Kiều Thê Như Vân

Chương 372: Hiệp nữ




Trong cung Cảnh Thái, thái hậu sớm nghe có tin tức của hoàng đế, tâm tình dần dần tốt, thấy Thẩm Ngạo tới vấn an, liền không nhịn được, xụ mặt nói: "Như thế nào, bệ xấu mặt, lại đuổi ngươi đã đến rồi, đứa con trai này làm việc rất tốt."

Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: "Bệ hạ vừa trở về, còn có rất nhiều triều chính cần hỏi, làm hoàng đế đều là như thế, gia sự chính là quốc sự, quốc sự lại là gia sự, ngược lại, ta là người rảnh rỗi nhiều thời gian, lại có thể tới trò chuyện nhiều cùng thái hậu, nhưng ta nghĩ, chắc là thái hậu không ưa thích, như vậy cũng chỉ có thể cáo từ, tránh để thái hậu khó chịu!"

Thái hậu nghe Thẩm Ngạo giải thích xong, cười một tiếng, gọi người dâng trà đến, nói: "Cả Biện Kinh cũng biết ngươi há mồm rất lợi hại, ai gia chỉ thử ngươi thôi, ngươi từ từ uống một ngụm trà, cùng ai gia nói vài lời."

Thẩm Ngạo nghênh nghênh ngang ngang ngồi xuống, uống trà, tán dương vài câu hương vị trà này rất ngon, trong lòng muốn nói về sự tình Ninh An, nhưng thái hậu không mở miệng, hắn không thể nói, huống hồ bởi vì sự tình ý chỉ, lại làm cho hắn quyết định, hay là để chậm rãi rồi nói sau.

Thái hậu nói: "Cùng bệ hạ đi dạo, có thú vị không?"

Thẩm Ngạo đương nhiên không dám nói vui đến quên cả trời đất, lại không thể nói không chơi vui, tiến hành điều hoà trong những ý kiến không giống nhau, nói: "Vui thì vui, nhưng sinh ghét nhiều hơn. Bệ hạ ở bên ngoài luôn nghĩ đến thái hậu, vi thần nghĩ đến phu nhân trong nhà, không bỏ xuống được mấy cái gì đó, dù cho chơi ở bên ngoài cũng trở nên không thú vị."

Thái hậu giận dữ nói: "Các ngươi nghĩ thế nào, ai gia xem như nhìn thấu rồi, còn nói nghĩ đến ai gia, nhìn bệ hạ và Tấn vương xem, sau khi trở về, một người quản quốc gia đại sự của hắn, một người gấp khó dằn nổi mà đi gặp Vương phi của mình, đâu còn nghĩ đến ta, còn để cái lão bà sắp chết này ở trong lòng." Lời nói xoay chuyển, lại bay sang việc khác: "Tấu chương kia, ngươi đã từng nhìn chưa?"

Thẩm Ngạo lộ ra vẻ đứng đắn, nói: "Nhìn thấy rồi."

"Ngươi nghĩ như thế nào?"

Thẩm Ngạo giơ con mắt lên, liếc nhìn thái hậu, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, hít vào một hơi nói: "Vi thần người quen là tản mạn, có làm quan hay không, đều không sao cả, dù sao cũng có bệ hạ coi chừng, trong nhà lại có tài mỏng, cũng không có người nào dám lấn, cả đời này không lo áo cơm, gửi gắm tình cảm vào sơn thủy cũng rất tự tại.

Chỉ là Quá Hoàng thái hậu ban ý chỉ, ta lại không hiểu, người trong thiên hạ cũng biết bệ hạ đi tuần là mệnh lệnh thái hậu phát ý chỉ, làm sao lại thành chuyện xấu? Coi như là chuyện xấu, thì tại sao muốn giống trống khua chiên, mà phát ra ý chỉ chiêu cáo thiên hạ? Cái này chẳng phải là nói thái hậu, trước đây phát ý chỉ gọi bệ hạ đi tuần, cũng là họa quốc loạn chính sao? Có mấy lời vi thần không biết nên nói hay không nên nói, chuyện này kỳ thật cũng trách không được Quá Hoàng thái hậu, người khởi xướng chính thức không phải nàng, người khởi xướng kia mới được là đồ đại gian đại ác, xin thái hậu suy nghĩ kỹ."

