra được, ta sẽ lấy ngươi."

Hai mắt Xuân nhi đẫm lệ mơ hồ, đầu lắc giống như trống: "Trầm đại ca, ngươi không giống như vậy, tương lai ngươi phải khảo thi lấy danh tướng công, ta nghe người ta nói rồi, lão gia muốn cất nhắc ngươi, tương lai muốn bảo ngươi đi Thái Học đọc sách, ta... ta chỉ là nô tài, không xứng với ngươi."

Trong lòng Thẩm Ngạo căng thẳng, thì ra nha đầu kia là tự ti, vội vàng nói: "Ta chính là thư đồng, thư đồng phối hợp với nha hoàn, trời sinh một đôi, cho dù tương lai ta không làm thư đồng nữa, cái đó lại có cái gì quan trọng, thư đồng có thể làm tướng công, nha đầu không thể làm phu nhân sao?"

Trước vạt áo ướt một khối lớn, tất cả đều là nước mắt Xuân nhi, tâm Thẩm Ngạo càng mềm nhũn, vội vàng nói: "Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc."

Thương cảm, muốn hôn cặp môi thơm của Xuân nhi, dùng cái này an ủi Xuân nhi, Xuân nhi lại chỉ lo khóc, không phối hợp, lại làm Thẩm Ngạo không có chỗ ra tay, bi kịch quá...

"Khục khục... Xuân nhi, ngươi tới đây."

Cái thanh âm nghiêm nghị này truyền tới, Xuân nhi, Thẩm Ngạo giật nảy mình, ngoái đầu liếc nhìn lại, thì ra là Chu đại tiểu thư không biết lúc nào đã đến rồi, cái mặt như hổ, trong đôi mắt nộ khí đằng đằng, vừa tức giận lại thất vọng.

Xuân nhi vội rút thân ra, lau sạch lấy nước mắt đi đến sau lưng Chu đại tiểu thư, túng quẫn cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Trong lòng Thẩm Ngạo thầm mắng Chu đại tiểu thư tự tiện xông vào chỗ ở của thư đồng, rồi lại có chút xấu hổ bởi vì để cho người ta gặp được hắn và Xuân nhi thân mật, nhưng trên mặt lại giả vờ, làm ra bộ dạng không sợ hãi không hoảng hốt, vô sỉ cười nói: "Ngọn gió nào thổi Chu đại tiểu thư tới đây vậy?."

Chu Nhược kéo lấy tay Xuân nhi, nhưng lại giáo huấn Xuân nhi: "Ngươi làm sao lại không hiểu chuyện như vậy, biết rõ hắn không phải người tốt, vẫn cùng hắn ở chung một chỗ, về sau không nên gặp hắn nữa."

Xuân nhi nức nở, nói: "Tiểu thư, ta... Trầm đại ca không phải là người xấu..."

Đến lúc này còn giữ gìn Thẩm Ngạo, trong lòng Thẩm Ngạo đột nhiên sinh ra cảm kích đối với Xuân nhi, nhưng câu tiếp theo của Xuân nhi lại làm cho Thẩm Ngạo nghe xong thiếu chút nữa thổ huyết.

"Hắn chỉ là háo sắc mà thôi."

Đổ mồ hôi, Thẩm Ngạo rất vô tội, chỉ sợ nếu cho nàng đến thế giới kia của Thẩm Ngạo, nhìn những nam nữ dã thú kia, tiểu Xuân nhi liền biết Trầm đại ca nàng còn rất thuần khiết.

Trong lòng Chu tiểu thư hiện tại rất đau xót, nàng nguyên bản là đến xem Thẩm Ngạo, vừa mới sinh ra một chút hảo cảm với Thẩm Ngạo, kết quả lại gặp được một màn này, trong lòng ê ẩm đến độ muốn khóc rồi, không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, kéo lấy tay Xuân nhi, nói: "Đi, về sau không cần để ý đến hắn."

