Ba ngày sau, họ kết hôn.
Giang Chấn nói được làm được, hôm rời khỏi bệnh viện, hắn theo Tĩnh
Vân về nhà, gặp cha mẹ nàng, không lãng phí một chút thời gian nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Không chuẩn bị tâm lý nên ông bà Lâm bị dọa đến thất thần. Chỉ có thể ngồi ở trên sô pha, sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Chấn, và
khuôn mặt đỏ bừng của con gái.
Trước đó không lâu, bà mối cho Phượng Đình thành công lớn, bà còn
hưng trí nói, phải khai triển luôn để tìm một người chồng tốt cho Tĩnh
Vân nữa, làm cho bọn họ cũng mong muốn đứa con gái mình thương có thể
nhanh chóng tìm được lương duyên.
Không nghĩ tới bà mối còn chưa tìm được người thích hợp, Giang Chấn đã tìm tới cửa, mở miệng đã nói muốn kết hôn với Tĩnh Vân.
Sự khiếp sợ ban đầu qua đi, ông bà Lâm trấn định tinh thần, còn thật sự lo lắng.
Việc này tuy tới vội vàng, nhưng mà gả đứa con gái đầu cho Lệ Đại
Công, một vốn người thân cận gia đình, hôn sự chỉ cần chuẩn bị trong
vòng một tháng đã hoàn tất, gia đình còn cực kì vừa lòng với anh con rể
ngoan ngoãn này.
Mà Giang Chấn đang ở trước mắt này, lại là anh em tốt của con rể, là
bạn tri kỉ, vào sinh ra tử với nhau, tuy rằng hơi ít lời một chút, nhưng bất luận thế nào nhân phẩm và bề ngoài, đều rất tốt.
Lại nhìn Tĩnh Vân ngồi một bên, thỉnh thoảng trộm dò xét Giang Chấn
dáng vẻ thẹn thùng, trong lòng ông bà Lâm đều biết, con gái bảo bối của
mình sớm đã bị người đàn ông này chiếm được lòng rồi.
Huống chi, lúc này Tĩnh Vân đang nghi là mang thai, nghĩ đến cháu
mình đang dần hình thành, ông bà Lâm càng mềm lòng, nói chuyện với Giang Chấn hơn một giờ, cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý hôn sự của hai người.
Ngày chị cả xuất giá, tục lệ rườm ra làm cho người ta đến phải ngất
nhưng hôn sự của Tĩnh Vân đơn giản hơn nhiều. Xin công chứng kết hôn cần ba ngày, ba ngày sau đó, cha mẹ nàng đã gả nàng cho Giang Chấn.
Hôm đó, thủ tục kết hôn xong, đã là lúc giữa trưa.
Giang Chấn trở về gặp cha mẹ vợ trước, rồi mang nàng về nhà hắn –
Hiện tại, đây là nhà của họ.
Nàng mang theo túi vải, đứng trước cái cửa sơn hồng đã sớm loang lổ, nhìn Giang Chấn mở cốp xe, giúp nàng xách hai túi hành lí.
‘ Vào đi.’ Nhìn thấy nàng sững sờ một chỗ, hắn hếch cằm hướng tới cái cửa, xách hành lý vào bên trong.
Tĩnh Vân xấu hổ ngọt cười, ngoan ngoãn theo hắn, lần đầu tiên dùng thân phận ‘Giang phu nhân’ đi vào nhà.
Bên trong sân, cỏ dại vẫn mọc um tùm như trước, màu xanh che lấp cả
trời; bên trong phòng khách, cũng chỉ có cái tivi và cái ghế da. Nàng
nhìn quanh phòng, phát hiện người đàn ông này vẫn giống như lúc trước,
nhà sạch sẽ những trống rỗng, bao quanh nhà chỉ có bốn bức tường, xem ra nó cũng thoáng đãng ghê.
Giang Chấn mang hành lý nàng vào phòng ngủ. Một lúc lâu sau đó, hắn
đi ra khỏi phòng, quần áo mặc hàng ngày đã đổi thành bộ âu phục màu xám.
‘ Tôi đi đi làm.’ hắn hời hợt nói.
‘ Đi làm?’ Tĩnh Vân mở to mắt, không thể tin được, hôm nay vừa mới kết hôn, mà hắn vẫn muốn đi làm.
‘ Tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi.’
‘ Vâng.’
Nàng lên tiếng, cái đầu nhỏ rủ xuống, khẩu khí khó nén được thất vọng.
‘ Đây là chìa khoá dự bị.’ Giang Chấn đi tới trước mặt nàng, đưa một
xâu chìa khóa giao cho nàng, rồi rút cái thẻ trong chiếc ví da ra, bỏ
vào trong tay nàng. ‘Đây là tài khoản ngân hàng, mật mã là 662571, cần
cái gì thì em tự mua.’ Nói xong, hắn đi về phía cửa.
Mắt thấy hắn đã đi tới sân, gần ra đến cửa rồi, Tĩnh Vân cầm cái thẻ, vội vàng đuổi theo.
‘ Ách, cái kia — cái kia –’ nàng đứng ở trước cửa phòng khách, vội vàng mở miệng. ‘Cái kia –’
Ba tiếng liên tiếp ‘ Cái kia’ , cuối cùng cũng làm cho Giang Chấn dừng cước bộ, quay đầu nhìn nàng, chờ nàng nói hết câu.
Nàng thở hổn hển, nắm chắc cơ hội đặt câu hỏi.