Thẩm Ngạo và thái hậu, đều là người bị hại bên trong ý chỉ của Quá Hoàng thái hậu, phen này hắn nói không hề giấu diếm, lại để cho thái hậu tìm được đồng minh, cười lạnh nói: "Khó được lúc ngươi chịu nói những lời xuất phát từ nội tâm, nói cùng ai gia những lời này, trong đầu ai gia cũng biết, chuyện này chính là Vương Phủ giựt giây, một người bên ngoài thần hỏi đến sự tình cung đình, ai gia sớm muộn gì cũng thu thập hắn. Chỉ là, ngươi cũng đừng nghĩ Quá Hoàng thái hậu đơn giản, hừ, nàng đã sớm có cái tâm tư này, muốn cho ai gia một hạ uy phong, một chuyến này, xem như mặt mũi ai gia đều mất hết, làm cho người ta chê cười."

Thẩm Ngạo an ủi nàng: "Thái hậu cũng không cần tức giận

vì chuyện này, tựa như vi thần, không phải có người giễu cợt sao? Giễu cợt thì thế nào? Vi thần sống hơn tự tại so với bọn hắn, thoải mái hơn so với bọn hắn, ai chê cười ai, còn chưa biết được."

"Đúng thế, ngươi nổi danh là người da mặt dày mà." Thái hậu giận dữ nói.

Vỗ mông ngựa lệch rồi, hắc, Thẩm Ngạo không nói nữa, đang cảm khái mình con đường trải qua khi bị người giễu cợt, kết quả bị thái hậu nói một câu, chẹn luôn họng hắn, cái kinh nghiệm tâm đắc này không giao lưu nổi nữa.

"Thẩm Ngạo, bệ hạ bên kia nói như thế nào?"

"Bệ hạ bảo ta tránh tị hiềm trước, tạm thời nghỉ dưỡng mấy ngày."

Khâm Từ thái hậu xụ mặt: "Bệ hạ đây là muốn ba phải, hừ, ta biết hắn, hắn không dám đắc tội Quá Hoàng thái hậu."

Thẩm Ngạo nghĩ, thật đúng là cảm thấy Triệu Cát kia ba phải, cũng tức giận nói: "Thái hậu không nên gấp gáp, luôn luôn có cơ hội, Vương Phủ kia dám gây chuyện, ta cũng không phải dễ trêu."

Nghĩ đến, bản thân đi ra ngoài dạo qua một vòng, lại để cho Vương Phủ xếp đặt một lần, trong lòng Thẩm Ngạo tức giận bất bình, một lời lửa giận nói ra, tự nhiên muốn tính sổ với Vương Phủ.

Thái hậu nói: "Vương Phủ và Quá Hoàng thái hậu không phải là đồ tốt, ngươi cũng không cần phàn nàn, tạm thời nghỉ dưỡng mấy ngày, tìm một cơ hội, ai gia lại nói chuyện vì ngươi."

Thẩm Ngạo gật gật đầu, bình thường hai người chỉ là bài hữu(bạn đánh bài), hôm nay có cùng chung địch nhân, đảo hơi có chút tư thế cùng chung mối thù, hai bên an ủi nhau một phen, Thẩm Ngạo lại nói chút ít sự tình nam tuần, thái hậu nghe mà không tập trung, Thẩm Ngạo cảm thấy không thú vị, liền đứng dậy cáo từ.

Hôm nay khí trời vô cùng tốt, ánh dương chiếu cao cao, trời qua ba sào, đi ở trên đường cái, rất ấm áp, Thẩm Ngạo cưỡi ngựa về trong nhà, mở miệng liền hỏi: "Các phu nhân ở nơi nào?"

Gia đinh nói: "Mấy vị phu nhân đều ở hậu viên, chỉ là, vừa mới có một người gọi Đồng Hổ đến bái kiến, đã muốn an bài chờ trong nội đường."

Chân trước vừa về Biện Kinh, khách nhân đã tới rồi, thật sự khiến Thẩm Ngạo có phần cảm thấy bất ngờ, duỗi lưng một cái, nói: "Đồng Hổ? Danh không tệ, ta đi gặp hắn."

