Kiều Thê Chớ Có Chạy!

Chương 15: Vương Gia Giấu Chuyện Gì?




Gió xuân sớm đã qua, cái hơi nóng ẩm của những ngày hè lần lượt bám trên từng cánh hoa, Xử Nữ đưa tay chạm vào một đóa, rồi rút tay ra. Hắn nhìn lên trời xanh cao vợi, trời hôm nay quang như vậy, chẳng phải là để cho mấy ngày sau mây đen bao trùm sao, hắn biết được có chuyện không lành, nhưng không tài nào có thể nhúng tay vào, hắn đến từng tuổi này rồi, một đời trai tráng cống hiến cho hoàng tộc, về già tốt nhất nên tránh thị phi nhân gian.

- Đóa hoa này, tựa như nàng ấy vậy, có đẹp đến mất cũng sẽ tàn, dù có tàn cũng không dành cho ta.

Xử Nữ ngắt đóa hoa rồi nghiền nát nó trong tay, đến khi hắn thả lỏng bàn tay thì chỉ còn từng mảnh vụn.

- Chủ nhân, Quận Công tới tìm ngài.

Người hầu đến bẩm báo cho hắn, Xử Nữ phất tay ra hiệu dẫn người đến đây, người hầu lập tức rời đi gọi Cự Giải.


Cự Giải thấy Xử Nữ tâm trạng hôm nay có chút thoải mái, biết đầu khi anh nói chuyện đấy với hắn, hắn sẽ không tức lên mà trách phạt anh. 

- Thưa Vương Gia, không biết ngài có nghe Nhị Công Chúa và Tiểu Công Chúa hỏi về chuyện 11 năm trước chưa?

Tay Xử Nữ vẫn đang lựa hoa thì khựng lại, hắn quay người nhìn Cự Giải, anh liền cúi người xuống.

- Hai đứa nó đến tìm ngài?

- Thưa, hai vị công chúa đóng là có tới tìm thần về chuyện đó.

- Ngài nói hết với chúng nó rồi?

- Thưa..

Lời nói của Xử Nữ khiến Cự Giải cảm thấy nặng nề, không phải hắn bắt đầu tức rồi chứ, nếu mà anh thừa nhận, hắn có gϊếŧ anh tại đây luôn không?

- Không cần căng thẳng, nếu đã nói rồi thì bỏ đi, chúng nó đằng nào cũng phải biết thôi.

Cự Giải bất ngờ ngước đầu lên, Xử Nữ sớm đã quay lưng lại với anh, hắn tiếp tục lựa xem có đóa hoa nào đẹp để hắn lại nghiền nát. 


- Vương Gia, chuyện này...

- Trở về đi, còn nữa, bản vương sẽ đề cập đến chuyện hôn sự của ngài và A Sương với Hoàng Thượng, ngài đáng ra phải lo về chuyện đấy chứ.

Nhắc đến chuyện hôn sự, tâm trạng Cự Giải có chút không vui, là năm xưa nàng tự chối anh, anh cũng không ép buộc nàng, vậy mà cả hai bên Nam Cung Gia và Hoàng thất đều hối thúc, khiến anh luôn cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện này.

- Thần... đã rõ.

...............................................................

Ngay sau khi Cự Giải rời đi, người đến tìm Xử Nữ là Nhân Mã, không nói cũng biết anh tới tìm là vì chuyện gì, Xử Nữ chỉ liếc nhìn một cái cũng đủ hiểu.

- Tướng Quân, ngay cả chuyện giữ bí mật cũng không được?

- Thưa Vương Gia, thần không phải là không giữ, nửa lời chưa nói, thần chỉ sợ bọn họ biết được sự thật.


Xử Nữ lại nghiền nát một đóa hoa khác, lần này hắn nghiền đóa hoa thành cát bụi, từ từ rải ra cho gió thổi đi mất. Nhân Mã vừa nhìn thấy đã hiểu, đây là thú vui của hắn, vì chỉ khi nhớ tới nữ nhân năm ấy, hắn mới như vậy.

- Không sao, chúng nó đều là người ngoài cuộc, đều không sao cả.

- Nhưng còn Quốc Sư..?