‘ Chừng nào thì anh về?’
Mày rậm nhăn lại, hắn nheo mắt, suy nghĩ trong chốc lát. ‘Không biết được, khả năng phải vài ngày!’
‘ Mấy ngày không về ư?’ nàng không dám tin, khuôn mặt nhỏ nhắn suy
sụp. Hắn chẳng những hôm kết hôn muốn đi làm, mà mấy kế tiếp đó, còn
muốn để nàng một mình ở lại người này?
Giang Chấn gật đầu.
Nàng cắn cắn môi hồng, mười ngón tay thon dài trắng nõn vô ý vặn vẹo
dưới chiếc váy âu phục tinh xảo, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất,
nhưng lại không dám nói ra.
‘ Em không thích một mình ở đây thì, tôi đưa em trở về. Ba mẹ em có
thể chiếu cố em, chờ tôi xử lý xong công việc, sẽ tới đón.’ hắn đề
nghị.
‘ Không không không, em muốn ở đây mà.’ nàng lắc đầu mạnh, cự tuyệt về nhà mẹ đẻ, kiên quyết muốn ở lại.
Giang Chấn liếc nàng một cái, không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, xoay người bước đi, chuẩn bị ra ngoài.
Phía sau lại truyền đến một giọng nói thanh thuý mềm mại.
‘ Em, em muốn mua một số đồ dùng, thay đổi bố trí trong nhà một chút, có thể chứ?’ Tĩnh Vân nắn nắn cái thẻ, từ trong nhà vọng ra tiếng xin
phép.
‘ Được.’
Hắn trả lời đơn giản, cũng không quay đầu tiêu sái đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa chính lại.
Đứng yên một chỗ Tĩnh Vân lặng lẽ thở dài một hơi, cảm thấy cô đơn
cùng phiền muộn trong nháy mắt biến mất theo Giang Chấn, trong lòng đột
nhiên nảy lên vài ý nghĩ.
Ai, không có biện pháp, ai bảo nàng đi yêu người là khắc tinh của tội ác, là hoá thân của chính nghĩa cơ chứ?
Thân là đội phó đội phi ưng đặc vụ, chức vụ của hắn nặng nề, tuyệt
đối không thể thoải mái như đội trưởng Lệ Đại Công được. Hơn nữa, bọn họ vừa bắt giam được công tước, không có ít chuyện chờ hắn tra hỏi, hôm
nay khẳng định là hắn mất không ít sức lực mới có thể bỏ ra nửa ngày để
mang nàng đi công chứng kết hôn.
Nhưng mà, lý trí thì có thể tự biện bạch như vậy nhưng trong lòng nàng, cô đơn phiền muộn vẫn mảy may không giảm.
Nàng đi vào phòng khách, ngồi xuống cái ghế da, đối mặt với căn phòng trống rỗng, ngày đầu tiên của tân hôn đã phải nếm mùi của cô độc.
Trong phòng im ắng, không có chút tiếng động nào cả. Nàng uể oải
trong chốc lát, mới hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Được rồi, nếu Giang Chấn phải đi làm việc, không rảnh đi với nàng, thì nàng sẽ tự kiếm việc để làm vậy!
Tĩnh Vân đứng dậy, nhìn quanh phòng khách lần nữa, dùng nửa giờ kiểm
tra, cả ba tầng của căn nhà cũ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài,
tỉ mỉ từng tí một.
Quan sát xong, trong lòng nàng đã nảy ra chủ ý, biết mình nên làm gì, phải dùng thời gian mấy ngày này để sắp xếp lại.
Nàng muốn đi mua đồ, mua một chút dụng cụ gia đình vừa tiện vừa đẹp,
đem bố trí từ trong ra ngoài phòng sao cho nó thật ấm áp và thoải mái,
làm cho nhà của hắn — không, nhà của họ — thoạt nhìn phải giống một cái
nhà đã!
Hạ quyết tâm, nàng đi vào trong phòng, thay bộ quần áo đơn giản, đi
đôi giày vải vào, mới cầm chìa khóa cùng thẻ tín dụng bỏ vào trong túi, vội vàng đi ra cửa.
Thế này là thế nào?
Hắn đi nhầm nhà sao?
Năm ngày trôi qua, Giang Chấn mệt mỏi mang thân mình về, đứng ở trước nhà, bởi vì ngủ không đủ mà đôi mắt đen tràn đầy tơ máu, khó lộ ra sự
khiếp sợ và kinh ngạc trong đó.
Nguyên cả cái cửa loang lổ lúc trước, giờ được sơn lại hồng sáng,
bên cạnh cái cây um tùm còn có một hòm thư kiểu cách đứng đó, bên trên
còn có một con chim làm bằng gỗ, tinh xảo đến mức tuỳ từng lúc trông nó như thể sắp bay đi vậy. Hộp thư phía dưới, còn có một tấm gỗ rủ
xuống, trên đó viết chữ: Người phát thư, vất vả cho tiên sinh rồi!
Hắn dùng khóa mở cửa, phát hiện cỏ dại trong sân cùng với dây leo đều biến mất, thảm cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, ngay cả bụi trường xuân ngoài
tường cũng được thanh trừ sạch sành sanh. Trên thảm cỏ xanh biếc, còn có một cái xích đu nữa!
Bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt hắn, càng làm cho hắn hoài nghi trầm trọng có phải mình thực sự vào nhầm phòng rồi không.
Đăng ten.
Trong phòng này, nơi nơi đều có đăng ten!