Đến đại sảnh, một người đại hán khôi ngô lập tức đứng dậy, cuống quít cúi bái: "Bái kiến Thẩm đại nhân."

Thẩm Ngạo cười một tiếng: "Đại nhân? Ta hiện tại đã không phải là đại nhân, ngươi không thấy được ý chỉ sao? Ý chỉ thảo luận bãi quan truất tước, vĩnh viễn không bổ nhiệm."

Đồng Hổ nói: "Người luôn luôn chìm nổi, đại nhân sớm muộn gì cũng sẽ vào triều."

Đợi Đồng Hổ nói rõ ý đồ đến, Thẩm Ngạo mới biết được, người nọ là con nuôi Đồng Quán, gọi hắn ngồi xuống, thuận miệng hỏi vài câu về sự tình Đồng Quán, nói: "Đồng Quán tại Trắc trấn báo tin đại thắng, bệ hạ rất vui, buông lỏng tinh thần, sự tình Chế tạo cục không truy cứu đến trên đầu hắn. Còn nữa, Đồng công công càng vất vả, công lao càng lớn, dựa vào quân công là thật, hôm nay triều đình là lúc dùng người, tiền đồ Đồng công công không thể hạn lượng."

Đồng Hổ yên tâm, cười cười nói: "Kỳ thật gia phụ vẫn hướng về đại nhân đã lâu, chỉ là hận không thể kết giao, hôm nay bảo ta đến, một là kiếm tiền bạc, thứ hai chính là dặn dò ta tới gặp đại nhân, nếu có đại nhân gì phân phó, xin bảo ta trở về truyền đạt với gia phụ."

Thẩm Ngạo khoát khoát tay, nói: "Cũng không cần."

Cùng Đồng Hổ nói mấy câu, cuối cùng đuổi hắn đi, Thẩm Ngạo mới trở lại hậu viên, một năm này, hắn chạy bộ bốn phía, lại sơ sót vài người vợ, mấy phu nhân thấy hắn trở về, ngàn vạn tưởng niệm biến thành u oán, cũng may Thẩm Ngạo có rất nhiều thời gian, an ủi từng người, cuối cùng người một nhà hòa thuận cười nói ăn cơm tối.

Lúc này, khí trời còn chưa nóng, trong đêm gió mát phơ phất, người một nhà ngồi trong sảnh, Chu Nhược hỏi Thẩm Ngạo: "Bệ hạ thực để ngươi thôi làm quan?"

Thẩm Ngạo đầu gật đầu, nói: "Cũng không nói bỏ đi, chỉ là cùng bỏ đi không sai biệt lắm, dù sao chính là ở nhà chịu tội, kỳ thật chính là ngồi trong nhà, ăn không ngồi rồi."

Đường Mạt Nhi sợ tâm tình Thẩm Ngạo buồn bực, cười nói: "Ăn không ngồi rồi thì ăn không ngồi rồi, lúc trước loay hoay chân không chạm đất, ở nhà vẫn tốt hơn."

Vân Vân cười nói: "Mạt Nhi muội muội nói không sai, người khác làm quan vì tài vì danh, phu quân không còn gì cầu, không bằng ở trong nhà tiêu diêu tự tại."

Thẩm Ngạo cười hì hì nói: "Rất hợp ý ta, chỉ là, quan này có lẽ là không thể không làm, nếu là ta tự sinh thoái ý thì cũng thôi, nhưng lần này là bị người bức xuống đài, nếu là quả thật làm người nhàn nhã, còn không phải để cho bọn họ được như ý nguyện? Ta mạn phép, không làm loại sự tình để kẻ thù sung này sướng, chẳng những muốn làm quan, còn muốn đá người hại ta ra khỏi triều đình."

Chu Nhược không cười, cái lạnh như băng lúc trước, hôm nay đã nhiều vài phần mỹ cảm đẫy đà ôn hòa, nói: "Ngươi chính là một người không chịu thiệt như vậy, giống như tiện nghi khắp thiên hạ, đều bị mình chiếm hết mới bằng lòng bỏ qua. Phu quân hiện tại có quyết định chưa? Không bằng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói cùng ta cha, xem hắn có biện pháp nào không."

