Sao cô lại ở trong phòng ngủ của hắn?
Trong mắt Phó Thiếu Khâm hiện lên một tia hàn quang khát máu.
Hôn lễ vừa kết thúc, hắn liền bị ông cụ Phó – Phó Hành Thăng gọi về.
Ông cụ Phó năm nay chín mươi sáu tuổi, mặc dù đã rời khỏi vị trí người cầm quyền Phó thị gần bốn mươi năm, nhưng ở Phó gia ông vẫn là người có quyền uy.
Giống như một vị Thái Thượng Hoàng.
Hơn một tháng trước, Phó Thiếu Khâm đảo chính nắm quyền khống chế tập đoàn Phó thị diệt trừ tất cả tai họa ngầm, là Ông cụ Phó đã ra lệnh cho hắn.
“Khâm nhi, nếu tất cả trở ngại đều đã được diệt trừ, những người còn lại con cũng đừng hạ tử thủ với bọn họ nữa, nếu như con có thể đồng ý với ông nội, từ nay về sau ông nội tuyệt đối sẽ không hỏi đến chuyện của con nữa.” Phó Hành Thăng dùng giọng điệu cầu xin nói.
Phó Thiếu Khâm lạnh lùng trả lời: “Có thể!”
Từ khi lên nắm quyền Phó thị, ông cụ Phó chưa từng hỏi qua hắn bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà hôm nay, hôn lễ của hắn và Trầm Tương vừa kết thúc, cũng chưa kịp đưa mẹ về bệnh viện, ông cụ Phó liền khẩn cấp triệu hắn trở về.
Phó Thiếu Khâm tưởng ông cụ nghe được tin hắn kết hôn nên mới gọi hắn về hỏi tội, kết quả đến nhà cũ mới phát hiện, là em họ nhà cô hai Sở Thiên Lăng đang cầu cứu ông cụ.
“Khâm nhi, con đã từng đồng ý với ông sẽ không diệt trừ bất kì ai nữa.” Ông cụ Phó mở miệng nói.
Đứa cháu thứ này có bao nhiêu dã tâm, hai tháng trước Phó Hành Thăng đã thấy qua.
“Anh Thiếu Khâm, em thật sự không biết cô ấy là người phụ nữ của anh, em thấy cô ấy ăn mặc nhếch nhác ở công trường chuyển gạch, em tưởng cô ấy mới từ nông thôn đến…. anh tha cho em được không?”
Cho dù đem ông ngoại ra làm bùa bảo mệnh, Sở Thiên Lăng cũng không dám chắc Phó Thiếu Khâm sẽ không bắn chết hắn ngay tại chỗ.
Ai bảo cậu dám có ý đồ với người phụ nữ của Phó Thiếu Khâm hắn!
Quả thực là tự tìm đường chết.
Phó Thiếu Khâm vuốt vuốt tóc Sở Thiên Lăng: “A Lăng, sau này giúp dượng quản lý công ty, tuổi còn trẻ mà trái một em phải một em, thân thể sớm muộn gì cũng bị vét sạch!”
Lời nói của hắn rất nghiêm túc, Sở Thiên Lăng lại nghe ra được hắn không có ý giết mình.
Sở Thiên Lăng cảm kích hận không thể quỳ xuống trước mặt Phó Thiếu Khâm: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã không giết.”
“Khâm nhi, người phụ nữ trong miệng Lăng nhi vừa nói là chuyện gì?” Ông cụ Phó căng thẳng hỏi: “Ông không hỏi đến chuyện của con, nhưng không thể người phụ nữ nào cũng mang về nhà được!”
“Người phụ nữ đó là niềm an ủi của mẹ tôi trước khi lâm chung.” Phó Thiếu Khâm thành thật nói với ông cụ.
“Chờ làm xong hậu sự của mẹ con xong, phải giải quyết sạch sẽ người phụ nữ này.” Ông cụ Phó không chút lưu tình dặn dò.
“Ừ.” Phó Thiếu Khâm trả lời ngắn gọn.
“Bà nội đã hơn một tháng không gặp con, ở lại ăn bữa cơm rồi hãy về!”
Phó Thiếu Khâm trong lúc ăn cơm nhận được tin nhắn Trầm Tương gửi tới, lúc này mới nhớ tới Trầm Tương còn ở trong khách sạn, lập tức bảo trợ lý Nghiêm Khoan đi đón cô.
Nhưng hắn không ngờ, Trầm Tương lại ở trong phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ của hắn cũng là phòng khách, bên trong gắn liền với phòng sách và sân thượng lớn. Trong phòng khách lắp đặt cơ quan trùng trùng điệp điệp, nếu tự tiện xông vào động bất cứ thứ gì trong phòng, thì các bẫy cảnh báo sẽ tự động bật lên.
Động lần thứ hai, là chết thảm.
Hơn nữa, cửa phòng ngủ thiết lập ngược lại với cửa bình thường, người xa lạ muốn từ bên ngoài đi vào rất dễ dàng, đẩy một cái là có thể vào được ngay.
