Kiều Thê Của Phó Tổng - SS Hà Thần

Chương 15: Chúng tôi lập tức cút




Trầm Tương cả người ngẩn ngơ: "Anh...... anh nói cái gì?”
Mặc dù cô vẫn bình tĩnh trước sau như một, mọi việc đều là thái độ không liên quan đến mình, nhưng cô vẫn bị những lời này của Phó Thiếu Khâm làm cho chấn kinh.
“Trầm Tương, cô đã làm chậm trễ khá nhiều thời gian rồi!" Phó Thiếu Khâm căn bản không giải thích gì cho Trầm Tương, chỉ mạnh mẽ kéo cánh tay cô, đi sâu vào trong khách sạn.
Lúc này người đầu tiên bị dọa sợ hai chân đứng không vững là anh chàng vừa lái xe từ công trường đưa Trầm Tương đến đây và nói cô là bạn gái của mình
Phía sau, người đầu tiên bị dọa chính là Sở Thiên Lăng, vừa rồi cậu ta còn nói mình là bạn trai của Trầm Tương. Sở Thiên Lăng vừa đỡ trán, vừa lục lọi lấy điện thoại ra, nơm nớp lo sợ bấm số gọi.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã được nối máy.
“Lão Trạch, tôi sắp mất mạng rồi." Sở Thiên Lăng khóc thút thít than thở.
“Lăng thiếu, cậu đừng nói với tôi, cô gái hơn một giờ trước cậu ngắm trúng đã bị cậu bắt được, lúc này đang muốn lấy mạng của cậu?”
“Tôi không có đùa, cô gái kia là người phụ nữ của Phó Thiếu Khâm.”
Từ Trạch Ngôn: "......”
Cách một lúc lâu, Từ Trạch Ngôn nhẫn tâm đáp lại: "Cái kia, lão Lăng, tôi... đang lái xe, không tiện nghe điện thoại của cậu, bye bye!"
Sở Thiên Lăng: "..."
Điện thoại di động vang lên vài tiếng tít tít sau đó báo máy bận.
Sở Thiên Lăng đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì có một bàn tay nắm lấy vai mình, Sở Thiên Lăng bị dọa cho một trận vội vàng hất ra: "Cô muốn làm gì!"
“Lăng...... Lăng thiếu, giúp tôi một chút, phiền ngài...... Nói cho tôi biết, vừa rồi, chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Tịch Nguyệt run rẩy, lớp trang điểm đã bị nước mắt cuốn trôi, mặt mày tèm nhem giống như nữ quỷ nhìn Sở Thiên Lăng.
Sở Thiên Lăng vô cùng chán ghét đẩy Lâm Tịch Nguyệt ra.
Trong lòng nhịn không được cười nhạo.
Trên đời này lại còn có người ngu xuẩn đến bậc này!
Rõ ràng người ta không đính hôn với cô, cô lại ăn mặc chỉnh tề đứng chờ ở đây.
"Xin... xin lỗi, tự thân tôi còn khó bảo toàn, không giúp được mỹ nữ cô, tôi chuồn trước, tôi phải nhanh chóng đi cầu một lá bùa hộ mệnh." Sở Thiên Lăng nhướng mày nhún vai, đẩy Lâm Tịch Nguyệt ra liền sải bước rời đi.
Lâm Tịch Nguyệt vừa tuyệt vọng vừa khó xử.
Cô tay vội quay người, không can tâm nhìn vào bên trong khách sạn, thấy Phó Thiếu Khâm nắm chặt tay Trầm Tương đứng ở bên trong, không biết cô ta lấy can đảm ở đâu ra, xách áo cưới lên, nhanh chóng đuổi theo Phó Thiếu Khâm và Trầm Tương.
Lâm Tịch Nguyệt hốt hoảng ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, không quan tâm đến Phó Thiếu Khâm đang có mặt ở đây, một tay bắt lấy Trầm Tương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trầm Tương! Là cô cố ý có phải không? Cô cố ý phá hư tiệc đính hôn của tôi và Phó Tứ thiếu. Trầm Tương, Lâm gia chúng tôi nuôi cô từ năm mười hai tuổi đến bây giờ, cô lại lấy oán trả ơn, sao cô lại ác độc như vậy?”
Lâm Tịch Nguyệt khóc đến rơi lệ.
Trầm Tương lại bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút: "Lâm tiểu thư, hôm nay là tiệc cưới của tôi và chồng tôi, đây là chồng tôi, chúng tôi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hợp pháp. Tiệc cưới của chúng tôi căn bản không có mời cô, là cô tự mình chạy đến đây, còn mặc áo cưới vào, cô đây là muốn nói cho mọi người khắp thiên hạ biết, cô muốn làm tiểu tam sao?”
“Sống lớn như vậy, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu tam vô liêm sỉ như cô đấy.”
“Xem như tôi lùi một vạn bước, không trách hành vi tiểu tam của cô ngày hôm nay..”
“Nhưng cô phải hỏi xem chồng tôi có đồng ý không?"
Lời nói của Trầm Tương cực kỳ sắc bén.
Từng chữ như đao đâm vào ruột gan cô ta.
Thật sự là vừa rồi Lâm gia cùng với những bạn bè thân thích mà Lâm gia mời tới đã sỉ nhục cô, khiến cô vô cùng tức giận.
