Kiều Thê Như Vân

Chương 261: Đánh bờ mông ngươi




Bị một người nam nhân ép vào trên tường, lồng ngực kia đè nặng trên bộ ngực sữa của tiểu nha đầu, tuy là tiểu nha đầu có khí lực cực lớn, giờ phút này cũng không sử dụng được rồi, một đôi mắt bốc lên ra một chút hơi nước, một bộ dạng sắp khóc, chỉ là cá tính của nàng kiên cường, cắn chặt hai hàm răng ngà trắng, đơn giản chỉ là cố nén nước mắt bao quanh khóe mắt, ngẩng cái cằm lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạo nói: "Ngươi mau thả ta, nếu không... Nếu không..."

"Nếu không thế nào? Nếu không sẽ đánh ta sao?" Thẩm Ngạo cười toe toét, lại một điểm ý tứ buông tay đều không có, làm người phải phúc hậu, tiểu nha đầu đã động thủ, hắn tự nhiên muốn hoàn trả phong phú, cái này gọi là có qua có lại.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi biết ta là ai không?" Tiểu nha đầu khó thở rồi, nhưng dù sao sự tình nàng trải qua không nhiều lắm, trong lòng thoáng cái đã rối loạn như mộng.

Thẩm Ngạo cười nói: "À, đệ tử lại đã quên thỉnh giáo phương danh cô nương rồi, cô nương tên gì?"

Tiểu nha đầu vốn là muốn uy hiếp Thẩm Ngạo một câu, chưa từng nghĩ Thẩm Ngạo đúng là thuận cột bò lên trên, cười toe toét hỏi phương danh mình.

Tiểu nha đầu cả giận nói: "Ngươi nhớ kỹ, ta gọi Địch Man Nhi, ngươi... ngươi còn như vậy, lần sau ngươi gặp lại ta, đừng trách ta không khách khí." Hàm răng Địch Man Nhi đều muốn cắn nát rồi, nhíu cái mũi lại, hung dữ nói: "Ta muốn giết ngươi, ngươi, cái thư sinh thối này."

"Man Nhi? Hắc hắc, tên rất hay, mặc dù Bắc Hải rất xa, gió lốc vẫn nổi lên, người đã qua đời, những năm cuối đời nhìn thấy không phải muộn. Trời chiều chiếu vào trên cành cây, qua một lúc, sắc trời đã tối, lúc này cả người đều tiến nhập mộng đẹp, cô nương lấy tên tốt như vậy, nên ôn nhu im lặng mới đúng."

Địch Man Nhi nhếch miệng, tràn đầy khinh thường mà quay đầu đi chỗ khác, Thẩm Ngạo vừa mới bắt gặp bên mặt nàng, đường cong khuôn mặt trứng ngỗng kia giống như một đường cong duyên dáng, thấy mà lay động lòng người, xem tiểu mỹ nhân ở gần, tuy nói là bị buộc bất đắc dĩ, lại cũng không tệ.

Địch Man Nhi đột nhiên mềm giọng nói: "Công tử, ngươi có thể thả ta ra sao? Vai của ta cực kỳ đau."

Thiếu nữ thay đổi giọng điệu bất thường, vừa rồi có lẽ là lôi đình vạn quân, giờ khắc này lại như là tắm gió xuân, Thẩm Ngạo nhìn ánh mắt của nàng, trong mắt của nàng mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: "Tiểu cô nương, có lẽ là thu hồi bộ dạng diễn xiếc này đi, bổn công tử không để mình bị đánh đâu, ai biết ta thả ngươi, ngươi sẽ đối với ta như thế nào?"

Địch Man Nhi hừ lạnh nói: "Ngươi, đồ vô sỉ kia."

"Ta vô sỉ?" Thẩm Ngạo xụ mặt nói: "Là ai động tay trước? Là ai tại đây, ở phía trong hậu viên, muốn cho khách uống rượu kê đơn, cho thuốc vào rượu, nếu là ta vô sỉ, vậy cô nương là cái gì?"

Địch Man Nhi thoáng cái không có từ nào để nói rồi, điềm đạm đáng yêu mà khóc ròng nói: "Ta biết rõ sai rồi, ngươi thả ta ra được không?"

