“Chết rồi." Trầm Tương nói thẳng.
Phó Thiếu Khâm sửng sốt, không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Tiếp theo hắn nhếch môi cười: "Trước lấy giống, sau giết người? Không ngờ cô lại ngoan độc hơn so với dự liệu của tôi: Trầm Tương không nói nữa.
Đối mặt với cường quyền, bất cứ lời giải thích nào cũng là một loại hèn nhát, chi băng không nói thêm gì nữa.
Cô ngẩng đầu: "Vẫn quyết định giữ tôi lại, an ủi mẹ anh sao?"
“Đừng nói với tôi, cô muốn hủy bỏ hợp đồng?" Phó Thiếu Khâm hỏi ngược lại.
“Âm mưu của tôi đã bị anh vạch trần, tôi tưởng anh...” Phó Thiếu Khâm cười lạnh ngắt lời cô: "Nếu hợp đồng đã ký, cô nhất định phải ngoan ngoãn hầu hạ mẹ tôi, cho đến khi bà qua đời mới thôi!”
Trầm Tương: "..."
Người đàn ông xoay người muốn đi, Trầm Tương ở phía sau gọi hắn lại: "Anh... chờ một chút.”
Phó Thiếu Khâm quay đầu nhìn cô.
“Cho tôi hai ngàn tệ." Cô nói.
“Tôi không có nghĩa vụ nuôi đứa bé trong bụng cô." Dứt lời, hắn đóng cửa rời đi.
Trầm Tương một mình ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Cuộc sống không một xu dính túi thật sự rất gian nan, cô không biết phải trả lại máy ảnh cho người ta như thế nào. Lúc này cô rất hy vọng Thư Minh Chấn sẽ gọi điện thoại cho cô.
Nhưng mà, cô ở trong bệnh viện năm đến nửa buổi chiều, điện thoại di động cũng không có động tỉnh gì. Sau đó bác sĩ kiểm tra thân thể cô không có gì bất thường liền cho cô xuất viện.
Tuy rằng tiền chữa bệnh Phó Thiếu Khâm giúp cô trả, nhưng công việc của cô không thể chậm trễ. Nếu như công việc này lại bị mất, cô thật sự sẽ cùng đường.
Thu dọn đồ đạc đang muốn rời đi, thì điện thoại Trầm Tương vang lên, cô không nhìn là ai gọi đến liền liền bắt máy: “Alo.."
Cô chờ mong người gọi tới là Thư Minh Chấn.
Nhưng mà, bên kia lại là giọng nói ôn hòa của Hạ Thục Mẫn: "Tương Tương à”
*À...... Mẹ, con xin lỗi......
“Không sao Tương Tương." Hạ Thục Mẫn không đợi Trầm Tương nói xong, liền nói: "'Khâm nhi đã nói với mẹ chuyện hôm qua con và nó tiếp rượu với khách, mặc lễ phục váy mỏng, vừa bận vừa mệt cho nên đã phát sốt năm ở bệnh viện. Tương Tương, đều do mẹ, mẹ quên mấy ngày hôm trước con vừa bị bắt cóc, thân thể còn suy yếu, dẫn đến con sinh bệnh. Con nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng cho mẹ, mẹ ở đây, có Khâm nhi chăm sóc, không sao đâu con.”
"Mẹ..." Vành mắt Trầm Tương đột nhiên đỏ lên.
Mặc dù người này là mẹ' giả, nhưng Hạ Thục Mẫn lại là chùm sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cô.
"Mẹ....”
Trầm Tương vô cùng ấy náy nói: "Đêm qua bận quá, yến tiệc kết thúc con lại không thoải mái nên quên mất chụp hình gửi mẹ..."
Bên kia, Hạ Thục Mãn không nói gì.
“Mẹ?”
“Mẹ không sao." Giọng Hạ Thục Mẫn có chút suy yếu:" Thân thể con quan trọng nhất, sau này có cơ hội chụp lại cho mẹ”
Giọng nói của Hạ Thục Mãn có chút mất mát.
Trầm Tương hiểu, Hạ Thục Mẫn là sợ về sau không còn cơ hội nhìn nữa.
"Đúng rồi Tương Tương, đồng ý với mẹ không được nói với Thiếu Khâm chuyện mẹ muốn nhìn nhà cũ Phó gia nhé.”
Trầm Tương không hiểu, tò mò hỏi: "Mẹ, tại sao?"