Xuân nhi khóc lóc sướt mướt cứ như vậy mà bị Chu đại tiểu thư mang đi.

Tâm tình Thẩm Ngạo không tốt, không vẽ nổi nữa, ăn được miếng điểm tâm, ngồi phát ngốc ở đó, cảm thấy trận hiểu lầm này giống như hơi lớn một chút, không được, tìm cơ hội đắc đi giải thích thoáng một tý, chỉ sợ Chu Nhược đem việc này nói cho phu nhân, Thẩm Ngạo cảm giác mình thì không có quan hệ gì, nhưng Xuân nhi còn có mặt mũi làm người sao?

Hắn tâm phiền ý loạn mà đẩy cửa sổ ra, xa xa đã chứng kiến Triệu chủ sự buồn bực mà nhìn quanh bên ngoài sân nhỏ.

Oa, người này rõ ràng đổi nghề làm gián điệp rồi?

Thẩm Ngạo cười lạnh, chỗ ở của hắn tiếp giáp phòng ngủ Chu Hằng, là một cái tiểu viện đơn giản, từ nơi này nhìn xuống, thân ảnh Triệu chủ sự kia rất tục tĩu.

"Triệu chủ sự!" Thẩm Ngạo đứng ở cửa sổ gọi hắn.

Triệu chủ sự ngẩng đầu, oa, cực kỳ khủng khiếp, bị người phát hiện rồi, vội vàng đứng thẳng lên, có chút xấu hổ vuốt râu nói: "A, là Thẩm Ngạo à, vừa rồi ta nghe thấy nơi này có người cãi lộn, nên sang nơi đây xem xem."

Thẩm Ngạo vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Tại đây rất tốt, làm phiền Triệu chủ sự phí tâm, Triệu chủ sự muốn tiến đến ngồi một chút hay không?"

Triệu chủ sự da mặt dày, gật đầu: "Từ lúc Thẩm Ngạo huynh đệ vào nội phủ, ta còn chưa chăm chú trò chuyện cùng ngươi, đã là Trầm huynh đệ thịnh tình mời, Triệu mỗ từ chối thì rất bất kính." Tự tiện đẩy cửa sân ra, thoải mái đi tới.

Triệu chủ sự là không hiểu ra sao, sức chiến đấu của tên Thẩm Ngạo này quá mạnh mẽ, vốn là phu nhân bên kia bị Thẩm Ngạo mê hoặc, lại làm cho hắn thoáng cái bị thất sủng. Thật vất vả tìm được cơ hội chạy đến chỗ Công gia xúi giục, ai ngờ mắt thấy tiểu tử này sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, cũng không biết người này dùng thủ đoạn gì, đúng là còn có thể tiếp tục bình yên vô sự mà ở lại trong phủ Quốc công.

Nghe rất nhiều người trong phủ bàn tán, còn nói là Công gia rất thưởng thức tiểu tử này. Triệu chủ sự cảm giác rất ủy khuất, lại bị một xú tiểu tử miệng còn hôi sữa trêu đùa xoay quanh.

Không được, phải tiếp cận hắn, nhìn xem người này rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể làm cho lão gia phu nhân đều có vài phần kính trọng đối với hắn.

Thẩm Ngạo xuống lầu mở cửa, hai người trước tiên rất khách khí khiêm nhượng ở cửa ra vào, Thẩm Ngạo nói: "Triệu chủ sự có thể tới bái phỏng, vẻ vang cho kẻ hèn này, kỳ thật ta đã sớm muốn từ từ tâm sự cùng Triệu chủ sự, Triệu chủ sự là lão tiền bối trong phủ, rất nhiều sự tình cần Triệu chủ sự chỉ giáo."

Triệu chủ sự nói: "Thẩm Ngạo không cần nói như vậy, ta đây là một lão già khọm, nói có tư cách cậy già lên mặt, đều chỉ làm việc theo bổn phận thôi."

