Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 17: Người Có Thể Chữa Bệnh






Một đêm mất ngủ do cứ mãi suy nghĩ, sáng ra Cao Trọng có vẻ rất mệt mỏi.

Trên khuôn mặt đầy băng giá xuống lầu ăn sáng.

Người hầu ai nấy đều sợ sệt, lo lắng mà làm việc một cách tỉ mỉ hơn thường ngày, chỉ sợ làm sao sẽ bị anh trách phạt mất.

Có một số người thì thầm với nhau, tối qua có lẽ là do Mộng Uyên đã làm sai gì đó nên hầm băng của Cao Trọng mới đáng sợ như vậy.

Cao Trọng mang bộ mặt đó đến công ty, vừa vào cửa có một cô gái giả vờ bị trặc chân lúc chào anh, ngã xuống trúng ngay vào trong lòng Cao Trọng.

Cô gái này còn tưởng mình sắp được leo lên cao nhờ mấy chiêu trò này của mình.

Cô ta còn mơ mộng ảo tưởng, thì đột nhiên nghe mông của mình đau mới hoàn toàn tỉnh lại trong mộng đẹp.

Cao Trọng bị cô ta va vào lòng mình, ngay lập tức anh đẩy cô ta xuống đất không hề thương tiếc.

Anh liếc cô ta một cái, làm cho cô ta sợ đến toát mồ hôi hột.

Bởi vì hôm nay tâm trạng anh không tốt nên Thiên Minh không dám đi gần anh, chỉ sợ chuốc họa vào thân mà thôi.

Nên đi phái sau anh, thế nên không thể ngăng cô gái đang giả vờ được lợi.


Cao Trọng quay lại nhìn Thiên Minh một cái rồi, ngay lập tức cởi bỏ áo vest đã bị cô gái kia sờ quang nó cho trợ lý rồi đi một mạch đến thang máy dành riêng cho mình.

Thiên Minh đã hiểu ý của anh, ngay lập tức cho người lôi cô gái ra ngoài cửa.

Thiên Minh chỉ lắc đầu nói với cô một câu rồi bỏ đi
"Thật là ngốc, sau này sẽ không một công ty nào dám tuyển cô nữa rồi"
Cô gái đó từ lúc nảy giờ vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu đã bị lôi ra trước cửa công ty.

Lại thêm câu nói của trợ lý là cho cô ta hoang mang hơn nữa.

Mọi người xung quanh đứng hóng hớt chuyện, chỉ trỏ cô ta.

....!
Trong phòng nghĩ của văn phòng chủ tịch, Cao Trọng đang điên cuồn chà sát cơ thể rất mạnh, da thịt cũng đang bắt đầu chảy máu.

Nhưng hình như anh không cảm thấy đau đớn.

Bên ngoài Thiên Minh đỗ mồ hôi hột, chợt nhớ ra một người có thể giúp.

Thiên Minh đành đánh liều một phen, liền tức tốc đến phòng IT tìm Mộng Uyên.

Trưởng phòng trong thấy trợ lý của Cao Trọng ghé qua liền niềm nở chào anh
"Trợ lý Thiên, không biết ngọn gió nào đưa anh ghé qua đây ạ"
"Không cần nhiều lời làm gì, tôi nghe nói phòng IT các người có một nữ nhân viên.

Tôi cần cô ta dọn vệ sinh máy cho chủ tịch "
"Việc nhỏ này anh cứ gọi điện sai bảo là được, đâu cần phải đích thân đến.

Tôi sẽ cho người qua liền ạ"
"Tôi cần có vài việc dặn dò nữ nhân viên khi đến phòng chủ tịch.

Nên qua dẫn người đi thôi"
Nói xong Mộng Uyên theo Thiên Minh lên phòng chủ tịch.

Trong lúc ở trong thang máy Mộng Uyên đã được Thiên Minh nói sơ qua tình hình của Cao Trọng.

Làm cho cô không thể tin nổi, lại có loại bệnh như vậy.

Mà lại còn là cô thì anh mới không phát bệnh, rốt cuộc là thật hay giả vậy.

Lỡ không may cô vào mà chủ tịch vẫn không ổn thì liệu cô có bị giống cô gái kia không?.

Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì họ đã đến trước cửa văn phòng chủ tịch.


Thư ký ngạc nhiên nhìn Thiên Minh dẫn theo 1 cô gái đến.