Thấy nước mắt nàng thật sự chảy xuống, Thẩm Ngạo không cứng rắn nổi nữa, dù sao cũng là một cô bé, cũng không thể lấn áp quá độc ác. Trong lòng buông lỏng, lực đạo trên tay không tự giác mà yếu nhược đi vài phần, lúc này, kình đạo Địch Man Nhi đột nhiên trở nên mạnh mẻ, hai tay muốn đẩy Thẩm Ngạo ra, hai cái đùi đạp loạn.

Thẩm Ngạo mới biết lại trúng kế của cô gái nhỏ này, nghiêng người nhường lối, thừa dịp thời gian công phu, bàn tay kia nghiêng xuyên qua dưới xương sườn Địch Man Nhi, hung hăng nặng nề vỗ tại bộ mông nàng.

Bốp... Lòng bàn tay đập tại bờ mông mềm mại, phát ra thanh âm rất thanh thúy, Địch Man Nhi quá sợ hãi, bờ mông là một trong những bộ vị riêng tư nhất của nữ tử, vừa bị sờ vào, đã không kịp để ý đánh Thẩm Ngạo, hai tay vội vàng đưa ra bảo vệ mông, đúng lúc này, ở phía sau, Thẩm Ngạo dùng thân thể áp tới, lại ép nàng dán ở trên tường không thể nhúc nhích.

Vừa rồi đánh một chưởng kia, cảm giác thật tốt, nhất là cái cảm giác đánh vào thịt kia, làm Thẩm Ngạo sinh ra vài phần thoải mái, tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ đã điêu ngoa như thế, tương lai còn dài, chẳng phải là muốn làm một người vợ ép chồng như Đường phu nhân sao... Ồ, vì sao bổn công tử lại nghĩ tới người vợ trong tương lai vậy, tội lỗi, tội lỗi, Đường phu nhân là người rất tốt, đã luyện được công phu kêu là ngự phu nhân chi thuật(thuật trị chồng), là một môn đại học vấn bác đại tinh thâm, há có thể so sánh cùng nha đầu càn quấy kia.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi đánh ta, ta... ta muốn đi tố giác ngươi, ngươi đánh cháu ruột Địch Thanh..." Địch Man Nhi lúc này đây thật sự thương tâm.

Rõ ràng cả tổ tông cũng giơ lên, Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng trong lòng, lập tức tưởng tượng, nếu như là chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ chính mình đi ra khỏi cửa lớn tửu lâu này, liền có vô số vũ phu cầm thương mang búa, muốn dốc sức tìm chính mình liều mạng rồi, Địch Thanh ở trong quân nhân có uy vọng rất cao, bạn thân không tổn thương nổi đâu.

Hắn vừa động linh cơ, vô cùng chính nghĩa nói: "Hừ, ngươi rõ ràng còn dám nói ngươi là cháu gái Địch Thanh Võ Tương công, ngươi rất xấu rồi, ngay cả thân thiết Địch Thanh Võ Tương công cũng dám giả mạo, người đệ tử bội phục nhất trên đời này chỉ có một, thì phải là Địch Thanh Võ Tương công.

Hừ, ta đã sớm nghe nói, Võ Tương công có một cháu gái mồ côi tồn tại ở trên đời này, cháu gái Võ Tương công, tự nhiên là có tri thức hiểu lễ nghĩa, ý chí rộng lớn. Nào có như ngươi, đã thích hồ đồ lại thích khóc lóc om sòm, hừ, vốn là ta còn muốn thả ngươi, nhưng ngươi vì thoát thân, dám vu oan thần tượng trong suy nghĩ đệ tử, hôm nay không thể không giáo huấn ngươi một chút."

Địch Man Nhi vốn là nghe Thẩm Ngạo nói đến tổ tiên của chính mình, hiện ra ý tôn sùng vô cùng, trong lòng mừng thầm, cho rằng Thẩm Ngạo nhất định sẽ ngoan ngoãn thả nàng, ai ngờ lời nói xoay chuyển, đúng là kết quả này. Khóc ô ô, mà muốn che bờ mông, nhưng đã không kịp rồi, bàn tay Thẩm Ngạo bốp bốp... Mà nện tại cái mông của nàng, làm cho nàng vừa sợ vừa thẹn, cắn môi lại không dám kêu khóc, sợ dẫn người đến, bị người nhìn thấy.

