Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 96: Ăn Xong Liền Bỏ Chạy






Mọi người lập tức đi lấy thuốc giúp cô, bọn họ điều đang đổ mồ hôi hột vì sợ anh sẽ nổi giận.

Không một ai dám lên lên tiếng chỉ biết râm rắp nghe theo.
Cao Trọng đã để Mộng Uyên nằm trên giường của anh, anh cứ khư khư ôm lấy cô không buông tay.

Mộng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ anh mà theo thế ôm lấy anh.
Bác sĩ cũng đưa thuốc đến, Cao Trọng giúp cô uống thuốc rồi cứ để cô ôm anh như vậy.

Những người ở đây nhìn thấy vậy cũng vội vàng lẵng lặng ra bên ngoài để không gian riêng tư cho hai người.
Buổi sáng thức dậy Mộng Uyên đã thấy mình nằm trong lòng anh ta, cô liền nhẹ nhàng xuống giường định chuồn đi, liền bị anh ôm chặt hơn, coi hoảng hốt ngước lên nhìn anh cười hề hề.

"Chủ tịch chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
"Ngài có thể thả tôi ra được không?"
Cao Trọng liền buông tay ra, cô nhanh chống leo xuống chạy vào nhà vệ sinh, vừa tới cửa thì nghe Cao Trọng nói
" Em định ăn xong rồi liền bỏ chạy à"
động tác mở cửa của cô dừng lại trả lời anh.
"Không có tôi chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi!"
Nói xong liền chui vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, chợt nhớ ra mà không đúng, mình có làm gì ngài ấy đâu.

Nhưng mà tại sao mình lại ở trên giường của ngài ấy được chứ.
Mộng Uyên sau khi đánh răng xong đi ra liền nhìn Cao Trọng khó hiểu mà hỏi.
"Chủ tịch, tại sao tôi lại ở trên giường của ngài thế? Rõ ràng hôm qua tôi ngủ ở giường của tôi mà!"
"Em quả thật là không nhớ một chút gì sao?"
"Tôi không nhớ được gì cả??"
"Tối qua em bị mộng du chạy xuống rồi leo lên giường của tôi!"
"Không đúng, trước nay tôi chưa từng bị mộng du!"
"Trước đây không có, chưa chắc bây giờ là không!"
Mộng Uyên đắng do suy nghĩ, rồi lầm bầm một mình.

Không lẽ mình bị mộng du thật sao?.
Thấy cô đang suy tư Cao Trọng lập tức cười lớn "ha ha ha" anh không kiềm chế được khi thấy cô ngốc đến đáng iu như vậy.
"Tôi lừa em thôi.


Tối qua em bị sốt, nên tôi bế em xuống giường của tôi, nào ngờ em cứ ôm chặt lấy tôi, nên tôi đành để em ôm lấy một đêm!"
"Ngài không gạt tôi chứ?"
"Em nghĩ sao?"
"Vậy cảm ơn ngài đã chăm sóc cho tôi cả đêm.

Hôm nay tôi mời ngài đi ăn để cảm ơn có được không?"
"Không được em vừa mới khỏe lại không được ăn linh tinh, hôm nay em chỉ được ăn cháo!"
"Hả, tôi không muốn ăn cháo đâu! Có thể đổi món khác được không chủ tịch!"
"Không được!"
Mộng Uyên ủ rủ chu môi lên tỏ vẻ không vui để Cao Trọng suy nghĩ lại cho cô ăn món khác.

Nhưng đều vô vụng, anh khiên quyết muốn cô phải ăn cháo.
Cao Trọng nhìn cô làm nủng như vậy làm anh xém chút nữa là không kiềm chế được mà đồng ý rồi, cũng may anh vẫn kiên quyết không đồng ý với cô.
Cao Trọng đi ra khỏi phòng đặt tay lên ngực mà thở dốc, rồi mỉm cười một mình.

Nếu còn ở trong phòng thêm một lúc nữa chắc anh thật sự sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.

Lúc cô làm nủng quả thật rất đáng yêu làm cho tim anh đập mạnh muốn văn ra khỏi lòng ngực.
Cùng lúc đó bác sĩ đi đến để kiểm tra sức khỏe lại cho Mộng Uyên, lại thấy Cao Trọng đứng ở trước cửa phòng làm anh ta giật mình, nôn nớp lo sợ.
Cao Trọng nhìn thấy anh ta mặt cũng lạnh băng, không một cảm xúc dư thừa nhìn anh ta nói.

" Cậu không nên nghe theo yêu cầu của cô ấy, nếu không thì cậu không cần ở lại đây nữa, cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Vâng tôi đã hiểu thưa ngài!"
Bác sĩ gõ cửa, Mộng Uyên chạy đến mở thấy một bác sĩ và hai phụ tá mỉm cười chào cô.
"Chào tiểu thư Mộng Uyên, tôi đến kiểm tra xem cô đã khỏe hẳn chưa!"
Mộng Uyên nhớ đến lời lúc nảy Cao Trọng nói với cô tối qua là do cô phát sốt quả thật anh không hề gạt cô, nên trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm.
"A mời bác sĩ vào trong!"
Bác sĩ khám tổng quát lại cho cô thêm một lần nữa và cũng không quên dặn dò cô.
" Hôm nay cô nên ăn cháo và không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ nhé!"
"À được tôi đã biết rồi.

Cảm ơn bác sĩ!"
"Vâng vậy tôi xin đi trước, cô cứ nghĩ ngơi đi!"
Bác sĩ ra bên ngoài báo cáo tình hình sức khỏe của cô cho Cao Trọng.

Cao Trọng cho người mang toàn bộ những mẫu bánh mà tối qua cô đã ăn đi kiểm tra.

Anh đang nghi ngờ có người đang cố ý hại cô..