Biệt Điện Thái Tử
Sư Tử sau khi tỉnh giấc thấy Bạch Dương gục bên cạnh giường của mình, anh liền bế cô lên, để cô nằm lên giường, bản thân nhìn ngắm cô một hồi lâu. Bạch Dương thế mà ngủ rất là ngon, không biết có một 'cậu vàng' đang nhìn chằm chằm cô.
- Cừu nhỏ, câu hỏi của nàng hôm qua, ta có câu trả lời rồi.
Đương nhiên là Bạch Dương không nghe thấy, Sư Tử vậy mới dám nói.
- Để xem, nàng ta có gây ấn tượng với bằng nàng không đã.
Sư Tử hôm nhé lên trán Bạch Dương, hay bên gò má cô bỗng hồng lên, có lẽ là vì nhột, chứ ngủ như chết ấy, làm sao mà biết được chứ.
------------------------------------------------------
Đừng cố thắc mắc ấn tượng ở đây là gì, đấy chỉ là một phần nhỏ____
Đêm trước đó
- Thái Tử! Ngài ổn chứ!?
Bạch Dương bị bắt đi chăm sóc Thái Tử, cô mở toang cửa ra chạy đến quỳ bên cạnh giường của anh, mồm miệng thốt ra đủ thứ lời lo lắng, thực tế thì trong lòng thúc anh ngất mẹ đi, Quốc Sư tới rồi tính tiếp.
- À vậy để ta đi.
Sư Tử là kêu hạ nhân ra ngoài, thế mà Bạch Dương lại tưởng là cô, cô đứng phắc dậy bỏ đi, anh liền nắm lấy tay cô kéo lại, cô liền liếc anh một cái, tay cố gắng vung ra.
- Chời má bỏ ra bạn êi!!!
Thực tế thì Bạch Dương muốn chuồn cơ, cô biết thừa anh bị trúng dược mà Song Tử đã bỏ mà, không chạy thì chả chết.
- Tất cả lui ra ngoài... Thẩm Tiểu Thư.. nán lại..
- Thôi ông im đi!!!
Tâm can Bạch Dương gào thét dữ dội. Đợi đến khi hạ nhân lui hết ra ngoài, Bạch Dương bộc lộ bản chất, cô dùng chân đạp Sư Tử một cái, mà cũng hay đấy, anh lại tránh được, còn kéo được cô vào lòng.
Sư Tử giữ chặt lấy Bạch Dương, cô cố vùng vẫy, nếu biết trước tương lai, cô không thèm thông đồng với Song Tử, mà cũng vì biết trước tương lai cô mới thế này.
Sư Tử chưa mất ý thức hẳn, anh nghe thế cũng từ từ buông lỏng cánh tay, chợt Bạch Dương dùng khuỷu tay đánh vào đầu anh một phát, anh ngã xuống giường.
- Nàng thế mà...
- Ngất mẹ đi, nói nhiều làm gì!
Ai đâu mà hù dọa kiểu trẻ con như thế chứ, cô chỉ bóp tay rắc mấy cái, anh liền nhắm mắt. Yếu thế nên đành chịu chăng?
Thế mà dọa xong Bạch Dương thấy có chút lỗi, liền rời phòng đi lấy nước và khăn.
- Thái Tử chờ ta, cái đấy là bất đắc dĩ thôi.
...
Sư Tử tốt nhất nên quên chuyện này đi, cơ mà chuyện cần nhớ đâu có nhớ, chuyện cần quên đâu dễ quên.
Hôm nay anh đáng ra sẽ đi bàn việc chính trị với Quốc Sư, Quốc Sư cho người báo tới không được, anh cũng không thèm qua, giờ chỉ việc ngồi ngắm Bạch Dương ngủ không biết trời cao đất dày là gì.
-----------------------------------------------------------------------------
Phủ Tướng Quân
- A, Thẩm Tiểu Thư không biết sao rồi...
Ma Kết ngồi ở hoa uyển, nàng ngắt đại một bông hoa nào đó, rồi ngồi bứt hết cánh, rồi lại hái thêm mấy bông nữa bứt tiếp.
