Kiều Thê Chớ Có Chạy!

Chương 16: ( 1 ) Đến Thành Thượng Nguyệt




Giới thiệu sơ lược: Thành Thượng Nguyệt nằm ở phía bắc Triều Hoàng Đại Hà, nổi tiếng với phong cảnh hữu tình, nhưng trận chiến sảy ra vào 11 năm trước đã phá hủy toàn bộ phong cảnh nơi đây, tuy đã được phục hồi và phát triển lại nhưng không còn được như xưa nữa.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày trước khi đi--------

Cung Công Chúa-

Đêm đến, Song Tử lại ngồi bật dậy, bảo sao sáng nào cũng dậy trễ, vì tối cô có ngủ được đâu.

Song Tử lại bò xuống giường, với lấy y phục treo trên giá mặc vào, ngày mai đi thành Thượng Nguyệt rồi, nên đi tìm Quốc Sư nói chuyện một chút.

Nhưng mà ai đâu lại đi tìm người khác giữa đêm để nói chuyện đâu chứ, Song Tử quyết định để sáng mai nói, nhưng có một linh cảm không mấy tốt lành thôi thúc cô nên đi tìm Thiên Bình, tựa như có cảm giác hắn sắp chết tới nơi ấy.


----------------------------------------------

Phủ Quốc Sư

Giờ đã canh ba, như mọi ngày, Thiên Bình vào đúng giờ này mới đi ngủ, chuyện hắn vừa làm chẳng ai biết được, hắn biết ngày mai lên đường rồi, bản thân cũng trằn trọc nhớ đến quê nhà. Thiên Bình đốt trầm hương, đợi cho khói hương bay vươn vãn trong không trung, hắn mới có thể nằm xuống giường.

Thế quái nào, khi hắn vừa thổi tắt đèn dầu, một cái bóng vút qua ngay ngoài cửa, hắn bất thình lình quay lại, nhưng thứ hắn thấy là khoản không tĩnh lặng.

- Bỏ đi.

Thiên Bình nằm xuống giường, hắn quay mặt vào tường, chợt cửa phòng hắn hé mở, vừa đúng ánh trăng còn mờ ảo, Song Tử từ từ lẻn vào rồi đóng nhẹ cửa lại, thấy hắn có vẻ ngủ mất rồi, cô thở dài định rời quay đi.

- Ai?

Song Tử bất ngờ quay lại, trong căn phòng không có chút ánh đèn xuất hiện những tấc dây leo, chúng đều là dây mây, một mực lao nhanh tới đưa ngọn cây quấn lấy tay cô, Song Tử nheo mắt nhìn dây mây, diệp hỏa bên tay trái cô bùng phát, đốt cháy hết từng nấy dây leo, còn cháy kéo dài đến điểm xuất phát sâu trong bóng đêm kia.


Song Tử nhìn ngọn lửa cháy bập bùng trong lòng bàn tay trái, đây là phản xạ năng lực của cô, đúng hơn là của Sở Song Tử, thông qua giấc mơ kí ức, cô biết nàng ta có hỏa hệ cấp 8, thủy hệ cấp 9, thuật thao túng, thế mà nàng ta lại được vinh danh là phế vật, chuyện này có chút hoang đường đấy.

- Diệp Hỏa..?

Thiên Bình ngồi bật dậy, ngọn lửa cháy đến tay hắn, hắn mới biết đây là Diệp Hỏa, chiêu thức độc quyền của Sở Song Tử, cơ mà nàng ta đã không dùng cách đây hơn mười năm rồi, nếu muốn đốt cháy dây mây của chiêu thức Đằng Tử cấp 8, chiêu thức đấy chỉ có thể là cấp 7 trở lên.

- Cừu nhỏ từ nói, Lệnh Hồ Như là pháp sư kép Thủy Mộc, nên Quốc Sư cũng không khác gì cả.

Song Tử từng bước đi lại phía giường của Thiên Bình, trên tay dùng ngọn lửa soi sáng, khi cô chỉ còn vài bước là đến nơi, bỗng một luồng hơi lạnh bao quanh lấy cô, Song Tử khẽ đảo mắt, mắt cô tinh anh đến mức phát hiện xung quanh cô là những giọt nước nhỏ cô đọng lại trong không trung, tạo thành một lớp tường như muốn trói buộc cô, với nhiệt độ của nước, Song Tử biết Diệp Hỏa của cô không hề giữ được.


