Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 58




Sau khi nhận thấy ý niệm của mình có chút nguy hiểm, Lương Y Đồng vội vàng lắc đầu, cười nói: "Nhã tỷ tỷ, ta biết tỷ muốn tốt cho ta, ta thật sự không có tâm tư gì khác với Vương gia."

Nếu Dự Vương xấu tính một chút, nàng hoàn toàn có thể làm Vương phi của hắn. Khi nàng thân phận thấp kém, ai muốn khinh nhục nàng cũng có thể. Năm đó, nếu có Dự Vương chống lưng, Tống thị sẽ không dám đưa nàng cho Tam Hoàng tử, mà Tam Hoàng tử phi cũng sẽ không có cái gan hạ độc nàng.

Nhưng Dự Vương lại tốt như vậy, hắn đã cho nàng một mái nhà, còn kéo nàng ra khỏi vực sâu, Lương Y Đồng nào dám mơ ước xa hơn? Nàng có thể lợi dụng bất kỳ kẻ nào, nhưng chỉ có Dự Vương là không được phép chịu ủy khuất.

***

Sau khi Lương Y Đồng tiễn Trịnh Hiểu Nhã đi, Tam Công chúa cũng đã đi theo Hiền phi hồi cung. Thấy Hiền phi sắc mặt khó coi, các cung nữ không dám thở mạnh. Sau khi vào nội thất, Hiền phi liền cho tất cả cung nhân lui ra ngoài, sau đó trực tiếp tát một cái lên mặt Tam Công chúa, "Ngu xuẩn! Ai cho phép ngươi đi tính kế Lương Y Đồng?"

Tam Công chúa bị đánh thì ngây ngốc cả người, Hiền phi cũng không hề lưu tình, một cái tát này vô cùng mạnh tay, má Tam Công chúa trực tiếp sưng lên.

Tam Công chúa khóc lóc nói: "Người vậy mà còn đánh con? Con còn không phải thấy người mặt mày ủ rũ, mới muốn vì người giải sầu sao? Nếu không phải vì Hoàng thúc tới, Lương Y Dồng khẳng định đã chết!"

Thấy nàng ta đến giờ còn không nhận sai, thậm chí không thèm nghĩ xem hành động của bản thân không đúng chỗ nào, lửa giận trong lòng Hiền phi trực tiếp dâng lên, "Ta đánh ngươi thì làm sao? Ta thật sự nên đánh chết cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi!"

Hiền phi tức giận, lại tát nàng ta thêm một cái, "Sao ta lại sinh ra thứ không nên thân như người chứ? Hả? Ngay cả ta cũng không dám dễ dàng xuống tay, sợ sẽ bị Dự Vương nắm được điểm yếu, đắc tội hắn. Thứ ngu xuẩn nhà ngươi lại dám động đến hòn ngọc quý trong tay hắn, ngươi có phải cảm thấy chính mình rất thông minh hay không?"

Hiền phi tức giận đến run tay, Tam Công chúa làm trò như vậy, mặc kệ có thành công hay không thì cũng đã hoàn toàn đắc tội Dự Vương, ngày sau chỉ cần Lương Y Đồng xảy ra chuyện, không chừng Dự Vương sẽ tìm đến các nàng đầu tiên! Thục phi cùng Hoàng hậu chắc chắn là đang chê cười các nàng.

Thấy Tam Công chúa khóc thút thít, Hiền phi thực sự muốn bóp ch/ết nàng ta tại chỗ. Khi giơ tay lên chuẩn bị tát thêm lần nữa, Đại Hoàng tử đột nhiên tới. Hắn mặc một thân cẩm y màu xanh, khác với sự nóng nảy của Hiền phi, đôi mắt hắn thanh tú, biểu tình điềm đạm, vô cùng bình tĩnh, ngũ quan có vài phần giống với đương kim Thánh thượng.

Hắn kéo Hiền phi lại, thấp giọng nói: "Mẫu phi, muội muội tuy cư xử không đúng mực, nhưng cũng là vì muốn giúp người giải sầu, người đừng nóng giận!"

Tam Công chúa nhìn thấy hắn thì như gặp được cứu tinh, ủy khuất mà nhào vào trong lòng Đại Hoàng tử. Vì bước đi khập khiễng, nhìn cũng có vài phần đáng thương.

Đại Hoàng tử đỡ lấy muội muội nhà mình, để nàng ta ngồi xuống, nói tiếp: "Với tính tình của muội muội, cho dù Muốn bày mưu tính kế giúp mẫu phi, chỉ sợ cũng không nghĩ ra chủ ý gì. Hoàng tổ mẫu nguyện ý sủng muội ấy, còn không phải vì thích muội ấy thẳng thắn không rành thế sự hay sao? Chuyện lần này hẳn là do người có tâm lợi dụng."