Thẩm Ngạo lắc đầu: "Hiện tại không vội, đi một bước xem một bước, gọi là hậu phát chế nhân."

Trong đêm cùng ngày, Thẩm Ngạo nằm ngủ trong phòng Vân Vân, nến đỏ mềm chảy xuống, sương phòng nhiều vài phần mập mờ, một phen hoạt động kịch liệt qua đi, Vân Vân mình mảy đỏ hồng, như con mèo con, cuộn tại trong ngực Thẩm Ngạo, thấp giọng nói: "Phu quân, mấy ngày nữa chúng ta đi chùa Bạch Mã dâng hương nha."

"Đi chỗ đó làm cái gì?" Thẩm Ngạo khẽ vuốt mái tóc Vân Vân, hỏi.

"Tự nhiên là cầu Bồ Tát phù hộ rồi, phu quân ngẫm lại xem, bốn người chúng ta cùng ngươi cũng thành hôn một năm rồi, bụng không chịu to, nếu không thể sinh con trai vì Thẩm gia, thật không có mặt mũi làm người."

Thẩm Ngạo im lặng, tính thú thoáng cái lại tới nữa, trong miệng cười hì hì nói: "Cầu thần bái Phật có làm được cái gì, có lẽ là dựa vào chính mình cố gắng, vẫn tương đối bền chắc hơn, cái gọi là nhân định thắng thiên, chỉ cần công phu tốt, có công mài sắt, có ngày nên kim, không ngừng cố gắng, còn sợ không thể sinh con trai?"

Nói xong, tay đã xiết chặt đôi bánh bao trắng muốt trước người.......

............

Ngày thứ hai, sáng sớm bắt đầu đứng dậy, bầu trời lại có mưa phùn, Thẩm Ngạo không có ý định đi ra ngoài, nhưng lúc Vân Vân thắt lưng dây cho hắn, đột nhiên nói một câu: "Trước đó vài ngày, Ngô Tam nhi luôn đến quý phủ nghe ngóng, hỏi thời điểm ngươi trở về, còn luôn kêu khổ, cũng không biết là chuyện gì."

Thẩm Ngạo nghĩ đến Ngô Tam nhi, à một tiếng, nói: "Không xong rồi, đoán chừng là vui đùa quá trớn."

"Vui đùa? Cái gì vui đùa?"

Thẩm Ngạo lập tức đi giày, gọi người cầm một cây dù đến, cây dù này, nhà hắn mua không ít, đều là đặc sản người tặng, đối phó mưa phùn cũng vừa vặn đủ, ngay cả điểm tâm đều chẳng quan tâm, lập tức tiến đến hướng Thúy Nhã Sơn Phòng.

Đến cửa phủ, gặp Lưu thắng, Lưu thắng kêu to: "Thiếu gia, muốn gọi chiếc xe ra ngoài hay không?"

Thẩm Ngạo khoát khoát tay: "Được rồi, không xa, ngươi trở về nói cho chư vị phu nhân, giữa trưa ta có khả năng không trở về dùng cơm."

Lòng như lửa đốt mà đuổi tới Thúy Nhã Sơn Phòng, trên đất trống, hai bóng người mặc áo tơi đứng đối diện trong mưa, một bóng người đó rất yêu kiều, mũ rộng vành trên đầu kéo thấp, từng giọt mưa xuôi theo vành nón mũ, rơi xuống, giống như mảnh vải che chặn con ngươi thanh tịnh kia.

Chủ nhân con ngươi cũng lơ đễnh, trong tay ôm kiếm, không chút sứt mẻ, giống như một pho tượng đá hoàn mỹ, đứng lặng trong mưa phùn đầy trời.

Người đối diện, có vẻ mập mạp hơn vài phần, hắn ngây ngốc đứng, tay đang run rẩy, yết hầu bắt đầu khởi động, cầm trong tay chính là một thanh dao thái rau, nhìn bóng người đối diện, nuốt nước miếng một cái.

"Ngô tiền bối, ngươi rốt cuộc còn muốn giả trang tới khi nào?"

"Cô nương..."

"Hừ, không được bảo ta như vậy."

"Phải.. Nữ hiệp..."