Thẩm Ngạo khi ra tay tự nhiên không khách khí, chiêu thức hàng mông thập bát chưởng ấy của hắn quả nhiên là vô cùng lợi hại, nhìn như nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng lúc vào thịt lại tăng kình đạo rất lớn, đánh cho Địch Man Nhi hoa dung thất sắc, liên tục thấp giọng hô.

"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi còn dám hung ác như vậy hay không?" Thẩm Ngạo vẫn chưa thỏa mãn mà thu bàn tay về, xụ mặt ép hỏi.

Địch Man Nhi đâu thấy người dám hung ác đánh nàng như vậy, càng chưa từng nghĩ đến Thẩm Ngạo sẽ ra tay nặng như vậy, khóc ròng nói: "Không... Không dám."

"Vậy ngươi còn dám giả mạo thân thiết Võ Tương công hay không?" Thẩm Ngạo cười trộm trong lòng, trên mặt lại đầy vẻ hung thần ác sát.

"Ta..." Địch Man Nhi muốn tranh luận, va chạm vào một đôi con ngươi tràn đầy nghiêm túc của Thẩm Ngạo, khí thế lập tức giảm bớt vài phần, vội nói: "Không dám."

"Như vậy cũng tốt." Ngữ khí Thẩm Ngạo bỗng nhiên ôn hòa hơn một ít: "Cô bé phải bộ dạng có cô bé, ngươi nhìn ngươi xem, suốt ngày hô đánh kêu giết, thành bộ dáng gì nữa?"

Thẩm Ngạo buông Địch Man Nhi ra, Địch Man Nhi hiện tại không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa, đối với Thẩm Ngạo, trong lòng nàng sinh ra một loại bản năng e ngại, dĩ vãng nàng khi dễ người khác, đa phần đều cười trừ, chỉ vì thân phận của nàng đặc thù, nhưng gặp được loại hung ác như Thẩm Ngạo này, lần đầu tiên nàng nếm được mùi vị đau nhức.

"Được rồi, ta phải đi, ngươi tự giải quyết cho tốt nhé." Thẩm Ngạo nhàn nhã tản bộ, chắp tay sau lưng, lắc đầu, đái bãi nước tiểu mà thôi, rõ ràng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Không để ý tới Địch Man Nhi, kéo cửa đi ra ngoài, trở lại tiền đường, trên bàn rượu đã là một mảnh đống bừa bộn, mười người cùng trường nguyên một đám lôi kéo Thẩm Ngạo hỏi: "Làm sao lại đi nhà xí lâu như vậy?"

Ngô Bút uống rượu, vỗ bàn nói: "Nhất định là Thẩm huynh không uống được nữa, lười nhác bỏ trốn, không thể tha hắn, bắt hắn uống ba chén bồi tội trước."

Mọi người ầm ầm đồng ý, bắt lấy Thẩm Ngạo, muốn rót rượu, Thẩm Ngạo cười hì hì một tiếng: "Ta tự mình tới." Tự rót uống một mình ba chén, lau vết rượu bên môi.

Các bạn cùng học trầm trồ khen ngợi, tràng diện phi thường náo nhiệt.

Thẩm Ngạo còn lo lắng tiểu nha đầu kia đuổi theo đến báo thù, nhưng đợi một lúc, không thấy nàng xuất đầu lộ diện, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ này cũng có thời điểm biết sợ cơ à, nàng không đi ra thì thôi, thật sự muốn đi ra, ta đang ở trước mặt của mọi người đánh nàng vài phát vào mông đẹp, xem nàng giải quyết như thế nào.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng có phần cảm thấy đắc ý, lại uống mấy chén cùng các bạn học.

Sắc trời dần dần muộn, khách uống rượu ào ào rời đi, Vương Trà đi trả tiền xong, mười mấy người kề vai sát cánh rời đi.