Xử Nữ ngắt một đóa hoa, hắn không nghiền nát nó nữa mà đưa cho Nhân Mã, sau đó phất tay ra hiệu cho anh về đi, Nhân Mã nhận đóa hoa mà không hiểu ý nghĩa, nhưng không muốn hắn phật lòng, anh đành rời đi.

- Thần xin cáo lui.

- Đóa hoa ấy là ta gửi tới mẫu thân ngài.

Nhân Mã quay lưng lại, Xử Nữ sớm đã rời đi trước, anh nhìn đóa hoa trong tay, là đóa bạch cúc, ai đâu lại tặng bạch cúc cho người sống, vì nó chỉ dành cho tang lễ, dùng bạch cúc để thể hiện sự cung kính với người đã khuất, không phải dùng để bày tỏ cảm xúc chủ quan.
- Thần đã rõ.

------------------------------------------------

Biệt Điện Thái Tử - Nhưng mà là một ngày sau chương hôm qua

Bạch Dương vì phục vụ điều tra nên đã trói Sư Tử lại, phòng anh sẽ cản trở cô, vì hôm trước tìm không ra, hôm nay quyết tâm tìm thử một lần nữa. Tư liệu về chuyện 11 năm không ở chỗ anh thì còn ở chỗ ai nữa.

- Lão thiên a, mấy người muốn tìm thì đến cung của Tam Thúc á, ở đây làm gì có.

 Sư Tử không biết đã nói câu này mấy chục lần rồi, Bạch Dương vẫn không nghe, Thiên Yết với Song Ngư lại hỗ trợ cô, đương nhiên là bịt miệng anh lại.

- Hoàng Huynh a, bọn muội đến đó tìm được thì đến chỗ huynh là gì?

Song Ngư vỗ vỗ vai Sư Tử, anh ngồi cố gắng giãy đành đạch trên giường, đừng coi thường Song Ngư, cô nhóc dùng thừng trói tiên lấy từ chỗ Bảo Bình, anh ta dùng thủy hệ, Sư Tử dùng hỏa hệ thấp hơn anh ta 1 cấp, hoàn toàn không tự thoát thân được.
- Lão Tứ, muội lại đi trấn lột Thái Úy à?

Song Ngư bị nói trúng tim đen liền giật mình, thấy Thiên Yết nhìn mình bằng ánh mặt khinh bỉ, cô nhóc liền xua tay chối bỏ.

- Nào có nào có...! Là Thái Úy cho muội mượn đó mà...!

- Có chó mới tin muội.

Thiên Yết quay đi tìm tư liệu với Bạch Dương, còn Song Ngư quay lại nhìn Sư Tử, cô nhóc cười híp mắt, lấy ra mấy cái ngâm châm, Sư Tử cố gắng lắc đầu, anh trước đó bị Song Ngư lấy khăn bịt miệng lại rồi, làm sao mà nói lên tiếng được.

- Hoàng Huynh, ngủ một giấc đi nga.

Song Ngư đâm thẳng ngân châm ra sau gáy của Sư Tử, anh không giãy nữa mà ngã bất động xuống giường, cô nhóc phủi tay, công việc để cho hai tỷ tỷ làm a, cô đi ra ngoài hái hoa bắt bướm đây.

- Ta là trẻ con, trẻ con không nên biết quá nhiều~

Ngay sau khi Song Ngư đi ra ngoài, Bạch Dương ngồi thụp xuống đất, mặt tỏ vẻ bất lực, sao cô không nghĩ tới đi thư viện nhỉ, chậc, thời này làm gì có thư viện. Thấy Bạch Dương sắc mặt không tốt, Thiên Yết đi tới đặt tay lên vai cô an ủi, Bạch Dương lại thở dài, cô không có quyền lực gì thì làm sao điều tra được, vì những người biết toàn hoàng tộc con ông cháu cha, cô chỉ là một tiểu thư nhỏ bé thì sao mà có thẩm quyền điều tra ngọ ngành.
- À phải rồi...

Bạch Dương liền nhìn qua Thiên Yết, Song Tử lên kế hoạch đi thành Thượng Nguyệt rồi, nhưng cô vẫn còn Thiên Yết làm át chủ bài mà, nàng là Nhị Công Chúa được trọng vọng nhất, điều tra chuyện này chẳng phải dễ sao. Bạch Dương chợt nở nụ cười, Thiên Yết bắt gặp liền tự động né trách, nàng biết cô bắt đầu chuyển mục tiêu qua nàng rồi.