Không khí bên trong phảng phất hương hoa hồng, còn có hương vị của đồ ăn nữa. Tĩnh Vân ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, cầm kim chỉ, cẩn thận
may một con gấu bông hình chim cánh cụt màu xanh.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng dừng động tác lại, ngẩng đầu lên. Bắt gặp Giang Chấn, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên, đôi mắt
trong veo ngập tràn vui vẻ.
‘ A Chấn, anh đã về rồi à?!’ nàng cực kì cao hứng, bỏ lại kim khâu
cùng con gấu bông hình chim cánh cụt, giẫm lên cái dép thêu đăng ten,
mau mau chóng chóng ra đón tiếp.
Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt mềm mại kia, bản thân còn chưa kịp khôi phục sự khiếp sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cảm xúc phấn chấn cao hứng của nàng trở
nên e dè hơn, nàng tưởng rằng hắn không thích nàng xưng hô với hắn như
thế.
‘ Ách, em có thể gọi anh là A Chấn không?’ nàng sợ hãi hỏi, đôi mắt to chớp chớp.
Hắn lo lắng vài giây, mới gật gật đầu. Chưa từng có ai kêu to tên hắn như thế, nhưng mà nghe giọng nói ngọt ngào, vô cùng thân thiết của nàng gọi hắn thì, cảm giác nó cũng không phải xấu, thậm chí còn rất thoải
mái.
Nụ cười tươi lại bừng sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, phô ra
hai lúm má đồng tiền đáng yêu, nàng kéo tay hắn, dẫn hắn vào nhà, còn
săn sóc giúp hắn cởi áo khoác.
‘A Chấn, chắc anh phải mệt chết nhỉ?’ nàng để cho hắn ngồi xuống
trước, mới đem áo khoác vắt lên. ‘Anh nghỉ ngơi một chút đã. Trong phòng bếp có một nồi thịt bò hầm, trong nồi cơm điện còn có cơm, giờ em đi
đun thêm một ít rau, lát nữa thôi là có thể ăn cơm rồi.’ nói xong, nàng
nhanh chóng vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hắn.
Ngồi ở trên salon, Giang Chấn kinh sợ không nói gì nhìn quanh bốn phía.
Đây là phòng ở của hắn, phòng khách của hắn, vậy mà chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã thay đổi hoàn toàn.
Thân dưới của sô pha mềm mại thoải mái, còn được phủ lên tấm vải, trên đó in đầy lấy hình của hoa tử dương . Dựa trước ghế sô pha là cái bàn gỗ cao hơn đầu gối, cũng được phủ tấm vải hoa lên, trên bàn còn đặt một cái hộp thuỷ tinh, bên trong nó tràn
đầy tấm vải dệt nhiều màu, đăng ten, ruy băng, chỉ cùng một chút tài
liệu về may vá.
Cách sô pha đó không xa, là một cái tủ đựng tivi.
Tủ Tivi được sắp xếp cẩn thận, trên tấm đệm kê là cái ti vi đã ở cùng hắn nhiều năm. Trên đầu nó là một lớp đăng ten màu bơ, đăng ten càng
làm nổi bật hơn cho hai con búp bê nhỏ, một nam một nữ đều mặc lễ phục
kết hôn, một con giống hắn, một con giống nàng.
Hai con búp bê dưới ngọn đèn ấm áp, cùng sóng vai ngồi bên nhau, thập phần nồng nàn đáng yêu.
Ngọn đèn ấm áp?
Giang Chấn dựa lưng vào sô pha, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cái đèn phía trên.
Thực chất là đèn huỳnh quang, nhưng đã được tạo hình thành một bông
hoa nghệ thuật, ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp, bài trí rất hợp với căn
phòng.
Nhìn kỹ thì nàng mua đồ đạc không nhiều, hầu hết đồ trang trí, đều là tự tay nàng làm.
‘ A Chấn!’ giọng nói ngọt ngào lại vang lên, Tĩnh Vân lau tay vào
khăn tay, thử kêu to. ‘Có thể ăn cơm rồi! Em mang đồ ăn tới phòng ăn,
thừa dịp thức ăn đang nóng, anh nhanh đến ăn đi!’
Hắn đứng dậy khỏi cái sô pha mềm mại, đi qua phòng khách được bài trí như ảo mộng, tiến vào bên trong phòng ăn.
Bên trong phòng ăn, bài trí bàn và ghế gỗ, trên bàn có bình hoa, cắm trong đó mấy bông hoa tươi, trên ghế còn kê một cái nệm êm.
Trên bàn cơm là đồ ăn thơm ngào ngạt, nóng nảy, Tĩnh Vân giúp hắn lấy một bát cơm đầy, rồi ngồi cái ghế bên cạnh, cười cười nhìn hắn ăn.
Thịt bò hầm mềm cực kì, vừa vào miệng đã tan ra, rau cũng xanh biếc
trông đến ngon miệng, tận đến khi ăn những món này, Giang Chấn mới biết, mình đã đói đến thế nào.
‘ Ăn ngon không?’ nàng dường như muốn tranh công hỏi, tuy rằng tay
hắn đã ngừng động tác, đoán được thức ăn rất vừa lòng với hắn, nhưng
nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn trả lời.
Nhưng hắn lại không mở miệng, chỉ gật gật đầu, rồi tiếp tục tấn công vào đĩa thức ăn.
Không nghe được đáp án của hắn, Tĩnh Vân có chút thất vọng, nhưng mà xem hắn ăn ngon lành như vậy, nàng lại thấy rất vui vẻ.