Nếu muốn ra ngoài thì không thể.
Cái này gọi là bắt ba ruồi trong hũ.
Người phụ nữ này rốt cuộc có ý đồ gì với hắn? Lại thừa dịp hắn không ở nhà, dám một mình xông vào phòng ngủ của hắn?
Thật sự là mỗi lần đều làm hắn nhìn cô bằng con mắt khác.
Phó Thiếu Khâm ngồi xổm trước mặt Trầm Tương, ánh mắt thăm dò cô.
Trầm Tương cuộn tròn ở trong góc, áo cưới ban ngày còn mặc trên người, không thể không nói, áo cưới này vô cùng xứng với Trầm Tương, cổ chữ V làm làng da trắng ngần như ẩn như hiện của cô lộ ra bên ngoài, bởi vì quá mức gầy gò, xương bươm bướm trên lưng cô có thể thấy được rõ ràng.
Tóc ngắn ngang tai lại làm lộ rõ cái cổ thon dài, bởi vì cô đang cuộn mình đặt hai tay lên đầu gối làm lộ phần sau ót và lưng tạo ra một đường cong cực kỳ tuyệt mỹ.
Hai tay cô ôm đầu gối, cằm nâng trên mu bàn tay, cứ như vậy nhắm mắt lại, khóe mắt ngấn lệ ngủ thiếp đi, dáng vẻ khi ngủ của cô vô cùng tự nhiên không đanh đá như lúc tỉnh.
Nhìn cô lúc này giống như một cô gái bất lực trước cuộc sống tăm tối.
Nước mắt lăn dài lông mày nhíu lại đều biểu hiện sự sợ hãi.
Điều này làm Phó Thiếu Khâm nhớ tới buổi tối đêm hôm đó, ngôn ngữ cơ thể của Lâm Tịch Nguyệt cũng như vậy.
Vô hình trong lúc đó, yết hầu của Phó Thiếu Khâm co giật một cái.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhắc nhở bản thân cô không phải Lâm Tịch Nguyệt.
Cô là ả đàn bà đê tiện thừa dịp hắn không ở nhà, xông vào phòng ngủ của hắn.
Phó Thiếu Khâm không chút do dự giơ tay lên dùng sức nắm cằm Trầm Tương, khiến cô ngẩng đầu lên.
Trầm Tương đang gặp ác mộng.
Cô đã mất cha mẹ, không một xu dính túi và bị truy đuổi bởi một đám ác ôn.
“Để tôi sinh đứa bé ra, sau đó tìm một người tốt nuôi dưỡng. Lúc đó các người muốn làm gì tôi cũng được, cầu xin các người…” Cô đau khổ cầu khẩn đối phương.
Đối phương chỉ cười âm trầm với cô.
Từng bước một bức cô.
Trầm Tương chảy ra những giọt nước mắt tuyệt vọng, cô bị bọn côn đồ độc ác đẩy xuống vách núi.
“A…”T rầm Tương đau đớn tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền thấy đôi mắt hung ác nham hiểm của Phó Thiếu Khâm đang chăm chú nhìn mình: “Nói! Tại sao xông vào phòng tôi! Muốn chết sao?”
Cô bị anh bóp đến đau đớn, đau đến mức nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
“Tôi…” Cô sợ đến nỗi lông mi toàn là hơi nước: “Tôi… vòng tay mẹ anh đưa cho tôi rất đắt, tôi không yên tâm để ở phòng khách, cho nên muốn… gõ cửa trả lại cho anh, tôi… vừa gõ cửa một cái cửa đã tự mình mở ra, tôi…”
Trước khi cô nhắm mắt ngủ, Trầm Tương đã biết hôm nay bản thân rất khó sống sót rời khỏi căn phòng này.
Trong lòng cô cực kỳ bi ai.
Cô đã làm gì sai?
Ăn nhờ ở đậu tám năm, còn phải gánh tội thay người khác, còn bị người ta làm nhục, trời xui đất khiến mang thai, mặc dù là do hoàn cảnh mang đến nhưng hiện tại cũng là người thân duy nhất của cô, cô muốn đem cục cưng trong bụng sinh ra, cùng cục cưng nương tựa lẫn nhau. Nhưng ngay cả cơ hội này ông trời cũng không cho cô sao?
Trầm Tương tuyệt vọng nhìn Phó Thiếu Khâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thê lương bất lực bỗng nhiên biến thành lạnh lẽo bình thản như trước: “Tùy anh xử lý.”
Người đàn ông lại buông lỏng cằm cô ra, sau đó khom người một cái, kéo ngang eo cô lên, cô không đứng vững, hai tay đã vô tình choàng lên cổ hắn.
Môi người đàn ông từ từ đến gần cô.
Trầm Tương ngửi thấy một mùi thuốc lá dễ chịu, trong nháy mắt hai má cô đỏ ửng, hai tay theo bản năng từ chối đẩy hắn ra: “Không được…”