"Mấy ngày hôm trước, Phó Tứ thiếu rõ ràng đồng ý với tôi hai tháng sau sẽ cưới tôi vào cửa!" Lâm Tịch Nguyệt không dám nhìn vẻ mặt âm lãnh của Phó Thiếu Khâm, chỉ hung tợn nói với Trầm Tương.
Trầm Tương dùng ngữ khí đạm mạc nói: "Chuyện này có liên quan tới tôi sao?”
Lâm Tịch Nguyệt: "......”
Cô ta không cam lòng!
Sao lại như vậy?
Toàn bộ người Nam thành đều biết hai tháng sau Lâm Tịch Nguyệt cô sẽ gả cho Phó Thiếu Khâm, hôm nay Lâm gia bọn họ cũng mời không ít bạn bè tới, nhưng hiện tại, cô ta và ba mẹ của mình lại trở thành trò cười cho cả cái thành phố này.
Để cho Lâm gia bọn họ kết thúc như vậy sao?
Giờ khắc này, Lâm Tịch Nguyệt mặc kệ những thứ khác, trong lòng cô ta chỉ có không cam lòng, cô ta không sợ chết, một tay cầm lấy Phó Thiếu Khâm đang đứng bên cạnh, cầu khẩn nói: "Tứ thiếu gia, mấy ngày hôm trước anh còn đến nhà em, còn tự mình nói chuyện với ba mẹ em, hai tháng nữa anh sẽ cưới em vào nhà họ Phó, anh quên rồi sao?"
Phó Thiếu Khâm vô cùng hung ác nhìn Lâm Tịch Nguyệt, tức đến nói không ra lời: "Tôi nói là hai tháng sau, không phải bây giờ!"
Lâm Tịch Nguyệt: "......”
Phó Thiếu Khâm không thèm để ý đến cô ta nữa, xoay người nói với thợ trang điểm: “Nửa tiếng nữa mẹ tôi sẽ tới, lập tức thay đồ cho cô ấy đi.”
“Vâng, Phó tổng." Thợ trang điểm dẫn Trầm Tương vào bên trong.
Lúc này Phó Thiếu Khâm mới đem đôi mắt lạnh lùng đủ để giết người nhìn về phía Lâm Tịch Nguyệt.
Lâm Tịch Nguyệt bị dọa cho không rét mà run.
Đột nhiên nhớ tới mình là kẻ giả mạo thay thế Trầm Tương mới có thể trở thành vị hôn thê của Phó Thiếu Khâm, chẳng lẽ Phó Thiếu Khâm đã biết đêm đó, người phụ nữ dùng thân thể giải cứu hắn ra là Trầm Tương, mà không phải Lâm Tịch Nguyệt cô?
Nếu chuyện này thật sự bị Phó Thiếu Khâm biết, phỏng chừng toàn bộ Lâm gia sẽ bị Phó Thiếu Khâm tiêu diệt.
Lâm Tịch Nguyệt sợ đến run rẩy: "Tứ... Tứ thiếu, em xin lỗi, em lập tức rời đi...”
Một câu còn chưa dứt, Phó Thiếu Khâm đã xách cánh tay cô ta, xô Lâm Tịch Nguyệt ra cửa như đuổi một con chó, lúc này vợ chồng Lâm Chí Giang và Hứa Anh đang vô cùng lo lắng nhìn vào bên trong nhà hàng.
Không ngờ lại nhìn thấy con gái nhà mình bị Phó Thiếu Khâm đẩy ra. Thấy một màn như vậy, Lâm Chí Giang cùng Hứa Anh cũng bị dọa thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất không dậy nổi. Lâm Chí Giang lấy hết dũng khí cẩn thận hô: "Tứ... Tứ thiếu gia.” Sắc mặt Phó Thiếu Khâm không chút thay đổi nói: "Nếu như không phải Lâm Tịch Nguyệt cứu tôi, tôi sẽ giết chết cô ta ngay tại chỗ này!” Lâm Chí Giang và Hứa Anh lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ cho rằng Phó Thiếu Khâm mang Trầm Tương vào mặc áo cưới, nghĩa là hắn đã biết rõ đầu đuôi mọi việc. Nhưng bây giờ hắn lại nói như vậy, hình như có gì đó không phải ở đây. Lâm Chí Giang lập tức gật đầu như giã tỏi: "Nghe... nghe Phó thiếu sắp xếp.” "Muốn hai tháng sau tôi cưới con gái ông vào cửa thì lập tức cút, không nên xuất hiện ở chỗ này!" Người Lâm gia thật ghê tởm.
Nhưng Phó Thiếu Khâm không thể tuyệt tình với một người đã từng cứu mình.
Lâm Chí Giang cúi đầu lau mồ hôi trên trán: "Vâng vâng vâng, chúng tôi... lập tức cút, lập tức cút.”
Dứt lời, một tay nắm tay Hứa Anh, một tay kéo Lâm Tịch Nguyệt đang kinh hồn còn run rẩy lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng Y Vân Trung.
Phó Thiếu Khâm sửa sang lại âu phục, xoay người lại sải bước đi vào bên trong khách sạn, đi tới cửa phòng hóa trang, chỉ đẩy cửa một cái liền mở ra.
Vào phòng hóa trang, Phó Thiếu Khâm trong nháy mắt sửng sốt.