Đối với xưng hô thế này, người kia hiển nhiên tương đối hài lòng, không đánh hắn, miệng 'Ngô tiền bối' run rẩy, nói: "Ta thật sự không phải là Lưu Tinh, cũng không phải Hồ Điệp, chớ nói biết cái gì kiếm thuật, chính là công phu cũng không..."

"Hừ, ngươi không cần phải làm trò, ẩn sĩ như ngươi, bổn cô nương thấy nhiều rồi, hừ, cho rằng chỉ bằng vào nói ba xạo có thể đuổi ta đi? Ta tung hoành giang hồ hơn mười... tháng, tiểu xiếc như ngươi, dấu diếm ta như thế nào?"

"Nữ hiệp..." Người đối diện khẩn cầu: "Ta chỉ là người làm ăn."

"Hừ, người làm ăn, vì sao trên mặt không treo gian nan vẻ vất vả?"

"Ta bị mặt rỗ, không có nếp nhăn..."

"Vì sao trên tay của ngươi có thêm vết chai?"

"Nhà của ta khổ, phải làm việc nhà nông, về sau đi phủ Quốc công làm việc lặt vặt, tự nhiên sẽ có vết chai."

"Vì sao lúc ngươi lấy đao, lại quen thuộc như thế..."

"Có đôi khi đầu bếp trong tiệm bận quá, ta tự nhiên phải đi hỗ trợ làm đồ ăn, làm nhiều lần thì quen thôi."

"Ha ha..." Bên trong màn mưa, tiếng cười như chuông bạc phát ra: "Ngươi còn muốn lừa gạt bổn cô nương tới khi nào? Hôm nay ngươi không xuất ra bản lĩnh thật sự, bổn cô nương còn có thể đến mỗi ngày, mãi cho đến khi ngươi kéo ngụy trang xuống mới thôi, Ngô tiền bối, xem chiêu..."

Nữ hiệp nhảy lên, tốc độ như điện thiểm, tại trong màn mưa bay vút về phía trước, mấy cái lên xuống, đã gần sát người đối diện, trường kiếm trong tay múa ra mấy đóa hoa kiếm ở giữa không trung, mũi kiếm đâm rách màn mưa, bắn thẳng vào cổ họng.

Người đối diện đang run rẩy, vô ý thức mà giơ dao thái rau lên ngăn cản.

Trường kiếm như điện, đâm vào bên cạnh dao thái rau.

BOANG......

Sắt thép giao nhau, mưa văng khắp nơi...

Dao thái rau do gang chế tạo, vỡ tung, người đối diện lùi lại mấy bước, à nha một tiếng, đặt mông ngồi ở bên trong đống bùng lầy lội.

Nữ hiệp giận dữ, trường kiếm chỉ người trên mặt đất, mưa tí tách rơi xuống, rung động mũ rộng vành, nàng cắn răng nói: "Tiền bối, còn muốn trang tới khi nào?"

"Nữ hiệp... Ta thật sự chỉ là thương nhân."

Nữ hiệp dáng sừng sững bất động, lạnh lùng nói: "Thương nhân? Những lời này ngươi có lẽ là lưu lại, lừa gạt em bé ba tuổi đi, hỏi lại ngươi lần thứ nhất, rốt cuộc ngươi có nguyện ý đem hết toàn lực, phân cao thấp cùng ta hay không!"

"Ta..." Người đối diện bất lực, nói: "Không phải đã so qua rất nhiều lần rồi hay sao?"

"Hừ, đó là ngươi cố ý giấu dốt!"

"..."

"Ngươi vì cái gì không nói lời nào? Là chột dạ?"

"Phải.. Sợ hãi à..."

"Ngươi đương nhiên sợ, sợ ta vạch trần ngươi, để cho bổn cô nương đến vạch trần diện mục thật của ngươi. Ngươi đã là Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm, kiếm thuật nhất định xuất thần nhập hóa, chắc hẳn từng bị cái gì cản trở, chung tình với một nữ tử, cuối cùng nữ tử này bị chết, ngươi tự nhiên không vui, liền thề không động võ, có phải không?"

"Không phải."

"Còn dám chống chế?" Nữ hiệp đưa trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ vào yếu hầu người kia, hỏi: "Ta hỏi lại ngươi, có phải thế không?"

"Đúng, đúng."