A, có lẽ, do hắn mệt muốn chết rồi, đợi lát nữa sau khi ăn no, không chừng hắn có khí lực, có thể mở miệng khích lệ nàng!
Nàng chống tay lên nâng mặt, đôi mắt ẩn dấu ý cười, trong cõi lòng
tràn đầy hy vọng, chờ khi hắn ăn xong, miệng cũng không rảnh, không
ngừng liên miên báo cáo công việc mấy ngày nay.
‘ Bố trí trong phòng khách như thế anh có thích không? Những đồ này,
đều là Nhã Đình giúp em chọn đấy!’ nàng dừng một chút, còn không quên
giới thiệu. ‘Nhã Đình là bạn của em, cô ấy rất thích thiết kế nên vừa
nghe em muốn bố trí nhà, cô ấy không nói hai lời, liền đưa em đi khắp
nơi mua đồ.’
‘ Nhã Đình nhiệt tình quá, chẳng những giúp em chọn đồ, còn giúp em
ép giá, tất cả đều mua vừa đẹp vừa rẻ. Còn có a, cái ông bán hàng đó
cũng là người tốt lắm nhé, ngày hôm sau bọn em chọn mua xong đồ rồi, ông ý giúp riêng chúng em chuyển tới đây, còn chuyển vào hẳn trong nhà nữa, thế mà không lấy phí vận chuyển cơ!’
Đôi mày rậm nhíu lại, Giang Chấn mở miệng, từ lúc vào nhà đến giờ đây là câu đầu tiên hắn nói.
‘ Sau này, một mình ở nhà, đừng cho người lạ vào.’
Nói xong sự cao hứng của Tĩnh Vân như bị rớt vào bồn nước lạnh, cả người như bông hoa héo rũ, cái đầu nhỏ khổ sở rủ xuống.
‘ Vâng.’ Nàng nhỏ giọng trả lời, ủy khuất cắn môi mềm, làm cho người khác đau lòng cực kỳ.
Giang Chấn ngừng tay lại, một lát sau mới bổ sung thêm một câu. ‘Như vậy không an toàn.’
Hóa ra, hắn đang lo lắng cho sự an toàn của nàng!
Vẻ mặt vui mừng quay lại, Tĩnh Vân chỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, khóe miệng không giấu được ý cười.
‘ Dạ.’ nàng lại lên tiếng, mặt ửng đỏ, hạnh phúc gật đầu liên tiếp,
tuy rằng đáp án vẫn giống như lúc trước nhưng biểu tình thì lại khác một trời một vực.
Giang Chấn lặng yên, nàng xê dịch ghế lại gần hắn mấy bước, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
‘ Hôm kia nhé, bác Trương cạnh nhà mình gọi em, còn mời em vào nhà
bác ấy uống trà, ăn bánh bích quý, bánh bích quy bác ý làm ngon lắm ý!’
nàng như là nhớ tới chuyện gì đó rất thú vị, nhẹ giọng nở nụ cười. ‘Em
kể cho anh nghe, bác Trương đó không biết anh là cảnh sát, bác ấy còn
tưởng rằng, anh là lão đại của băng đảng nào đó cơ, tại anh chỉ nói thôi không cười, em giải thích cho bác ý, bác ý rất ngượng ngùng, còn rối
rít xin lỗi.’
‘ Sau khi em đến, bác Trương còn mời tới thật nhiều người, rồi giới
thiệu em với hàng xóm. Các bác ý rất hiền lành, nói chuyện với em, còn
tặng em thiệt nhiều rau xanh, với lượng đó phải đủ cho chúng ta ăn vài
ngày đó.’ nàng chỉ bát canh rau trên bàn sắp bị ăn gần hết. ‘Anh đang ăn lá khoai lang, nó là do bác Cố đưa, đằng sau núi nhà bác ý có trồng một lượng rau lớn, loại rau xanh này, hoàn toàn không sử dụng thuốc hoá học đâu!’
Tĩnh Vân càng nói càng cao hứng, cẩn thận kể lại cái mình đã thuộc
làu làu, cho hắn biết trong tủ lạnh có bao nhiêu thức ăn dự trữ đều là
do hàng xóm nhiệt tình đem tặng.
Giang Chấn yên lặng nghe, không hề nói chen vào.
Hắn mua căn nhà này, chuyển tới ở, đến nay đã gần mười năm. Mười năm
liền, hắn chưa bao giờ cùng xuất hiện, nói chuyện với hàng xóm. Thứ nhất là do công tác bận rộn, thứ hai là do hắn đã thói quen ở một chỗ, chẳng muốn giao tiếp với ai cả, càng không học được sống chung với một người
là như thế nào.
Vậy mà người phụ nữ bé nhỏ này, mới chuyển đến có vài ngày đã lập tức được sự tín nhiệm của hàng xóm, còn có được không ít ‘ quà gặp mặt’.
Đó chính là ma lực của nàng, có thể tín nhiệm người khác, cũng có thể được người khác tín nhiệm. Kể cả là người trầm tính, chỉ cần nhìn thấy
đôi mắt thanh thuần kia, cùng với nụ cười ngọt ngào của nàng, đều trở
nên bất tri bất giác hết, đều vì nàng mà dỡ bỏ bức tường phòng bị –
Đôi mắt thâm u, tĩnh lặng nhìn nàng, trong đó hiện lên một tia ánh sáng cực kì nhỏ bé có vẻ nhu hòa.