- Thẩm Tiểu Thư, ta thật sự không có dính líu đâu nha...

Bạch Dương liền nắm lấy tay Thiên Yết, nàng giật cả mình, nhìn cô một cái rồi quay mặt đi luôn, Bạch Dương ra sức níu Thiên Yết lại, nàng cố đẩy tay ra, nhưng vì không muốn động thủ nên vẫn bị cô giữ chặt.

- Nhị Công Chúa a, chúng ta là đồng minh, mà đồng minh phải giúp nhau, ngài muốn biết chuyện 11 năm trước, ta cũng muốn biết chuyện 11 năm trước, ngài muốn điều tra, ta cũng muốn điều tra, có thể nói rằng chúng ta trước sau là một, thế nên đêm nay ngài đi Tàng Thư Viện một chuyến nha~
Thiên Yết rợn người trước lời nói của Bạch Dương, Tàng Thư Viện không phải muốn đến là đến được, mà đến rồi muốn ra cũng khó, nàng không muốn phải mạo hiểm a. 

- Thẩm Tiểu Thư, ta nào có quyền đi đến đó chứ...

- Sao mà không có, ngài là công chúa, ai có thể cản được ngài chứ?

Bạch Dương đúng là, biết nắm bắt trọng tâm đấy, Thiên Yết là người dễ bị tháo túng, nhưng nàng nghĩ lại thì bản thân là công chúa, đến tìm một chút sách cũng không được sao, đấy là khinh dể thân phận của nàng rồi.

- Để ta suy nghĩ đã...

- Suy nghĩ gì nữa chứ, ngài chắc chắn làm được mà.

Thiên Yết suy nghĩ một hồi, nàng đứng thẳng dậy phủi váy, rồi chìa tay ra trước mặt Bạch Dương.

- Thẩm Tiểu Thư đứng dậy đi, ta nghe người một lần.

Bạch Dương như gặp được ánh hào quang, cô nở nụ cười đưa tay đặt lên tay Thiên Yết, giá như người cô được phối hôn là nàng thì tốt biết mấy, mặc dù Sư Tử với nàng đều như nhau, nhưng khi ở cạnh Thiên Yết, cô có cảm giác an toàn và dễ chịu hơn.
- Không biết công chúa có đối tượng phối hôn chưa?

Thiên Yết vừa kéo Bạch Dương dậy liền buông tay ra, cô mất thăng bằng ngã xuống đất, nàng lúc túng đỡ cô dậy. Bạch Dương biết sau câu hỏi của cô, cảm xúc của nàng có chút rối, cô nhìn là biết nàng có đối tượng phối hôn rồi.

- Ta xin lỗi, Thẩm Tiểu Thư không sao chứ?

- Không sao, công chúa đừng lo lắng, nếu ngài không có tình cảm với đối phương thì cứ nói với ta.

- Người sẽ làm gì?

- Xử hắn.

Thiên Yết đành im lặng, không nên nói cho Bạch Dương thủy hệ của 'hắn' cấp 9, hơn hẳn hỏa hệ của cô 4 cấp a, hoàn toàn xử không nổi đâu.

- Thẩm Tiểu Thư a, người nên luyện tập hỏa hệ đi, có khi sẽ xử được nha.

----------------------------------------------------------------------

Phủ Vương Gia - Đêm đến

Hoa hôm nay chọn xong rồi, đương nhiên không phải bạch cúc hồi sáng, mà là hoa chi tử, hắn tự mình cắm hoa vào bình, khắp phòng hắn đều là hương hoa, hôm nay hắn có vẻ yêu đời hẳn. Đây là những đóa hoa cuối cùng rồi, sắp tới là kì kết quả, khó lắm mới lưu lại được mùi hương của nó.
- Một đóa cũng là nàng, tất cả cũng là nàng.

Hắn cầm trên tay đóa hoa bị dư ra, rồi lại nghiền nát trong lòng bàn tay, chuyện đã sảy ra cách đây rất lâu rồi, hắn còn vấn vương cái gì chứ.

- Chi Tử... là Chi Tử...

- Chủ nhân, Quận Công tới tìm ngài.