- Sương Thủy cấp 7 tuy không đối phó lại với Diệp Hỏa cấp 8, nhưng với điều kiện tự nhiên hợp lý có thể đảo ngược tình thế.

Tiếng của Thiên Bình trong màn đêm vọng ra, Song Tử đương nhiên hiểu được định lý này, cô tắt Diệp Hỏa trong tay, không dùng lửa để chơi nữa,cô còn thủy hệ, lấy độc trị độc vậy, cơ mà thủy hệ còn có chiêu thức nào nhỉ.

- Để xem.. thử đọc đại đi.

Song Tử giơ tay lên như chạm vào không trung, cô nhắm mắt lại, cố thử suy nghĩ xem chiêu thức nào có thể dùng trong trường hợp này.

- Thủy hệ chiêu thức - Ngạnh Vũ.

Tất cả những giọt sương bao bọc xung quanh cô liền đông cứng lại thành đá rồi rơi xuống, cô không nói là ăn cắp thuộc tính chiêu thức của Thái Úy Hoắc Bảo Bình đâu, do bí lối cùng đường đấy mà.

- Xin lỗi Thái Úy, chiêu thức của anh ngầu quá, cho em mượn.
Thiên Bình sững người, nhân lúc Song Tử còn chưa mở mắt nhìn đời, hắn triệu tập dây leo trườn bò dưới đất nhằm quấn lấy chân cô, cơ mà Song Tử không có mơ hồ đến như vậy, cô lập tức nhảy lên không trung lộn một vòng, những dây Đằng Tử một mực bám theo cô, cô dùng Diệp Hỏa đốt cháy chết.

- Mộc hệ chiêu thức - Chi Minh Ty.

Tới lượt Song Tử sững người, chân cô vừa chạm đất đã đạp trúng lá cây dây leo, là cây Chi Minh Ty, lá lớn như vậy mà cô cũng không để ý, liền bị nó quấn lấy chân rồi. dây Chi Minh Ty kéo chân Song Tử, cô đứng không vững liền ngã xuống sàn, vô thức kêu lên một tiếng, đến giờ Thiên Bình mới xác định được chính xác là cô.

- Tam Công Chúa, ngài tiến bộ nhiều đó.

Thiên Bình đốt đèn dầu lên, Song Tử vật vã ngồi dậy, hắn tiến tới trước mắt cô búng tay một cái, Chi Minh Ty tự động bỏ chân cô ra rồi rút lui, Song Tử ngước nhìn Thiên Bình, mặt hắn dưới ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ đáng sợ, cô bất giác giật cả mình.
- Quốc Sư, người ta chỉ tới xem ngài ngủ hay chưa thôi mà...

- Thế thì phiền ngài trở về đi.

Thiên Bình đi lại giường nằm xuống, Song Tử có lòng tốt đến thăm hắn, thế quái nào hắn lại chẳng quan tâm, còn thẳng thừng đuổi cô về, cô còn chưa đi hắn đã thổi thắt đèn, để cô một mình trong đêm tối, hắn đây thực sự không đề phòng cô ư?

- Quốc Sư, thức dậy nói chuyện miếng đê, bản công chúa bị mất ngủ a~

Song Tử ngồi xuống bên cạnh giường hắn, tay đặt lên vai hắn, cúi người xuống thỏ thẻ vào tai hắn, Thiên Bình cóc thèm quan tâm, hắn trực tiếp phủi tay cô ra, Song Tử vẫn cố chấp để tay lên.

- Quốc Sư~ 

- Ngài im đi, đừng có mà làm ảnh hưởng đến thần.

- Quốc Sư~ Mai đi thành Thượng Nguyệt rồi, nghe bảo thành Thượng Nguyệt là quê nhà của ngài, dậy kể ta nghe đi mà~
Song Tử cố bám lấy Thiên Bình, hắn dù có cố đẩy cô cũng không được, tay cô bám chặt lấy áo hắn, đẩy cô mạnh quá thì cô kéo áo hắn đi mất. 

- Công Chúa, thần xin ngài, để thần yên.

- Nói chuyện miếng đi rồi nghỉ cũng được mà~

- Mai lên đường thần kể cho ngài nghe, hôm nay thần mệt rồi.