Nhân Mã vừa trở về không lâu liền đi tìm tiểu muội muội, anh đi qua hoa uyển, thấy nàng đang chán muốn chết, anh liền chạy tới xem sao.
- Muội muội ngoan, sao vậy?
Ma Kết nhớ anh trai mình được triệu tập vào tối hôm qua, còn nàng thì bị bắt về nhà, không được thấy Tam Vương Gia nữa chứ, nàng liền phồng má.
- Ca~! Muội chán~
Ma Kết nhào tới ôm lấy Nhân Mã, anh thì rất thương muội muội liền đưa tay xoa đầu nàng.
- Để ca ca đưa muội ra ngoài chơi nhé!
- Ngoài thành có gì vui chứ!
Có gì vui bằng sự xuất hiện của Tam Vương Gia không?
- Để ta rủ Thái Tử với Quốc Sư cùng đi nữa, ta sẽ nói với Thái Tử chuyện của muội mà...
- Hừ!
Xem như anh vẫn còn nhớ nguyện vọng của muội muội đáng yêu này a, là giúp nàng được tác hợp với Tam Vương Gia đó, mà vị Vương Gia này rất ít khi ra ngoài, anh từ lâu đã sớm quên mất cái bản mặt chủ tướng mình ngày xưa rồi.
- Ngoan nào ngoan nào, để ca ca vào cung một chuyến, đừng chán nữa nha.
- Cho muội đi theo đi!
- Muội lạc ai đưa muội về?
- À thì...
- Ngoan nào, ở nhà đợi nha.
Ma Kết vừa mới gục mặt xuống, Nhân Mã đặt tay lên xoa xoa đầu em gái, nói được một câu liền chạy mất hút, đợi nàng ngước mặt lên thì chả thấy anh đâu.
- Ca Ca là đồ lừa đảo!!
......................................................................
Phủ Quốc Sư
Vẫn là phủ Quốc Sư, nhưng là ở phòng tắm cơ___
- Quốc Sư Quốc Sư, đừng kể với Phụ Hoàng chuyện của ta nha~ Ta nghe ngài hết mà~
- Thế thì ngài nhẹ tay một chút, da mặt thần mỏng, ngài chà hơi mạnh tay rồi đấy.
Song Tử ráng nuốt cục tức vào trong lòng, chuyện xấu là Sở Song Tử trước đó làm, chứ có phải cô đâu, nếu không phải vì sự tự do cao quý đó cô cũng không có mặt dày ở đây đâu.
- Rõ ràng Thái Tử kk giúp mình được, mà mình còn phải đi xin cái tên này!
- Quốc Sư~ Ta nhẹ hết mức rồi, ai bảo mực khó trôi như thế chứ~
Song Tử môi vẫn tươi cười, tay ra sức kì mấy hình vẽ trên mặt cho hắn, rõ ràng khi mà hắn ngâm mình trong bồn nước, mấy hình vẽ kia đều phai hết rồi, riêng mỗi cái mặt hắn bắt cô phải chà.
- Thái Tử không cứu ngài đâu, ngài còn không nhẹ tay ấy...
Thiên Bình ngước mặt lên, đưa tay nắm lấy tóc Song Tử kéo xuống, không phải định kéo cô xuống nước ấy chứ, tưởng cô sợ hả?
- ...Ngài tưởng nín thở được dưới nước là ta không trị được ngài à?
- Thế Quốc Sư có kế sách gì để giáo huấn ta?
Song Tử thuận theo hắn, cúi mặt xuống áp sát mặt hắn, để xem, hắn dạy cô làm người kiểu nào đây nhỉ?
- Muốn làm gì thì có thể nhanh hơn một chút không? Ca, Tam Công Chúa?
Thiếu nữ lúc nãy xuất hiện rồi, trên tay nàng ta là đồ thay của Thiên Bình, hắn thấy nàng ta liền bỏ Song Tử ra, Song Tử cũng bỏ hắn ra, sao nữ nhân này lại xuất hiện vào lúc này vậy?
- Tại sao muội lại ở đây?
Thiên Bình lên tiếng hỏi, thiếu nữ đứng phía xa cũng từ từ đi lại gần, Song Tử vẫn chăm chăm nhìn vào gương mặt nàng ta a, cô nhận ra thần sắc nàng ta có chút khác so với hồi này, và, mắt nàng ta có hồn.