Ra Nhập Tiên tửu lâu, gió lạnh đánh úp lại, mọi người rùng mình một cái, Ngô Bút nhớ tới thơ của mình còn chưa làm ra, vừa rồi dấu ở trong bụng đều muốn mục nát rồi, đáng tiếc ở trong tửu lâu lại không dám ngâm ra, giờ phút này ra khỏi Nhập Tiên tửu lâu, lại không sợ hãi, chắp tay trước ngực, say khướt nói: "Chư vị huynh đài, Ngô mỗ muốn làm thơ..."

"Tốt! Ngô huynh nhanh ngâm đi ra cho mọi người nghe một chút..."

Ngô Bút bắt đầu nổi lên tâm tình, đầu lại không tự giác mà đung đưa, vừa muốn nói ra, thình lình nghe được sau lưng nói: "Ngươi chớ đi, ta có lời muốn nói cùng ngươi..."

Cái thanh âm này quá quen thuộc, Ngô Bút ngoái đầu nhìn lại xem xét, không phải tiểu nha đầu thì kia là ai? Sợ tới mức đặt mông ngã ngồi ở phía trong chỗ lầy lội, một bụng thơ vô tung vô ảnh, trôi hết xuống nước.

"Ha ha... Ngô huynh làm sao lại không làm thơ rồi, ngồi xuống trên mặt đất làm cái gì vậy?" Mọi người cười nhạo hắn, trong lòng đều có chút chột dạ, đợi tiểu nha đầu kia đến gần rồi, trừng mắt liếc Thẩm Ngạo, nói: "Ngươi lưu lại!"

Các bạn cùng học hai mặt nhìn nhau, lại nguyên một đám khéo hiểu lòng người mà ôm quyền về hướng Thẩm Ngạo: "Thẩm huynh, tại hạ có việc đi trước."

"Thẩm huynh, ta đã say rồi, phải mau trở về uống một ngụm trà tỉnh rượu." Đám người này, bất kể là nói có việc, hay là nói mình say, nguyên một đám chạy còn nhanh hơn so với con thỏ, bước đi như bay, đâu giống như là người say.

Thẩm Ngạo cười cười, thong dong nói: "Không biết Man Nhi cô nương còn có cái gì chỉ giáo?"

Địch Man Nhi liếc hắn, giận dỗi nói: "Chỉ giáo cái gì, các ngươi những thư sinh thối này quá xấu rồi, ở trước mặt một bộ sau lưng một bộ. Ta... Ta..." Nàng lúc trước còn là một bộ dạng hung hăng càn quấy, thấy Thẩm Ngạo nhướng mày, lập tức vừa tức yếu nhược vài phần, thấp giọng nỉ non nói: "Ta muốn nói cùng ngươi, mới vừa rồi là ta không đúng, ta không nên động thủ với ngươi, ta bình thường không phải như thế, chỉ là thấy ngươi, đã cảm thấy rất tức giận, lại nhìn ngươi coi phòng hoa của ta như nhà vệ sinh..." Thanh âm đằng sau thấp không thể nghe thấy, theo gió đêm mang đi.

"Thẩm Ngạo, ngươi có phải rất xem thường ta hay không?" Địch Man Nhi giơ con mắt lên, rất là ngượng ngùng, tiếp tục nói: "Kỳ thật vừa rồi ngươi đánh ta, ta mới biết được bị người khi dễ thì ra là đau nhức như vậy, lúc trước ta khi dễ người khác, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của bọn hắn..."

Nàng nói chuyện lên đến lúc đứt quãng, nói một tiếng cám ơn, lại cúi thân về hướng Thẩm Ngạo, rất là nhu thuận.

Thẩm Ngạo thấy nàng nhận lầm, đang muốn khách khí vài câu. Không ngờ Địch Man Nhi lại nâng con mắt lên, lúc này đây con mắt đầy quang mang, đằng đằng sát khí, nói: "Chỉ là ngươi lại dám đánh ta... chỗ đó, ta nhất định phải tìm ngươi báo thù!"

Nàng trừng mắt đẹp, ngữ khí từ ôn nhu lại bắt đầu trở nên thô lỗ: "Nếu ngươi ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, kêu một tiếng tiểu bà nội tha mạng, có lẽ ta tha cho ngươi một cái mạng, nếu không, chớ trách quyền cước của ta không có mắt."