Mấy lời nói của hắn đã khiến cho Hiền phi hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, nữ nhi của nàng ta tuy có chút ngốc, nhưng ngày thường cũng rất ít khi chủ động gây chuyện, hành động lần này đúng là có chút khác thường. Hiền phi cẩn thận thẩm vấn một chút, mới phát hiện sở dĩ Tam Công chúa chạy đi gây chuyện với Lương Y Đồng là vì cung nữ bên người hiến kế. Cung nữ nói nàng ta làm vậy, không những có thể diệt trừ Lương Y Đồng, còn có thể giải quyết vấn đề giúp mẫu phi, Đại Hoàng huynh nhất định sẽ khen nàng ta thông minh!

Tam Công chúa thường xuyên bị Hiền phi giáo huấn, luôn hy vọng được mẫu phi khen ngợi một lần. Nàng ta cảm thấy lời cung nữ kia nói cực kỳ có đạo lý, mới mang người tới Dự Vương phủ, nhưng bây giờ cung nữ kia cũng đã bị Thái Hậu đánh chết rồi.

Hiền phi cắn răng nói: "Cung nữ kia chắc chắn là người của Thục phi hoặc Hoàng hậu. Các nàng không phải cũng muốn đem cô nương trong tộc gả cho Dự Vương hay sao? Bây giờ hay rồi, chúng ta đã thành cái đinh trong mắt hắn!"

Hiền phi tức giận đến nghiến răng, Đại Hoàng tử lại nói: "Sự tình đã xảy ra rồi, tức giận hơn nữa cũng không thay đổi được gì, Mẫu phi vẫn là phải người tặng lễ vật trấn an vị Lương cô nương này đi, tuổi nàng ta không lớn, hẳn là sẽ dễ lung lạc.

Hiền phi gật đầu, cũng chỉ có thể làm như thế.

*******

Ngày hôm sau, Hiền phi phái người đưa quà tới Dự Vương phủ, nói là nhận lỗi với Lương Y Đồng. Dự Vương khi nghe được tin tức thì đang ở trong thư phòng, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, tát một cái rồi cho táo đỏ, dỗ chó con à?

Hắn trực tiếp cho người trả về.

Lương Y Đồng hoàn toàn không biết việc này. Lúc này nàng còn không dám đi mài mực cho Dự Vương, sau khi tỉnh dậy vẫn luôn ở trong phòng, không có ý định đi ra ngoài, Ngọc Cầm còn tò mò mà lại gần hỏi, "Cô nương, hôm nay không cần tới thư phòng mài mực cho Vương gia sao?"

Lương Y Đồng vốn đang chột dạ, nghe vậy thì sờ sờ chóp mũi, "Không cần, Vương gia đã phân phó, không cần ta phải đến nữa."

Lương Y Đồng vốn tưởng rằng chỉ cần không nhìn thấy nàng, Dự Vương sẽ hiểu ý nàng, ai ngờ hắn lại phái Tiêu Lĩnh đến thúc giục.

Lương Y Đồng không muốn đi, đành phải ấp úng giả bệnh, "Cái kia, thân thể ta có chút không khỏe, hôm nay Tiêu đại nhân giúp Vương gia mài mực đi."

Ánh mắt tiểu cô nương trốn tránh, làn da trắng nõn cũng dần đỏ lên, hiển nhiên là đang nói dối.

Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện phát sinh giữa nàng và Dự Vương đều được Tiêu Lĩnh nhìn ở trong mắt, tất nhiên biết Vương gia hẳn là thật sự có tình cảm với nàng. Hắn đi theo Vương gia nhiều năm, tất nhiên cũng hy vọng bên người Vương gia có người ở bên chăm sóc sớm tối. Lúc này thấy Lương Y Đồng giả bệnh, liền hiểu nàng đang muốn trốn tránh Dự Vương.

Tiêu Lĩnh phiền muộn mà cảm khái: "Thời tiết trở lạnh rất dễ bị bệnh, Lương cô nương vẫn nên chú ý nhiều vào. Vương gia cũng thật là, lúc sáng dậy thấy trong người không khỏe mà vẫn cố ý đến thư phòng làm việc. Đã gần đến năm mới rồi mà vẫn vất vả như vậy, thuộc hạ khuyên cũng không nghe, vốn định chờ cô nương đến mài mực thì khuyên Vương gia một chút, ai ngờ người vậy mà cũng không khỏe."