Song Tử than thở, cô định bụng sẽ bỏ cuộc quay về, bỗng bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô liền lăn người lên giường của Thiên Bình, hắn thấy mặt cô mà giật cả mình, cô ra hiệu im lặng, rồi lấy chăn trùm qua đầu.

- Ca, huynh ngủ chưa?

Thiên Bình quay người lại, thấy bóng dáng Lệnh Hồ Như đứng trước cửa, hắn định xuống giường mở cửa thì tay bị Song Tử níu lại.

- Đừng ra đó, muốn thì gọi nàng vào.

- Ngài muốn bị phát hiện à?

- Nghe ta một lần đi mà...!

Thiên Bình không thể hiểu nổi, hắn gạt tay Song Tử ra.
- Ta chưa ngủ, muội có chuyện gì?

Lệnh Hồ Như nghe thấy liền đẩy cửa đi vào trong, thấy Thiên Bình ngồi trên giường, nàng liền tiến tới, quỳ xuống nằm lên đùi hắn. 

Song Tử phía bên trong có hé mắt nhìn, Thiên Bình liền che lại, giác quan của Lệnh Hồ Như rất tốt, chỉ sợ nàng ta phát hiện được cô, nhưng có hắn, nàng tạm thời sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

- Ca, muội nghe bảo mai huynh về thành, muội muốn ở lại đây, có được không?

- Muội không muốn về sao?

Lệnh Hồ Như đột ngột im lặng, nàng ta như người có nỗi lòng riêng, không thể nào nói ra được. Thiên Bình lại hết mực yêu thương muội muội, hắn cũng không muốn ép buộc nàng trở về, nhưng chuyện gì đã khiến nàng không muốn trở về, hắn tự mình thắc mắc, ở đây có nhiều người không thuận mắt nàng đến thế, tại sao lại không về nhà chứ, nhà chẳng phải an toàn hơn sao, ban nhỏ cha mẹ đều yêu thương nàng mà.
- Ca, muội thật sự muốn kết thân với Tam Công Chúa, nhưng nàng lại nhìn lầm muội, muội muốn thay đổi cánh nhìn của nàng về muội.

Giả tạo, đúng là giả tạo mà, nàng hại cô chưa đủ hay sao, còn muốn thay đổi cách nhìn? Song Tử nghiến răng siết chặt tay lại, nhịn, phải nhịn, nếu không nhịn thì cũng phải nhịn.

- Đừng cố gắng nữa, nàng là người cố chấp, muội có cố gắng cũng không thay đổi được đâu, tốt nhất nên trở về cùng ta.

- Ca, muội sẽ về cùng huynh, nhưng nếu có sảy ra chuyện gì, huynh đừng bỏ muội được không?

- Ý muội là...?

Lệnh Hồ Như ngước mắt lên nhìn Thiên Bình, nàng ta như cầu xin hắn, hắn như thương xót nàng, đưa tay xoa đầu nàng một hồi, hắn gật đầu.

- Muội là người thân của ta, ta sẽ không bỏ muội.

Lệnh Hồ Như ôm lấy Thiên Bình, nàng dúi đầu vào người hắn, Song Tử ở đằng sau hóng náo nhiệt a, còn phải ở đây bao lâu nữa, giờ cô cũng có chút buồn ngủ rồi, nàng ta còn không mau đi đi.
- Ca, đêm nay muội có thể ngủ với huynh không?

- Cái linh hồn gì đấy!!??

Nếu mà nàng ta thật sự ngủ chung với hắn, cô sẽ bị phát hiện mất. Thiên Bình là người rõ tình thế bây giờ nhất, hắn mà không đuổi Lệnh Hồ Như đi, ngày mai hắn khỏi về thành.

- Không được, muội muội ngoan, về phòng đi, nếu không ta sẽ bỏ muội đó.

- Không chịu không chịu! Muội về phòng, ca không được bỏ muội!

- Đương nhiên rồi.

Không ngờ Lệnh Hồ Như cũng biết ăn vạ a, ăn vạ gần giống như Song Tử luôn, không hổ danh là sinh cùng ngày, không biết có cùng giờ không mà tính nết tương đồng như vậy.

- May quá, nàng ta không có mặt dày như mình...

---------------------------------------Còn Tiếp----------------------------------

Không biết chuỗi drama này kết thúc thì có đủ 20 chương không nhỉ?