Người hầu bước vào bẩm báo, Xử Nữ lấy lại tâm trạng ban đầu, hắn để bình hoa sang một bên, đem tàn hoa ban nãy rãi lên từng đóa hoa trong bình.

- Mời vào.

Người hầu lui ra, một lúc sau, Cự Giải bước vào, sáng anh đã đến tìm hắn một lần rồi, không biết giờ lại đến tìm anh làm gì.

 - Vương Gia, thần không tiện tâu lên thánh thượng, thần muốn tâu với ngài trước chuyện này.

Xử Nữ tay đùa nghịch với từng đóa hoa, hắn chống cằm nghe Cự Giải nói, không cần anh phải nói ra, hắn cũng biết anh muốn tâu chuyện gì, có lẽ số năm hắn sống đã quá lâu để nghe kể chi tiết rồi.
- Quận Công đây là muốn từ hôn? Ngài không sợ phía Nam Cung Gia không đồng ý sao?

- Vương Gia, chuyện này chỉ cần ngài đồng ý, thánh thượng phê duyệt, Nam Cung Gia không thể không tuân theo.

Xử Nữ nghe chất giọng của Cự Giải cũng phần nào hiểu được, hôn ước này được ấp ủ năm năm rồi, nếu đối phương sớm đã từ chối, còn chờ đến bây giờ làm gì nữa.

- Vậy, bản vương hỏi ngài một câu, ngài có thích A Sương không?

- Thần...

Số lần gặp mặt của Cự Giải và Thiên Yết chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thích từ cái nhìn đầu tiên không phải không thể, mà là không có cơ hội tiếp cận, không hiểu được đối phương, tâm sinh ra thứ cảm xúc không thể tả nổi. Cự Giải từng luôn cho rằng nàng từ chối là vì tuổi còn nhỏ, không ngờ đã qua năm năm, nàng khi gặp anh lại không hề đề cập đến chuyện đó, anh cũng phần nào hiểu được, là nàng không hề thích anh trước.
- Không cần căng thẳng, từ từ trả lời.

Cự Giải vẫn còn chưa suy nghĩ ra, dù anh nói có hay không, liệu kết quả có khác nhau? 

- Thần... không hề thích công chúa.

Xử Nữ chợt dừng tay lại, hắn từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Cự Giải, thấy anh cúi mặt xuống, hắn liền đưa ngón trỏ nâng lên.

- Quận Công, ngài chắc chứ?

- Thần...

Cự Giải đảo mắt né tránh, tay đưa lên gạt tay của Xử Nữ đi, hắn nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời từ anh, nhưng hắn lại không muốn đợi nữa, vì hắn biết, có đợi thì anh cũng không trả lời hắn, tốt nhất vẫn nên bỏ qua.

- Được rồi, Quận Công, bản vương sẽ xem xét chuyện này, ngài trở về đi.

Xử Nữ quay lưng trở lại bàn, hắn phất tay ra hiệu cho Cự Giải trở về, anh thở phào, rồi cúi người chào hắn.

- Thần xin cáo lui.

Khi Cự Giải rời đi, Xử Nữ lẳng lặng ngồi xuống, tay lại chạm vào từng đóa hoa, hắn thở dài, chuyện yêu đương đúng là, thật phiền não.
- Có thích hay không, chẳng phải đã rõ rồi sao?

-----------------------------------------------------------------

Thiên Yết thế mà thật sự đi Tàng Thư Viện, học hành bao nhiêu năm lớn lên lại không được đi cửa chính, có đi cũng phải lén vào, nàng khó khăn lắm mới đánh lạc hướng lính gác, thuận lợi lén vào trong.

Trong Tàng Thư Viện chứa nhiều sách như vậy, có tìm đằng trời cũng chẳng thấy. Thiên Yết đi đi lại lại giữ mấy hàng kệ sách, tuy mỗi kệ đều có chữ ghi thể loại, nhưng nếu muốn tìm tư liệu thì cũng đâu có dễ. 

- Tư liệu có thể ở đâu được đây...