Lương Y Đồng nào dự đoán được Tiêu Lĩnh đang lừa nàng, lập tức sốt ruột, "Vương gia cũng không khỏe?" Tiêu Lĩnh không chớp mắt nói: "Ừm, đại khái là vì quá mức vất vả, sáng dậy liền đau đầu. Thuộc hạ không biết mát xa, Muốn mời Thái y thì Vương gia lại sợ kinh động đến Hoàng thượng, khuyên Vương gia nghỉ ngơi cũng không được. Thôi, quên đi, nói thêm cũng chỉ khiến người lo lắng. Lương cô nương vẫn là nghỉ ngơi cho tốt đi, thuộc hạ lui xuống trước."

Lương Y Đồng nào có thể "nghỉ ngơi" nữa, biết hắn đau đầu còn làm việc, nàng tức khắc nhớ tới lần trước, hắn rõ ràng có thương tích trong người nhưng lại không nghỉ ngơi. Lúc đó nàng không dám khuyên mà vẫn phải nói vài câu, lúc này sao có thể trơ mắt nhìn hắn khó chịu.

Nàng không giả bệnh nữa, vội vàng nói: "Sức khỏe của Vương gia quan trọng hơn, ta vẫn nên đi xem thử một chút, lúc trước Vương gia có từng bị đau đầu không?"

Tiêu Lĩnh mặt không đổi sắc, "Bệnh cũ thôi, mỗi khi có chuyện phiền lòng thì sẽ lại đau đầu. Chắc là vì lo lắng cho cô nương, hôm qua vừa trở về đã thấy Vương gia liên tục nhíu mày, cũng không biết khi nào mới tốt hơn."

Lương Y Đồng nghe thấy thì vừa đau lòng vừa chột dạ, trong khi nói chuyện đã chạy tới Trúc Du đường. Tiêu Lĩnh gõ cửa, nghe được Dự Vương lên tiếng thì mới dẫn theo Lương Y Đồng vào.

Tiêu Lĩnh lên tiếng trước: "Vương gia, nếu người còn đau đầu thì đi nghỉ một chút đi, Lương cô nương trong người không khỏe mà cũng tới khuyên người đấy."

Dự Vương liếc Tiêu Lĩnh một cái, ánh mắt dừng trên người Lương Y Đồng.

Đại khái là nghĩ tới nụ hôn hôm qua nên có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ của nàng có chút đỏ. Thiếu nữ da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo, khuôn mặt khi đỏ lên vô cùng xinh đẹp.

Nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Dự Vương, bước nhanh tới trước mặt hắn, mềm mại nói: "Vương gia, người còn đau đầu không? Nếu đau thì nghỉ ngơi một chút đi, không cần vất vả như vậy."

Tiêu Lĩnh rất thức thời mà lui xuống, còn giúp hai người đóng cửa lại.

Biểu tình lãnh đạm của Dự Vương hơi biến hóa, không đáp mà hỏi lại, "Nàng không khỏe chỗ nào? Nếu đã không khỏe sao lại không nghỉ ngơi cho tốt?

Gương mặt của Lương Y Đồng lại càng đỏ hơn, ấp úng nói: "Ta, ta chỉ là không ngủ tốt thôi, không có gì đáng ngại. Vương gia mới cần phải chú ý sức khỏe, nếu đã đau đầu thì đừng xử lý công vụ nữa, đừng không nghe lời khuyên của người khác như vậy."

Thanh âm của nàng ôn nhu dễ nghe, vì muốn khuyên hắn mà so với ngày thường còn mềm mại hơn, rất giống đang làm nũng. Trong lòng Dự Vương giật giật, cũng không nói ra mánh khóe của Tiêu Lĩnh, chỉ tựa vào ghế nói, "Không cần nghỉ ngơi, nàng đang lo lắng cái gì?"

Nghĩ đến lời hôm qua hắn nói, Lương Y Đồng mới phát hiện mình còn chưa chính thức từ chối hắn, lúc này liền có chút khẩn trương, không khói liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ta không xứng với Vương gia."

Dự Vương vốn có vài phần tâm tư không trong sáng với nàng, chỉ cảm thấy động tác liếm môi của nàng như đang đốt lửa, đôi mắt hắn thâm trầm, cũng không có ý định áp chế khát vọng trong lòng, hắn duỗi tay, kéo tiểu cô nương ngồi trên đùi mình, bá đạo ôm eo nàng.