Nàng không phát hiện ra, vẫn quay lại đề tài trang trí nhà. ‘A, đúng
rồi, từng gian phòng một em đều đều bố trí thỏa đáng hết rồi đấy, chờ
anh ăn no, em với anh đi ngắm một chút, để xem anh có thích không.’
Giang Chấn giải quyết xong đồ ăn, đột nhiên cứng đờ người.
Từng gian phòng một?!
Đôi mắt đen nheo lại, hắn chứng thực.
‘ Bao gồm cả cái phòng trên tầng ba bên tay phải à?’ Gian phòng đó là nơi hắn để đồ sưu tầm. Trên tường treo vô số khung gỗ, ở đó trưng bày
mã tấu, chuỷ thủ[2] mà hắn đã kiếm trong nhiều năm, được bày biện rất ngăn nắp, chỉnh chu, chỉ lúc hắn nghỉ ngơi hắn mới đem ra thưởng thức.
Đôi mắt to đen, tròn chớp chớp.
‘ Đúng vậy!’
Người hắn cừng đờ, mở to mắt trừng trừng nhìn nàng hẳn một lúc lâu.
Rồi thân hình cao lớn mời rời khỏi bàn ăn, phóng về hướng cầu thang,
dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy lên tầng ba, mở gian phòng bên tay
phải ra, cất bước đi vào coi.
Đăng ten.
Ngay cả trong gian phòng này, tất cả đều trang trí bằng đăng ten hết!
Kể cả mặt của một kẻ bắt cóc tối tăm nhất, hung ác nhất, hoặc là một
kẻ đang mạo hiểm chạy trong mưa bom bão đạn cũng không thể bằng được sắc mặt Giang Chấn bây giờ, đối mặt với cái tường treo những thanh đao yêu
dấu của mình, hắn nhịn không được ngâm ra tiếng.
Chỉ thấy trên tường, những khung gỗ đặc chế vẫn còn đó, mã tấu cùng
chủy thủ cũng không thiếu cái nào. Nhưng trái ngược với lúc trước, cả
phòng lúc nào cũng ánh đao loé sáng, giờ đều bị dải đăng ten, vải mành,
vải chắp, che lại hết.
Vũ khí phải làm cho người ta sợ hãi, giờ cứ như một đồ trang sức, bộ đao tinh xảo lại đi so sánh với một giấc mộng hão huyền.
Hắn vươn tay, cầm lấy cái đao chiến đấu mà hắn yêu quý nhất. Đây là
cái đao chỉ được trao cho đội hải báo của nước Mỹ thôi, giờ lại bị dây
đăng ten phủ lên, chạm vào lớp đăng ten mỏng, mơ hồ có thể cảm nhận được lưỡi đao, nhưng chuôi đao thì bị treo thêm một con búp bê nhỏ, hiển
nhiên nó là hình ảnh của nàng được thu nhỏ lại.
Tĩnh Vân cũng đã bước vào phòng, nhìn hắn cầm đao, đứng thẳng bất
động, còn vui vui vẻ vẻ nghĩ, có lẽ hắn chưa kịp nhận ra sự giúp ích của nàng mà cảm động.
‘ Em nói cho anh biết nha, cái dao nhỏ này là em giúp anh rửa sạch đấy.’
Giang Chấn chau mày lại, chậm rãi chậm rãi quay đầu, con mắt đen trừng nàng.
‘Rửa sạch?’ hắn ngữ khí mềm mại nhất để hỏi.
Nàng không nghe ra trong giọng nói hiền hoà đó còn giấu tia nguy hiểm vô cùng, gật đầu mạnh.
‘Vâng!’
Hắn quả thực không thể tin được sự tình sẽ phát sinh thế này, tuy
rằng đã nhẫn nại cực lực, nhưng gân xanh trên thái dương vẫn không nhịn
được, co rút đau đớn.
Thật tốt quá! Cái này, hắn tìm mất bao nhiêu thời gian, mỗi cái đều
phải thoa dầu lên để giữ được độ sắc, vậy mà số đao nhỏ hắn sưu tầm
nhiều năm này lại bị nàng đem ra cọ rửa hết, chỉ sợ rửa xong tất cả đều
han gỉ mất!
Tĩnh Vân mở to mắt nhìn, chăm chú vào thần thái của hắn, rồi mới từ
từ phát hiện ra, hắn nắm chặt con búp bê ở chuôi đao, lông mày nhíu
chặt, sắc mặt âm trầm uất giận, giống như — giống như — giống như không
phải ở cảm động nha –
‘ A Chấn, anh làm sao vậy?’ nàng đến gần hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên. ‘Anh không thích con búp bê em treo à? Thế thì, em đổi con khác
tốt hơn nhé.’ nàng cong đôi môi đỏ mọng, cởi tiểu Tĩnh Vân xuống, thay
tiểu Giang Chấn vào.
Búp bê tinh tế, vừa giống người thật vừa rất đẹp, lại còn cùng với người thật biểu tình giống nhau như đúc.
Giang Chấn nhỏ, Giang Chấn lớn đều đồng thời trừng nàng.
Tĩnh Vân giữ lấy ngực, thoáng lui về phía sau từng bước một, chịu đả
kích lớn hỏi: ‘Chẳng lẽ, anh cũng không thích nó à?’ đôi môi nhỏ phát
run, mắt nàng cũng đỏ ửng, ngập nước, cứ như chỉ cần hắn gật đầu một cái là rơi xuống luôn.
Làm sao hắn có thể thích cho được?!