- Cái chuyện gì zảy??
- Muội khó khăn lắm mới tìm được đường đến thăm huynh, huynh không hoan nghênh muội ư?
Lệnh Hồ Như, nàng ta chính là Lệnh Hồ Như, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Nàng ta liền đảo mặt qua Song Tử, Song Tử nhìn nàng bằng con mắt không được ưng cho lắm, mặc dù xinh đấy, cơ mà vẫn thấy ghét kiểu nào đấy, không rõ.
Lệnh Hồ Như được miêu tả như một nàng bạch tuyết, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như mun, thêm đôi mắt như ngọc và đôi bàn tay mềm mại, nàng ta là mẫu người thục nữ, vừa nhìn đã có thiện cảm, thế quái nào Song Tử và Bạch Dương gạch nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên bằng câu nói: Sao nó giống đi*m quá vậy?
- Công Chúa, ban nãy thất lễ rồi, ta không biết ngài thân với ca ca ta như vậy.
Lệnh Hồ Như nói chuyện rất dễ nghe, giọng nói cũng hay nữa, không hiểu sao Song Tử vẫn không thay đổi cách nhìn về nàng, nàng ta đâu có dẹo, không hiểu sao mà bản thân cô cứ thấy kì kì.
- Công Chúa gặp muội muội ta lúc nào vậy?
- Vừa nãy thôi, ta muốn ra ngoài nói chuyện với nàng một chút, ngài có phiền không?
Song Tử dùng hai tay vỗ bụp vào hai bên mặt Thiên Bình, hắn a một tiếng.
- Mời..!
..................
Ra bên ngoài, Song Tử thử nhìn Lệnh Hồ Như một lần nữa, đúng là thay đổi thật, mắt nàng ta lại không có hồn, nhưng môi vẫn cười tươi.
- Công Chúa, ta biết lẻn vào hoàng cung là mang trọng tội, không biết Công Chúa có lượng tha không, nếu không ta bằng lòng nhận tội.
Lệnh Hồ Như cúi mặt tỏ ra ngại ngùng, tay nắm chặt lấy váy, Song Tử vẫn là đang dùng ánh mắt dò xét sự thay đổi của nàng, hình như ngoài việc mắt không có hồn ra, tất cả đều như ban nãy.
Song Tử bỗng chìa tay ra trước mặt Lệnh Hồ Như, nàng ngạc nhiên ngước nhìn cô.
- Công Chúa...
- Trước mắt, ta không truy cứu chuyện hôm nay, chúng ta làm bạn đi.
Lệnh Hồ Như trợn tròn mắt ngạc nhiên, Song Tử thì đương nhiên là đang dò xét rồi, tự dưng đòi kết bạn với đứa mình ghét là sao chứ, cô mềm lòng một chút, để xem nàng ta còn có gương mặt khác không.
- Nếu Công Chúa đồng ý, ta nguyện làm tri kỉ với ngài.
Lệnh Hồ Như đặt tay lên tay Song Tử, nàng dùng ánh mắt chan hòa nhìn cô, gương mặt nàng hiện lên tia hạnh phúc, và, trong phút chốc, mắt nàng ta lại có hồn rồi.
- WTF??? Ai cần làm tri kỉ đâu má!!!
-------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyên mục hàng ngày___
Bạch Dương: Tao nhớ miêu tả Quốc Sư tóc màu bạc trắng mà, sao Lệnh Hồ Như lại tóc đen, bọn họ có phải anh em không đấy?
Kim Ngưu: Lỡ không phải hàng real thì sao?
Song Tử: Đừng nói thế, lỡ cha mẹ bọn họ tóc đen thì sao?
Bạch Dương: Vậy thì Quốc Sư không phải con của họ, càng không phải anh trai nàng ta rồi.
Song Tử: À...
Kim Ngưu: Đừng nói mày mềm lòng thật rồi nha.
Song Tử: Tao có bao giờ dễ dãi như thế đâu hả em?
Bạch Dương, Kim Ngưu: Lừa người.