Lương Y Đồng ngạc nhiên mà hô lên một tiếng, khi ngồi vững trên đùi hắn, nàng xấu hổ mà liếc hắn một cái. Biểu tình của nam nhân vẫn lãnh đạm như cũ, dung nhan cũng vô cùng tuấn mỹ. Nhìn ánh mắt không gợn sóng của hắn, Lương Y Đồng căn bản không thể tưởng tượng được hắn sẽ bá đạo mà ôm nàng vào lòng như vậy. Không đợi Lương Y Đồng giãy giụa, hắn hạ giọng nói: "Ta nói xứng là xứng, nàng sợ cái gì?"

Lương Y Đồng bị hắn ôm trong lòng, khuôn mặt cứ dần dần nóng lên.

Dự Vương không chỉ không có ý định buông tay, còn hỏi tiếp: "Chẳng lẽ nàng chê ta già?"

Nếu không phải trường hợp không đúng, đột nhiên nghe thấy vấn đề này, Lương Y Đồng sẽ không nhịn được cười. Hắn tuấn mỹ lịch sự, lại còn có tài năng xuất chúng, là thời điểm sung sức nhất, già chỗ nào chứ?

Lương Y Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng quên giãy giụa, "Tất nhiên là không phải, Vương gia chớ đoán mò."

Hô hấp của thiếu nữ gần trong gang tấc, hương thơm nhàn nhạt trên người nàng quanh quẩn bên chóp mũi hắn, đôi mắt Dự Vương hơi giật giật, nhịn không được mà vuố.t ve gương mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng nói: "Nếu không chê thì đừng có tránh mặt ta."

Hắn ngũ quan thanh lãnh, lại tuấn mỹ như tiên, rõ ràng là biểu tình rất điềm nhiên, thanh âm cũng rất lạnh lẽo, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu. Khi bị hắn nhìn chằm chằm, cả người Lương Y Đồng có chút choáng váng, tim đập cũng nhanh hơn. Nàng, nàng cũng không phải muốn tránh mặt hắn, chỉ là, chỉ là...

Vì khẩn trương, suy nghĩ của Lương Y Đồng có chút tắc nghẽn, lúc này lại đột nhiên nghe được thanh âm của Dự Vương truyền vào trong tai, "Nhắm mắt"

Từ trước đến nay nàng rất nghe lời hắn, cho dù không biết có chuyện gì cũng vẫn theo bản năng nhắm hai mắt lại, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi của nam nhân bao phủ lấy môi nàng. Vì đang nhắm mắt, giác quan trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí còn cảm nhận được nam nhân vụng về mà liếm môi nàng. Môi lưỡi của hắn ấm áp mềm mại, động tác vô cùng cẩn thận, không có chút giống với bộ dáng ít nói cười của hắn.

Sau khi Lương Y Đồng tỉnh táo lại, không khỏi giãy giụa một chút, vươn tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn vuố.t ve môi, khàn giọng nói, "Ngoan một chút."

Trong đầu Lương Y Đồng như nổ tung, thân thể trong nháy mắt đã cứng lại, giống như bị điểm huyệt, động cũng không dám động, chỉ có thể cảm nhận môi hắn thăm dò nàng. Lúc mới bắt đầu động tác của hắn còn rất nhẹ nhàng, sau khi hôn vài cái liền trở nên thô bạo hơn.

Tim Lương Y Đồng đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài, căn bản là luyến tiếc không muốn cự tuyệt sự ôn nhu của hắn. Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng là cực kỳ chán ghét bị người khác hôn môi, nhưng lại không đành lòng đẩy hắn ra.

Lúc trước, mỗi lần bị Tam Hoàng tử hôn môi, nàng đều liều mạng mà súc miệng, không chỉ cảm thấy dơ, mà còn thấy ghê tởm cực kỳ. Nàng thậm chí còn không rõ vì sao Tam Hoàng tử lại gặ.m cắn nàng.

Nhưng vào giờ khắc này, khi bị Dự Vương đối dãi như vậy, cảm giác của nàng lại hoàn toàn không giống như thế. Nàng không chỉ không chán ghét, thậm chí còn cảm thấy hắn hôn rất dễ chịu. Môi hắn mềm mại như vậy, khác hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh băng kia, nàng được hắn hôn thật sự rất thoải mái, không chỉ không có cảm giác bài xích về mặt tâm lý, mà mặt sinh lý cũng không hề muốn kháng cự.

Sau khi nhận thấy chính mình vậy mà lại thích hôn hắn, Lương Y Đồng có cảm giác thật hết thuốc chữa, trong nhảy mắt, nàng thậm chí còn hiểu ra cái gì gọi là cá nước thân mật. Tư vị này thật sự quá tốt đẹp, khóc trách lại có nhiều người thích hôn môi như thế.

