Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 155: Không Thích Em Khen Người Khác






Tác giả: Ninh Ninh
Chương 153: Không thích em khen người khác
Ngọc Lan cũng vui vẻ bước lên trước.
"Chào mừng cậu quay về."
Cô gái xinh đẹp quay sang nhìn Ngọc Lan vui mừng ôm chầm lấy cô ta.
"Cậu cũng đến đón mình sao?"
Mộng Uyên nhìn hai người họ đang mừng rỡ lâu ngày mới gặp lại nhau, rất giống cô và Dương Dương vậy.
Mỹ Kiều nhìn thấy Cao Trọng nên có chút ngạt nhiên, liền buông Ngọc Lan ra đi đến chỗ của anh.
"Em cũng đến đón chị sao?"
Cao Trọng tỏ ra khó chịu nói:
"Chị cách xa em một chút."
"Ồ chị xin lỗi.

Chị có hơi vui mừng vì đây là lần đầu tiên em đến đón chị."
Cao Vinh bước đến ôm lấy eo của vợ mình nhìn Cao Trọng rồi nhìn sang Mộng Uyên đứng bên cạnh nói:
"Không phải là nó tự nguyện đến đón em đâu, là nhờ cô ấy mà nó mới đến đây đó."

Lúc này Mỹ Kiều mới để ý bên cạnh của Cao Trọng còn có một gái, lại còn đứng ngay cạnh anh.

Cô ấy liền hiểu ra mà gật đầu.

Mỹ Kiều mỉm cười bước đến gần cầm lấy tay Mộng Uyên vui vẻ hỏi:
"Cô là Mộng Uyên sao?"
Mộng Uyên có chút sửng sốt trả lời:
"Đúng...đúng vậy ạ.

Sao Hoàng Hậu biết vậy ạ?"
"Gọi tôi là Kiều Kiều được rồi.

Tôi có nghe chồng mình nhắc về cô mấy lần."
Mới gặp Mộng Uyên lần đầu tiên Mỹ Kiều cảm thấy có cảm giác gần gửi như đã quen biết từ lâu.

Mộng Uyên có chút run chào Mỹ Kiều.
"Tôi là Mộng Uyên, rất vui khi được gặp chị Kiều Kiều."
Mỹ Kiều ghé sát vào tai cô cô hỏi nhỏ:
"Sao cô có thể trị được tên nhóc này vậy?"
Mộng Uyên khó hiểu nhìn Mỹ Kiều.
"Hả?"
"Cũng không có gì khi nào về nhà chúng ta nói chuyện này sau."
Cao Vinh lúc này cũng lên tiếng:
"Chúng ta về trước đã, có việc gì về rồi nói tiếp."
Cao Vinh ôm lấy vợ mình đi phía trước, Cao Trọng và Mộng Uyên đi phía sau, dường như đã đi quên sự có mặt của Ngọc Lan phía sau.
Cao Trọng và Mộng Uyên ngồi một xe riêng không có ngồi cùng xe với họ.

Mộng Uyên cảm thấy hôm nay rất hồi hộp, lại còn vui đến như vậy, quay sang nhìn Cao Trọng nói:
"Hôm nay tôi có được Hoàng Hậu nắm tay và nói chuyện là thật sao, liệu có phải đang mơ không ạ?"
Cao Trọng gõ nhẹ vào trán cô rồi nói:
"Là thật, không phải mơ."
"Đâu thật, đúng là không phải mơ."
"Em vui như vậy sao?"

"Anh nói xem một người thường như tôi làm gì có cơ hội được diện kiến Hoàng Hậu kia chứ.

Vậy mà hôm nay tôi còn được Hoàng Hậu nắm tay.

Nói chung là người cao cao tại thượng như anh không hiểu được đâu."
Cao Trọng không vui, ghé sát qua cô.

Nắm lấy cầm của cô bắt cô phải nhìn trực diện anh rồi hỏi:
"Vậy khi em gặp tôi, tại sao lại không như bây giờ?"
"Vì lúc đó anh là chủ tịch.

Nên khi biết được anh là người của hoàng gia thì cũng là chuyện bình thường rồi ạ."
"Ồ vậy sao?"
Cao Trọng buông vừa buông tay ra, cô liền nhào tới trước mặt anh hỏi.
"Hoàng Hậu là người rất thân thiện, lại còn là chị dâu của anh.

Tại sao anh lại không thích chị ấy vậy?"
Bị Mộng Uyên nhìn thẳng vào mặt mình lại còn làm dáng vẻ đáng yêu đó nhìn anh, làm anh nuốt nước bọt ực ực trước sự đáng yêu đó.

Anh lấy lại bình tỉnh đẩy cô ngồi vào vị trí nói.
"Vì anh không thích chị thôi.

Mà em mau ngồi ngay ngắn lại cẩn thận té đó."
Mộng Uyên biết là anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.

Trên mặt vẫn nở nụ cười rất tươi.

Cao Trọng thấy cô như vậy thật sự anh không thể kiềm chế được mà lâu lâu lại quay sang ngấm nhìn cô.
Vừa về đến cung điện, Mỹ Kiều lại rất nôn nóng muốn biết rốt cuộc là Mộng Uyên có mị lực gì mà có thể làm cho em chồng cô ngoan ngoãn đến cô.

Từ lúc lấy Cao Vinh đến nay cô ấy luôn cởi mở với đứa em chồng này, nhưng mà anh thì cứ như cục băng ngàn năm vậy.

Cũng chưa bao giờ mở miệng nói với cô ấy, lại không thích phụ nữ ở quá gần mình.


Vậy mà Mộng Uyên lại là ngoại lệ của anh.
Mộng Uyên và Cao Trọng cũng vừa hay đang đi đến chỗ Mỹ Kiều, cô ấy lại muốn xem biểu hiện của đứa em này liền kéo lấy Mộng Uyên.
"Mộng Uyên cô đi với tôi một lát được không?"
Mộng Uyên vui vẻ nhận lời:
"Được ạ."
Mộng Uyên vừa đi được mấy bước đã bị Cao Trọng nắm lấy tay cô kéo lại nói:
"Chị định dẫn cô ấy đi đâu vậy?"
Mỹ Kiều nhìn thấy Cao Trọng đăng nắm tay Mộng Uyên, lại còn chất vấn cô nữa.

Đây rõ ràng là rất quan tâm đến Mộng Uyên mà.

Mỹ Kiều liền cười rồi gỡ tay anh khỏi tay Mộng Uyên nói:
"Chị mượn cô gái của em một lúc có được không?"
Cao Trọng: "Không được."
"Tại sao chứ?"
Cao Trọng không nói gì, nhưng anh không vui nhìn Mỹ Kiều một cái, cô ấy vậy mà lại sợ anh liền buông tay Mộng Uyên ra.
"Được rồi, em không cho cô đi cùng chị thì thôi vậy."
Mộng Uyên thấy anh nhưng vậy liền có chút ngại ngùng, cô nhìn anh rồi lắc lắc tay anh một cái.

Anh liền cúi người thấp xuống một tý để nghe cô nói.
"Tôi có thể đi với chị Kiều Kiều không? Ở đây chỉ có mình tôi thì có chút buồn.

Chị ấy cũng rất thiện, tôi sẽ không sao đâu."
"Được, có gì thì em phải gọi cho anh."
"Được ạ.".