Giang Chấn siết nhanh hàm răng lại, phải dùng hết khả năng kiềm chế
của mình cộng với sự nhẫn nại đến kiệt lực, mới có thể cố gắng nuốt hết ý định vọt lên, tới bên nàng hò hét vào bụng.
Hắn chính là người đồng ý cho nàng đi mua đồ, đáp ứng cho nàng thay
đổi bố trí trong nhà ‘một chút’, nhưng nàng lại dùng đăng ten cùng vải
bông, bao phủ nhà của hắn, đem phòng bố trí vật tâm đắc của hắn trang
trí như là phòng triển lãm của một đứa trẻ vậy.
Đối mặt với sự ‘thay đổi’ lớn như vậy, ngực Giang Chấn bốc lên, chứa
đầy cảm xúc bất mãn. Đổi là một người bình thường thì hắn đã sớm phẫn nộ rít gào, lật cả nóc nhà người đó lên rồi.
Nhưng mà, nhìn thấy Tĩnh Vân cắn môi, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ đau khổ khóc, cảm xúc bất mãn này lại từng giọt từng giọt rút đi, thay thế bằng một cảm xúc trước nay chưa từng có, cứ như là hắn làm điều ác vậy.
Nàng đang có bầu, lại vừa mới gả tới đây, đã bị hắn ném một mình cô
đơn vào nơi hoàn toàn lạ lẫm. Năm ngày tới giờ, nàng làm hết việc đông
việc tây, thay đổi toàn bộ bố trí trong ngoài các phòng, một số phòng
còn đỡ hiu quạnh hẳn.
Đối mặt với một phụ nữ đang mang thai, nhất là người mang thai đứa
con của hắn, hắn không thể dữ, không thể mắng, đương nhiên lại càng
không thể đánh rồi.
Chuyện tới nước này, Giang Chấn chỉ còn một cách lựa chọn.
Bàn tay to lớn, ngăm đen đặt cái đao nhỏ lại trên bàn. Rồi hắn nhanh chóng vươn tay ra giữ hai bả vai mảnh khảnh của nàng, bá đạo kéo
vào lòng, cúi đầu hôn trụ lấy đôi môi mềm đỏ mọng.
Đột nhiên bị hôn, Tĩnh Vân cứng người sửng sốt một lúc lâu. Nhưng nụ hôn của hắn xâm nhập vào sâu trong nàng làm cho dục hỏa bốc lên,
nàng run rẩy đáp lại, hai mắt như mờ sương, không phải là do khóc, mà là do hắn dấy lên kích tình trong nàng.
Đôi môi nóng bỏng chà xát, dây dưa với cái lưỡi non mềm của nàng, vừa bá đạo, vừa nhẹ nhàng.
Nàng nhẹ ngâm ra tiếng, lông mi như cánh của hồ điệp run run cảm giác được bàn tay to của hắn đang luồn xuống dưới áo nàng, dùng ngón tay dài thô ráp, chà lên nụ hoa mềm mại trên ngực nàng.
Bởi vì mang thai, thân thể của nàng càng mẫn cảm hơn so với lúc
trước, cử chỉ nhẹ nhàng âu yếm này làm cho toàn thân nàng như nhũn ra,
dựa vào trước ngực hắn thở dốc không thôi.
‘Chờ, chờ một chút……’ nàng yêu kiều, giãy dụa mở miệng. ‘Mm…… anh,
anh còn chưa tắm mà……’ trong lúc ý loạn tình mê, nàng vẫn cố kiếm một
cái lý do để tranh thủ tạm ngưng hình phạt hắn thi hành với nàng.
Giang Chấn đáp lại, một phen ôm lấy nàng.
‘ A!’ nàng thở nhẹ một tiếng, theo bản năng vươn hai tay ra, vòng trụ lấy cổ hắn.
Hắn bước đi vững vàng, nàng nhẹ như lông chim vậy. Hai bàn tay rắn chắc, vững chãi ôm nàng xuống lầu, đi vào phòng tắm.
Ngày kết hôn, Giang Chấn không ôm nàng vào cửa, nàng đã cảm thấy có
chút tiếc nuối. Nay, hắn ôm nàng vào phòng tắm thì nàng lại xấu hổ đến
mức mặt nóng hồng. Trong lòng nàng cảm thấy rất vui, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được một chút hạnh phúc của tân nương.
Vòi sen phun xuống những giọt nước ấm áp. Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước.
Nàng thở gấp liên tục, cơ hồ không chịu nổi nụ hôn nồng nhiệt cùng âu yếm của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn làm nước càng lúc càng nóng. Hắn dùng
cả hai tay cởi quần áo vốn đã bị nước thấm vào, gần như trong suốt của
nàng để lộ ra vùng thân thể trắng trẻo mềm mại đang run rẩy trước ánh
mắt nóng rực của hắn.
Hắn dùng một tay khoá chặt hai cổ tay nàng lại, nhẹ nhàng đặt trên
tường, thân hình trần trụi tráng kiện kề sát lại, rất hiệu nghiệm để
ngăn sự chống cự e thẹn của nàng.
Rồi ngay trong làn nước ấm áp đó, hắn cắn nhẹ nàng, hôn nồng nhiệt
nàng, âu yếm nàng, thẳng đến khi nàng rên tiếng cầu khẩn, hắn mới bá đạo mà ôn nhu yêu nàng ……
Một dòng nước lạnh chảy qua nơi này, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh.