Lúc này đây nàng hấp thụ giáo huấn, cánh tay nàng nhẹ nhàng run lên, trong tay áo rơi ra một thanh dao găm, chủy thủ dưới bóng đêm phát ra hàn mang u u, lộ ra là vô cùng sắc bén.

Gió đêm phơ phất, Địch Man Nhi cầm ngược dao găm, để ở trước ngực, hàn quang dao găm bắn ra, khủng bố nói không nên lời.

Thẩm Ngạo trấn định tự nhiên nói: "Khục khục... Man Nhi cô nương..."

Địch Man Nhi cả giận nói: "Không cho phép ngươi gọi ta Man Nhi cô nương."

Ngạo ngơ ngác gật đầu: "Nhỏ như vậy, thì là cô nàng little Girl..."

Địch Man Nhi lại là nổi giận đùng đùng mà cắt ngang lời hắn: "Ngươi... Không cho ngươi nói hươu nói vượn, ta không phải cô nàng."

Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu: "Tiểu thư, ngươi có thể dể cho ta nói hết hay không?"

Địch Man Nhi cho rằng Thẩm Ngạo muốn cầu xin, trong lòng lập tức vui vẻ, Thẩm Ngạo quá ghê tởm, khắp nơi chạm vào trên người mình, nếu Thẩm Ngạo cầu xin tha thứ, nàng có thể cân nhắc để cho cái tên thư sinh thối này một đường sống.

"Ngươi nói."

Thẩm Ngạo chỉ vào dao găm của Địch Man Nhi nói: "Tiểu thư, ngươi cầm dao găm ngược rồi."

Địch Man Nhi xem xét, mũi con dao găm này lại nghiêng về phía mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, vừa rồi quá khẩn trương, thế cho nên nàng ngay cả công phu cơ bản đều loạn, vội vàng đổi đầu dao găm, vừa thẹn lại túng quẫn, nói: "Ta ưa thích cầm như vậy."

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, chỉ là sau một khắc, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Nhanh thu dao găm lại, nếu không ta sẽ đánh bờ mông ngươi!"

Địch Man Nhi đột nhiên cảm giác trên cái mông của mình dường như ẩn ẩn đau đau, nhất thời vừa giận lại sợ, tay nắm lấy dao găm không tự giác mà có chút run rẩy, dường như sắp không cầm được rồi, lúc này, lại phát hiện Thẩm Ngạo từng bước một mà đi tới hướng chính mình, lại càng hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi đừng tới đây."

Vừa rồi nàng còn muốn uy hiếp Thẩm Ngạo, bị Thẩm Ngạo làm giật mình, sự tình trong phòng hoa bỗng nhiên lóe lên trong đầu, mắt nước mắt lưng tròng, liên tục lui bước.

Thẩm Ngạo lấn thân đi qua, Địch Man Nhi như nai con bị kinh hãi, oa mà một tiếng khóc lớn lên.

Lúc này trong tửu lâu vài người đi ra, một người cầm đầu râu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, nhíu lông mày nói: "Tiểu bà nội, chuyện gì vậy?" Sau lưng là mấy tiểu nhị, nguyên một đám thân hình khôi ngô, hiển nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường, hoặc chuyển ghế dài, hoặc tìm cái chổi lao ra, mắt thấy Thẩm Ngạo khi dễ Địch Man Nhi, đã là giận không kềm được, chờ Địch Man Nhi ra lệnh một tiếng, định báo thù vì Địch Man Nhi.

"An thúc thúc... Hắn..." Địch Man Nhi cũng không nghĩ sẽ dẫn đến nhiều người như vậy, hung hăng dậm chân, cắn môi, lại không chịu cáo trạng, cũng không thể nói cái thư sinh thối này đánh cho cái mông của mình, nói ra mắc cỡ chết người. Cũng không thể nói ra chân tướng, đành phải ném dao găm đi, hung hăng mà liếc Thẩm Ngạo.

An thúc thúc kia nhẹ nhàng thở ra, không khỏi suy nghĩ, chỉ sợ là Địch Man Nhi hồ đồ trước rồi, vì vậy đi đến trước người Thẩm Ngạo, hỏi: "Không biết công tử là người phương nào?"

Thẩm Ngạo nói: "Ta gọi Thẩm Ngạo."