Thiên Yết vừa mò mẫn trong đêm tối tìm sách, vừa lúc nàng vừa tìm được tư liệu, chưa kịp vui mừng thì nghe tiếng lính gác quay lại, bọn họ vì phát hiện cửa bị mở mới vào trong tra soát. Thiên Yết lại phải đánh lạc hướng lính gác thêm một lần nữa để ra ngoài, thế mà vô tình để bọn họ thấy được bóng dáng của nàng, tiêu rồi a, không sợ chạy không kịp, chỉ là sợ bị đuổi kịp thôi.
- Hình như hôm nay mình có hơi khinh địch rồi.

Thiên Yết nhảy lên cành cây lấy đả nhảy lên mái nhà chạy cho dễ, binh lính gác đêm được điều động phía dưới cũng lần lượt đuổi theo, nàng phải tìm chỗ nào trốn tạm cái đã.

- A, hình như gần đây là phủ của Tam Thúc!

Nhắc mới nhớ, chỗ Xử Nữ là mê cung, đi vào đó trốn là an toàn nhất, mà đêm tối rồi, sợ là sau khi trốn thì lại không thoát được.

Khi Thiên Yết lẻn vào phủ, đúng lúc gặp phải Cự Giải, đã nói đường ở đây tựa mê cung, anh tới giờ mới đi ra được, ai bảo không muốn người hầu đưa đi chứ, anh cầm đèn lồng tự mò đường đi, đi cho quen, vì đằng nào mai anh lại đến nói về chuyện hôm nay nữa.

Thiên Yết vừa từ trên mái nhảy xuống thì lại nhảy xuống ngay trước mặt Cự Giải, nàng cất tạm tư liệu vào trong lớp áo, phòng bị anh bán đứng a.
- Quận Công..?

- ..Công Chúa?

Hai người họ đơ ra một hồi, khi nghe tiếng lính gác hô hoán, Cự Giải mới biết Thiên Yết gây ra chuyện rồi.

- Công Chúa, ngài vừa làm cái gì vậy..?

Cự Giải vừa lên tiếng, Thiên Yết liền bịt miệng anh lại, đẩy anh vào góc tường khuất sau cửa cổng, cả hai hiện tại đang đứng gần cửa cổng, phòng binh lính có vào thì dễ đi ra, nếu họ không dám vào thì chắc chắn sẽ đổi hướng, đều có thể dễ đi ra.

- Suỵt, Quận Công, thứ lỗi.

Thiên Yết cẩn thận quan sát, nàng hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của anh, mặt Cự Giải sớm đã đỏ bừng lên, nhưng lại không dám hé lời, đúng như Xử Nữ đã nói, anh có thích hay không, chẳng phải đã rõ rồi sao.

Đợi được một lúc, lính gác thật sự không dám vào phủ Vương Gia, ai mà chả biết đường ở đây như mê cung, vào tìm người đến lúc ra không tìm được người thì vẫn bị lạc. Khi lính gác rời khỏi, Thiên Yết thở phào nhẹ nhỏm, nàng từ từ bỏ Cự Giải ra, chợt anh nắm tay nàng kéo lại, để trán chạm nhẹ lên trán nàng.
- Công chúa, thần mạo muội hỏi người một câu.

- Là... là gì?

Trong đêm tối, Thiên Yết nào thấy gương mặt của Cự Giải đỏ đến mức nào, nhưng nàng phát hiện anh nắm tay mình rất chặt, trán lại có chút nóng lên.

- Công chúa, ngài có thích thần không?

Thiên Yết tim bỗng đập nhanh, nàng cố rút tay ra khỏi tay anh, nhưng có cố cũng không được, anh đây là đang nghiêm túc nói chuyện với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ hỏi nàng câu này, nên đương nhiên là chưa chuẩn bị câu trả lời.

- Chuyện này ta chưa có nghĩ tới...

- Thứ thần cần là câu trả lời!

Xem như hôm nay xui xẻo đi, không thể tránh mặt được rồi.

Thiên Yết thả lỏng, nàng thở một hơi dài, cả người như ngã đè lên người Cự Giải, anh vô thức đỡ lấy nàng.

- Quận Công, ta mong mười một tháng bảy là ngày thành thân của ta, nhưng bỏ đi, dời thành ngày ba mươi tháng bảy a.
Cự Giải ngầm hiểu được ý Thiên Yết, liệu giờ anh chạy vào nói lại với Xử Nữ không biết có kịp không nữa, thắc mắc bấy lâu nay, cuối cùng có thể gỡ rối rồi.