Còn có Thư Minh Chấn chỉ gặp mặt một lần kia.
Bọn họ đều là những người giàu có, mà cô, trước mặt bọn họ chỉ là một con rối để bọn họ tiêu khiển.
Cho dù tỉnh lại, Trầm Tương biết bản thân mình thật sự không còn đường để đi.
Vốn cô còn muốn trở lại chỗ của Phó Thiếu Khâm, nói rõ tất cả mọi chuyện cho hẳn biết, cô từng bị người Lâm gia hãm hại trong ngục giam, bị ép phát sinh quan hệ với một người đàn ông sắp chết, sau đó mang thai đứa bé.
Nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Tịch Nguyệt nhào vào lòng Phó Thiếu Khâm, Trầm Tương biết bản thân có nói gì cũng vô dụng.
Cô biết, với quan hệ giữa Lâm Tịch Nguyệt và Phó Thiếu Khâm, cô không thể nói gì nữa.
Nói ra càng chết nhanh hơn. "Tỉnh rồi thì mở mắt ra, tôi có lời muốn hỏi cô!"
Trầm Tương mệt mỏi mở mắt ra, đối diện là ánh mắt lạnh lẽo ghét bỏ của Phó Thiếu Khâm.
Thời gian này, thái độ của hẳn đối với cô đã tốt hơn rất nhiều.
Chủ động cho cô mượn năm vạn tệ.
Tự mình giải cứu cô khỏi những kẻ bắt cóc và đưa cô về nhà.
Còn tự mình chườm đá toàn thân cho cô.
Nhưng mà, giờ khắc này, Trầm Tương lại thấy được dáng vẻ lần đầu tiên cô gặp Phó Thiếu Khâm sau khi ra tù.
Thái độ của hắn đối với cô, lại trở về như trước.
Kỳ thật, thái độ của hản thì liên quan gì đến cô! Trầm Tương cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn Phó Thiếu Khâm: "Phó tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi.”
Phó Thiếu Khâm: "..."
Hản bị thái độ của cô làm cho kinh ngạc.
Trầm Tương chậm rãi từ trên giường bệnh ngt y, nhìn Phó Thiếu Khâm: "Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã có dự định tiếp cận mẹ anh, tôi muốn gả cho anh, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, tôi biết anh chắc chắn rất chướng mắt tôi, cho nên trước đó tôi đã mang thai, chỉ chờ thời cơ chín muồi công khai chuyện này ra, có như vậy thì kế hoạch của tôi nhất định sẽ thành công!”
“Cô!" Hai tay Phó Thiếu Khâm khoanh trước ngực, Trầm Tương có thể nghe rõ ràng tiếng khớp ngón tay của hắn, sau đó, Phó Thiếu Khâm bóp cổ Trầm Tương: "Cô chán sống rồi!”
Trầm Tương mỉm cười giải thoát: "Cho nên, hãy giết tôi đi Phó tiên sinh.”
Phó Thiếu Khâm: '......”
"Nếu không giết tôi thì xin buông tay ra." Trầm Tương dùng đôi mắt trong trẻo tuyệt vọng nhìn Phó Thiếu Khâm: "Tôi
biết mạng của tôi ở trong tay anh giống như con kiến mà thôi.”
“Nhưng không phải tôi đây đối với mẹ anh còn có tác dụng sao?”
“Nếu bây giờ anh bóp cổ tôi, có thể mẹ anh cũng sẽ không sống qua ngày mai. Không chỉ như thế, mẹ anh còn có thể chết không nhắm mắt."
Phó Thiếu Khâm nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Những lời này, đều nói thật?”
“Đúng vậy!”
“Tịch Nguyệt nói những việc dơ bẩn của cô trong quá khứ, hóa ra cô ta không nói dối à?”
Trầm Tương nuốt một ngụm nước bọt, lãnh đạm cười nói: "Cô ta là vị hôn thê của anh, không phải anh rất tin tưởng cô †a sao?"
“Người đàn ông kia là ai?" Phó Thiếu Khâm lại hỏi.
“Người đàn ông nào?" Trầm Tương nhất thời không hiểu Phó Thiếu Khâm hỏi ai.
Phó Thiếu Khâm nhìn bụng Trầm Tương: "Cô mang thai con của ail”