Đón Triệu chủ sự đi vào, phân biệt ngồi xuống, Triệu chủ sự làm ra một bộ dạng nghĩ mà sợ, nói: "Ngày hôm qua thấy Ngô Tam nhi lòng nóng như lửa đốt chạy tới muốn gặp phu nhân, ta gặp được, vừa nghe, mới biết thì ra là ngươi bị gọi lên quan tòa, lúc ấy cũng rất sốt ruột, lập tức đi báo cáo về phía lão gia, hi vọng lão gia có thể cứu ngươi ra. May mắn, cuối cùng ngươi cũng đi ra được."

Thẩm Ngạo làm ra bộ dạng rất cảm kích: "Triệu chủ sự đối đãi với ta thật tốt, Thẩm Ngạo gây chuyện sinh sự bốn phía, còn làm khổ Triệu chủ sự chạy trước chạy sau, thật sự là hổ thẹn."

Triệu chủ sự ha ha cười nói: "Thẩm Ngạo không cần nói như vậy, chúng ta đều làm việc trong phủ, cái này là duyên phận, ngươi xảy ra chuyện, ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Đúng, đúng." Thẩm Ngạo gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng âm u nghĩ: "Về sau ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, qua cầu rút ván, bỏ đá xuống giếng! Hừ! Hừ! Cho ngươi vĩnh viễn không sống lại được!"

Triệu chủ sự lại nói: "Thẩm Ngạo, ta hỏi ngươi, hôm qua Công gia gọi ngươi đi vào thư phòng, nói những thứ gì vậy?" Hắn quan tâm nhất đúng là cái này, rõ ràng ban đầu lão gia rất tức giận, tuyên bố muốn đuổi người này ra, đợi lúc Thẩm Ngạo đi ra, như thế nào lại biến thành đường làm quan rộng mở.

Kể cả lão gia, tuy sắc mặt không tốt lắm, lại tự mình đưa hắn ra khỏi thư phòng, những hạ nhân trong phủ, ai được đãi ngộ như vậy? Đừng nói là hạ nhân, đến cả thiếu gia, loại sự tình này không cần nghĩ!

Rất khó hiểu, rốt cuộc người này dùng thủ đoạn gì.

Thẩm Ngạo mấp máy miệng, nói: "Cái này sao... Khục khục... Triệu chủ sự, đây là bí mật của một mình ta, không thể bẩm báo nói thực." Bộ dạng hắn thần thần bí bí, cười rất mập mờ.

Càng là như thế, Triệu chủ sự lại càng muốn biết, trong đầu tựa như con mèo bị rận cắn, ngứa tê tê.

Nhưng hắn cũng không có cách nào bắt Thẩm Ngạo nói, xấu hổ cười một tiếng, Triệu chủ sự nhân tiện nói: "Thẩm Ngạo đã không muốn nói, ta tự nhiên không thể miễn cưỡng." Liền không đi nói tiếp về chuyện này.

Hỏi cũng là hỏi không, cùng với như thế, không bằng dùng những biện pháp khác moi ra lời nói từ trong miệng tiểu tử này. Cho nên Triệu chủ sự cố ý chuyển hướng chủ đề, bắt đầu giảng chút ít sự tình trong phủ, người nào phẩm hạnh không tệ, người nào lười biếng dùng mánh khoé, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, thành thật nói cho Thẩm Ngạo, bảo hắn phải chú ý người nào vân...vân……

Thẩm Ngạo cười lạnh trong lòng: "Ta nên chú ý nhất không phải là Triệu chủ sự ngươi sao?" Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, trong miệng lại nói: "Triệu chủ sự nói lời này, trợ giúp ta rất nhiều, xem ra trong phủ cũng không đơn giản, lại có nhiều sự tình hục hặc với nhau như vậy."

Triệu chủ sự nhấp một ngụm trà, nói chậm rì rì: "Thẩm Ngạo hiểu là tốt rồi, về sau chú ý nhiều một ít là được, cũng không cần thần hồn nát thần tính."