Tĩnh Vân làm theo lời dặn của bác sĩ, mặc áo khoác bên ngoài, thời
gian mang thai ngực phải được giữ ấm đặc biệt. Nàng kéo túi vải lại,
ngồi trên xe buýt, nhìn quang cảnh mùa đông lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Đi xe buýt xóc, mấy lần dịch vị dạ dày nàng trào lên. Nàng toát mồ
hôi, cố gắng hết sức nhẫn nại, không để người bên cạnh bị phiền.
Trên cả đoạn đường, tuy thân thể nàng khó chịu nhưng trong lòng nàng
vẫn thầm hy vọng, xe buýt có thể dừng lại lâu một chút, đừng vừa mới đến bến đã vội đi luôn.
Sau hai tuần kết hôn, nàng cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, đi nói cho chị cả biết, nàng đã kết hôn với Giang Chấn.
Chị em đã ở với nhau nhiều năm, nàng quá rõ tính tình nóng nảy của
chị cả, biết chị cả có thể ‘Sốt ruột hộ em’ thế nào, Giang Chấn dám ‘ăn cơm trước kẻng’ chị cả nhất định rất giận dữ, nếu không ầm ĩ với Giang
Chấn một trận lớn thì cũng phải đổ một xô máu chó lên đầu hắn.
Vì tránh xung đột trước khi kết hôn, nàng đặc biệt năn nỉ cha mẹ,
đừng nói cho chị cả vội, đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi, nàng sẽ tự đi
nói.
Đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi –
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ- tiếng thở dài lặng lẽ bật ra khỏi môi.
Nàng công nhận nhà của Giang Chấn đã được sắp xếp thoả đáng. Nhưng
không biết vì sao, trong lòng của nàng vẫn có chút cảm giác mất mát mà
không thể nói rõ là thiếu cái gì.
Lại nói, cuộc sống hôn nhân của nàng thật sự rất yên bình, mới cưới được hai tuần, nhưng mọi thứ đã đi vào nền nếp.
Công việc của Giang Chấn bề bộn, đi bắt tội phạm ngẫu nhiên thì tan
ca sớm, hoặc là được nghỉ ở nhà nhưng thật sự hắn rất ít lời, nàng thì
nói không ngừng, hắn đôi lúc mới trả lời nàng được một, hai câu. Chỉ khi ở trên giường, hai người triền miên hết sức, nàng mới có thể cảm giác
được, hắn kiềm chế được cảm xúc……
Hôn nhân là thế sao?
Hôn nhân chính là thế sao?
Hôn nhân của Giang Chấn và nàng khác so với cha mẹ nàng. Nàng đương
nhiên hiểu được, mỗi đôi vợ chồng đều có những hình thức ở chung khác
nhau, nhưng nó không đáng là mấy.
Bởi vì công việc của hắn cực bề bộn, thời gian hai người ở chung rất
ít, những lời nói với nhau rất ít ỏi. Nàng rất muốn hiểu hắn một chút,
tiếp cận hắn một chút, nhưng trong lúc đó hai người lại như bị ngăn cách bởi một bức tường, dù cho thân kề sát thân thiết nhưng vẫn không có
cách nào để tâm thông hiểu nhau ……
Nhất là mấy ngày nay, tình trạng nôn nghén của nàng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mỗi ngày đều choáng váng, tay chân như nhũn ra. Lúc nàng
khó chịu nhất thì Giang Chấn vẫn vùi đầu vào công việc, vài ngày liên
tiếp chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nếu nàng nôn đến mức xỉu đi, hoặc là không cẩn thận té ngã, hắn có đủ tài để phát hiện ra nàng đang ở đâu không? Hắn có lo lắng không, có bối rối không?
Đủ loại suy nghĩ miên man trong đầu nàng, thay phiên nhau luôn
chuyển. Đến lúc nàng hồi phục tinh thần, mới phát hiện được mình đã đi
quá bến!
Tĩnh Vân đợi cho gió lạnh lặng bớt, mới chuẩn bị nhấn đèn. Lần này,
nàng không dám phân tâm như lần trước, chờ xe buýt đến bến, liền xuống
xe.
Bến xe này nằm ở trước khu cao cấp ở vùng ngoại thành, nhà nào cũng
là biệt thự lớn, có tuần tra ngày đêm đúng giờ giấc, chẳng những không
phải lo an toàn mà cuộc sống lại vô cùng tốt đẹp.
Nàng đi trong gió lạnh, lòng không ngừng tự nói cho chính mình, không được nhớ tới Giang Chấn, nếu nàng nhớ, thì làm sao nàng dám nói cho chị cả biết, nàng đã kết hôn ; Lại làm sao nói cho chị cả biết, cuộc sống
của nàng rất khá, rất hạnh phúc, rất khoái nhạc……
Vài phút sau, Tĩnh Vân đứng trước một ngôi nhà lớn, liên tục hít sâu.
Thẳng đến khi dũng khí kiếm được kha khá, nàng mới đẩy cửa sắt ra, đi tới trước cửa lớn, ấn cái chuông bên cạnh.
“Đến đây đến đây!’ giọng của chị cả từ phía trong cửa truyền ra.
Hô, xem ra, nàng chọn ngày không sai, theo cái giọng vừa nghe, tâm tình chị cả hôm nay có vẻ tốt lắm.
Phượng Đình mặt mày hớn hở mở cửa, nhiệt độ trong, ngoài chênh lệch làm hai vai nàng run lên.