Thấy tiểu cô nương không bài xích, đôi mắt của Dự Vương lại càng thêm sâu thẳm. Hắn giữ lấy cái ót của nàng, hôn nàng sâu hơn. Hắn là nam nhân, chỉ hôn một lát, động tác đã vô cùng thành thạo, lại lần nữa có ý đồ cạy răng nàng ra.

Lương Y Đồng nào phải đối thủ của hắn, trong lúc ý loạ/n t/ình mê, chỉ cảm nhận được cãi lưỡi của hắn cuốn lấy nàng, một khắc đó, cột sống của nàng cũng trở nên tê rần. Lương Y Đồng chưa bao giờ có loại cảm thụ này, trái tim đập thình thịch, trong sự khẩn trương lại có cảm giác kí.ch thích khó miêu tả.

Chẳng sợ đã bị Tam Hoàng tử hôn rất nhiều lần, nàng trước sau vẫn luôn phản kháng rất mạnh mẽ, tất nhiên không có kinh nghiệm nhiều, chỉ mới bị hôn trong chốc lát đã thở không nổi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Sau khi cảm thấy hô hấp của tiểu cô nương có chút không thích hợp, Dự Vương liền dời môi đi. Hắn nhìn thoáng qua tiểu cô nương trong lòng, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, hô hấp cũng có chút gấp gáp, đôi môi phấn nộn bị hắn hôn đến mức ướt át kiều diễm, càng khiến người nhìn không thể dời mắt.

Đôi mắt Dự Vương thâm thúy, cuồn cuộn như bầu trời đêm, hắn cưỡng bách bản thân dời mắt, cho nàng từ từ làm quen. Nàng tựa vào lòng hắn thở d.ốc, sau khi hô hấp bình thường, khuôn mặt Lương Y Đồng lại lần nữa nóng rát.

Bọn họ đang làm gì vậy chứ?

Lương Y Đồng vừa thẹn vừa giận, chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống. Nàng vội vội vàng vàng muốn đứng lên, rời khỏi vòng tay của hắn.

Dự Vương nhăn mày, cắn nhẹ lên đôi môi kiều diễm của nàng, "Hôn xong liền không chịu trách nhiệm? Hửm?"

Thanh âm của hắn nguyên bản là rất lạnh lẽo, giờ phút này lại thêm chút khàn khàn, rơi vào trong tai nàng, không chỉ cực kỳ dễ nghe, còn khiến lỗ tai nàng tê dại.

Ánh mắt Lương Y Đồng có chút trốn tránh, còn vô cùng chột dạ, nàng đúng là không muốn chịu trách nhiệm. Nàng nuốt nước miếng, nghiêng đầu né tránh, căn bản không dám thừa nhận vừa rồi đã bị hắn mê hoặc.

Nàng rũ mắt, bộ dáng cực kỳ không tự tin, "Người buông tay ra, ta, ta phải đi rồi."

Thanh âm của tiểu cô nương mềm mại, đại khái là vô cùng khẩn trương, luôn vô thức căn môi, làm lộ ra hàm răng trắng sáng đáng yêu. Đôi mắt Dự Vương tối sầm lại, nhéo mũi nàng, "Hôn cũng hôn rồi, còn muốn đi đâu?"

Lương Y Đồng đỏ mặt, rõ ràng là lúc trước bị hắn nhéo mũi thì chỉ thấy ấm áp, cảm thấy hắn giống như huynh trưởng trong nhà đang sủng nịnh nàng. Nhưng giờ phút này, sau khi bị hắn hôn môi, nàng chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của hắn đều cực kỳ ám muội.

Nàng che mũi lại, lui về sau một chút, nhưng vì bị hắn giam cầm trên đùi, nàng tất nhiên là trốn không nổi. Thấy hắn vẫn không có ý định buông ra, đôi mắt to tròn bị phủ một tầng sương mù, vừa thẹn vừa giận, lại không có biện pháp gì với hắn.

Nàng quơ quơ ống tay áo của hắn, nhịn không được mà nhỏ giọng xin tha, "Ca ca, người đừng như vậy."

Hai chữ "ca ca" này kí.ch thích đến mức trong mắt hắn dâng lên một sự âm trầm khó có thể tả.

Dự Vương nhíu mày, cúi xuống bên tai nàng, hạ giọng nói: "Ai là ca ca của nàng? Chẳng lẽ sau này động phòng cũng muốn gọi ca ca? Hửm?