Anh ta lập tức chặn Thiên Minh và Mộng Uyên lại, kéo Thiên Minh qua một bên nói nhỏ "bộ anh điên rồi hả chủ tịch bị vậy mà anh còn đưa cô gái đó đến, anh chê mình sống lâu quá à"
"Cậu không hiểu thì tránh sang một bên đi" nói rồi Thiên Minh đẩy cậu ta ra rồi dẫn Mộng Uyên vào trong
Thiên Minh dẫn Mộng Uyên đến trước phòng nghĩ của Cao Trọng, ra hiệu cho cô thử xem sao.

Mộng Uyên bắt đầu thấy lo lắng, tay chân cũng rung lên.

Nhưng cô vẫn gõ cửa và gọi
"Chủ tịch, anh...anh có bên trong đó không",
giọng cô khàn khàn, rung rung.

Bên trong Cao Trọng bổng nhiên nghe được giọng nói của Mộng Uyên, thì lập tức bình tỉnh lại một phần.

Đến cả anh còn thấy chuyện lạ, cảm giác chán ghét đang giảm dần.

" Em vào đây đi"
Mộng Uyên nhìn qua trợ lý, thấy anh ta gập đầu.

Cô mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong.

Thiên Minh không ngừng cảm thán mừng thầm anh đã đúng rồi.

Mộng Uyên vào trong thấy bên trong tất cả giường gối, phòng tắm riêng, tất cả đều đầy đủ tiện nghi như một căn nhà nhỏ vậy.

Lúc này Cao Trọng từ trong phòng tắm bước ra, trên tóc vẫn còn hơi nước động lại nhỏ xuống.

Cao Trọng đang mặt chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng lại có li ti vài đốm đỏ của máu.

Mộng Uyên thấy vậy vội vàng chạy lại định diều Cao Trọng, nhưng lại sợ anh có dị ứng với cô không nữa, nên rất thận trọng xem xét thái độ của anh.
"Đỡ tôi qua bên kia" thấy Mộng Uyên đang do dự anh đành lên tiếng.

"Dạ"
Mộng Uyên diều Cao Trọng qua ngồi bên ghế rồi nhìn vào những đốm máu đỏ dính trên áo của anh
" Có cần sức thuốc không chủ tịch "
"Không cần đâu, em có thể về làm việc được rồi.

Tôi không sao"
"Dạ chủ tịch " nói rồi cô ra ngoài đóng cửa lại để anh một mình bên trong.

Thấy cô ra khỏi phòng làm việc của Cao Trọng, thư ký kia nhết miệng cười một cái.

Thiên Minh thì được gọi vào trong.


Mộng Uyên đành tự mình đi về phòng làm việc, tiếp tục công việc của ngày hôm nay.

Khi Thiên Minh vào trong phòng, Mộng Uyên cũng đang đợi thang máy đi xuống.

Thư ký lúc này hiện lên một tia ghét bỏ nhìn bóng lưng của cô.

Hắn nghĩ sẽ nhanh thôi cô sẽ bị đuổi, vậy mà Thiên Minh lại đưa cô đến đây.

Chưa đầy năm phút sau Thiên Minh bước ra "Cậu đi mua bộ đồ mới cho chủ tịch ngay đi"
"Hả, dạ anh Thiên " tên thư ký ngạt nhiên nghĩ là đi mua quần áo chứ không phải thông báo cho phòng nhân sự đuổi việc cô gái vừa rồi.

Hắn ta khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng mang một bộ đồ mới đến trước mặt Cao Trọng.

"Cậu đi lấy cái thẻ đặt biệt để sử dụng thang máy riêng của tôi đến đây"
"Nhưng để làm gì chủ tịch "
"Tôi nói cậu đi lấy, chứ không phải để cậu hỏi lại tôi" Cao Trọng bực bội nhìn tên thư ký.

Thư ký lập tức xanh mét mặt liền ra ngoài lấy thẻ cho anh.

Thiên Minh nhìn Cao Trọng không chắc chắn rồi hỏi.

đam mỹ hài
" Anh chắc chắn là không còn cảm giác ghét bỏ nữa, cũng bình tỉnh hơn"
"Không còn, rất bình thường "
"Vậy anh có muốn nghĩ ngơi một lát không?"
"Không cần.

Lập tức thông báo chuẩn bị hợp "
"Được "
Sau khi thay đồ xong Cao Trọng tiếp tục công việc của mình.

Thiên Minh đã đã báo cáo tất cả những diễn biến hôm nay của Cao Trọng lại cho Cao Vinh, dì Dương và bác sĩ riêng Thiên Trạch.

Cao Vinh, Dì Dương, Thiên Trạch lúc này tất cả mọi người rất vui, cuối cùng đã có thể khác phục được tình trạng bệnh lạ của em trai anh..