Nhìn thấy chị cả nháy mắt, dũng khí Tĩnh Vân vất vả lắm mới kiếm được lập tức như tấm vải bị thổi bay qua chín cái thành.
‘Chị à, ách, là em –’ nàng nhỏ giọng nói, không tự chủ được run run, thậm chí còn co rúm lại từng bước rút lui.
‘Tĩnh Vân à, sao em lại tới đây?’ Phượng Đình vừa hỏi, vừa mặc cái áo khoác nhung mỏng bên cạnh cửa vào.
‘Chị, em…… Em……’ nàng cắn môi, mấy lần muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào. Mấy câu đọc thuộc trong đầu lúc trước, khi gặp
mặt chị cả, đều quên hết sạch.
‘Làm sao vậy? Mẹ hầm canh gà, bảo em mang lại đây sao?’ chị cả hỏi, thuận tay bắt nhét di động vào túi trước.
‘Không phải.’ nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên, bắt gặp ánh mắt của chị
cả, lập tức lại giống một con thỏ nhát gan, lùi về phía sau. ‘Cái kia……
chị à, em có việc muốn nói cho chị …..’
‘Ừ?’
‘Em……’
‘ Làm sao vậy?’
‘Em…… Em……’ Tĩnh Vân đã ‘em’ hơn nửa ngày mà vẫn không nói được câu hoàn chỉnh.
Ngay lúc đó, ở phía sau nàng, một tiếng nói mềm ngọt đến phát ngán truyền tới. ‘Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lệ Công không?’
Hai chị em đồng thời quay lại nhìn, phát hiện ra một mỹ nhân nước
ngoài, không biết đã đi vào cửa từ lúc nào, vẻ mặt tươi cười nhìn các
nàng.
Phượng Đình trầm mặt xuống, sắc mặt vui vẻ lúc trước đã biến sắc,
trực giác biết được, đối phương là ‘vũ khí bí mật’ của FBI phái tới để
dụ dỗ chồng của nàng.
‘Nè, không cần hao tâm uổng phí, tôi nói cho cô biết, loại xiếc này
vô dụng thôi, chồng của tôi sẽ không mắc mưu đâu.’ nàng thận trọng đưa
ra lời cảnh cáo, tuyên bố ‘quyền sở hữu’ của mình.
‘Ha, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải đến tìm Lệ đội trưởng.’ Lông mi
dài đẹp khẽ chớp. ‘Tôi tới tìm cô.’ Mỹ nhân nước ngoài thản nhiên cười.
‘ Tìm tôi?’ Trong mắt Phượng Đình hiện lên một tia hoang mang.
‘Đúng vậy.’ Mỹ nhân cười làm cho người khác nghi hoặc. ‘Chính xác thì tôi chỉ định mời Lệ phu nhân đi làm khách thôi, nhưng nếu vị tiểu thư
này cũng trùng hợp ở đây thì đành phải mời hai vị nhận lời mời chiêu đãi của tôi thôi.’
‘Vẫn chỉ một câu thôi, cô không cần phải hao tâm uổng phí.’ Phượng
Đình mặt lạnh, liên tục xua tay, không chút lo lắng cự tuyệt. ‘Nhân viên làm cho nhà nước thì không thể lén nhận chiêu đãi được.’
‘Ấy, xin đừng cự tuyệt tôi nhanh vậy.’ Nàng ta dùng âm thanh mềm mại nói.
Tĩnh Vân đứng một bên, mắt không biết làm sao lại nháy, trong lòng tự nhiên hiện lên một tia dự cảm xấu. Nàng vừa định mở miệng, nhắc nhở chị cả cẩn thận một chút thì chị cả đã không để ý tới đối phương nữa, đẩy
nàng ta ra ngoài.
Đang đẩy, chị cả còn không quên mở miệng nhắc lại lời cự tuyệt.
‘ Tôi đã nói rồi, không có khả năng –’ vài giây tiếp theo, tay của chị cả ở trên lưng nàng ta cứng lại. ‘Làm cái quỷ gì vậy?!’
Câu chất vấn tức giận này làm Tĩnh Vân tò mò quay đầu lại, không ngờ
nhìn thấy, mỹ nhân nước ngoài đang chĩa súng vào các nàng. Mà cửa ở phía ngoài, cũng xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen, ánh mắt gian tà
nhuốm đầy sát khí, làm cho người ta không rét mà run.
Chị cả nhanh chóng đem nàng kéo ra phía sau, giống như mỗi lần trước, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, chị sẽ dùng thân mình che chở cho nàng.
‘ Các người là ai?’
Mỹ nhân nước ngoài vừa cười, Tĩnh Vân nhìn thấy, không tự chủ được run run, cảm thấy nụ cười tươi kia đáng sợ như rắn rết vậy.
‘Tôi rất kiên trì, mời hai vị đi theo tôi một chuyến.’ Mỹ nhân nước
ngoài nghếch đầu một cái, ý bảo hai người đàn ông mặc áo đen ngoài cửa
xông lên. ‘Bịt mắt bọn họ vào.’
Tĩnh Vân sợ tới mức mặt trắng bệch, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng
lại không muốn bỏ lại chị cả, lại càng sợ mình trốn không đủ nhanh, đến
lúc đó nói không chừng có thể té ngã, hoặc làm đám người này sinh ý giết người. Nàng có thể không để ý tới bản thân mình, nhưng không thể không
để ý tới sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nàng được.
Không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Một miếng vải đen bịt mắt nàng lại, cả thế giới của nàng lâm vào bóng đêm.